Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-295
Chương 295: Hai chuyện quan trọng nhất
Editor: Nguyetmai
Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa nhà vệ sinh nghe thấy Cố Niệm Chi đang cười lớn ở trong, lắc đầu bó tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp, khóe môi hơi cong lên. Anh khoanh tay, tựa lưng vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh, yên lặng đợi cô đi ra. Cố Niệm Chi cười đến thở hổn hển, ở trong đó khom lưng vịn vào bồn rửa tay đứng một lúc, đợi cảm xúc của bản thân bình tĩnh trở lại mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đợi ở bên ngoài, Cố Niệm Chi vô cùng xấu hổ, không biết tiếng cười lớn của mình ở bên trong có bị anh nghe thấy không…Cô thăm dò hỏi thử anh vài câu, Hoắc Thiệu Hằng không phủ nhận, chỉ cúi đầu giải thích với cô: "… Bạch Duyệt Nhiên quá thân với người bên phòng Pháp chế của Bộ Quốc phòng. Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, để tránh hiềm nghi, bọn anh quyết định dứt khoát không để người của phòng Pháp chế Bộ Quốc phòng làm luật sư biện hộ, để em phụ trách cả hai vụ án này. Nếu em làm thì nói chuyện với bọn anh cũng sẽ càng dễ dàng hơn."Bây giờ Cố Niệm Chi mới hiểu ra, vội vàng bảo đảm: "Hoắc thiếu, anh yên tâm. Nếu anh đã tin tưởng em như vậy, em nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh.""Cố gắng hết sức là được, cho dù thắng hay thua, em vẫn là giỏi nhất."Hoắc Thiệu Hằng khẽ vỗ vai cô, hai chân Cố Niệm Chi lập tức mềm nhũn.***Có sự tín nhiệm và cổ vũ của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi vô cùng hăng hái và phấn chấn.Cô ôm chiếc laptop chứa đầy tài liệu bí mật quay về phòng của mình, bắt đầu ngày đêm vất vả nghiên cứu.Báo cáo giải phẫu thi thể La Hân Tuyết của Pháp y Chu, báo cáo giám định tất cả vật chứng của Trưởng phòng Uông, còn có đánh giá trạng thái tinh thần Tống Cẩm Ninh của Thiện Bá Hàn, đều khiến Cố Niệm Chi xem đến say mê thích thú. Chỉ riêng phần ghi chép thôi đã tốn mất 2MB của máy tính rồi.Ngoại trừ việc thuộc những tài liệu chứng cứ này, cô còn phải viết lời biện hộ trên tòa, làm quen với những từ ngữ chuyên ngành nữa.Ba ngày sau là mở phiên tòa rồi, thời gian còn lại của cô thật sự quá ít.Trong ba ngày này, cô chỉ muốn không ăn không uống, dọn cả người vào ở hẳn trong máy tính luôn thôi.Tống Cẩm Ninh đến thăm cô, nhìn thấy cô xõa tóc, mặc quần áo ngủ ngồi trước laptop, làm việc không ngừng nghỉ thì âm thầm khen ngợi trong lòng. Bà đặc biệt xuống bếp, nấu riêng thức ăn và canh cho Cố Niệm Chi bồi bổ cơ thể, mỗi ngày đều cố ý mang đến cùng ăn với cô. Lúc ăn cơm, Cố Niệm Chi cũng không quên thảo luận tình tiết vụ án với Tống Cẩm Ninh."Bác Tống, bác nghĩ, nếu như cái chết của La Hân Tuyết thật sự là do Bạch Cẩn Nghi gây ra, vậy thì tại sao bà ta lại làm như vậy? Tại sao sáu năm sau khi bác Hoắc Quan Nguyên chết mới ra tay giết bà ấy? Nếu như ra tay lúc Hoắc Quan Nguyên còn sống thì cháu còn có thể hiểu được. Nhưng đợi đến khi người đàn ông mình yêu mất sáu năm rồi mới ra tay giết vợ ông ta, cháu vẫn cảm thấy logic trong đây thiếu mất gì đó."Mặc dù rất ghét Bạch Cẩn Nghi, nhưng Cố Niệm Chi cho rằng chỉ dựa vào những chứng cứ này thì vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng La Hân Tuyết là do Bạch Cẩn Nghi giết chết. Nếu như ngay cả bản thân mình mà cô còn không thuyết phục được thì làm sao thuyết phục được thẩm phán đây?Tống Cẩm Ninh không hổ là người hiểu rõ Bạch Cẩn Nghi, bà bình tĩnh nói: "Nếu nghĩ không ra, cháu cứ thử nghĩ xem Bạch Cẩn Nghi là người như thế nào?""Bà ta là người như thế nào?""Con người bà ta ấy à, trong lòng chỉ có hai chuyện quan trọng nhất, một là sự nghiệp của bà ta, một là người đàn ông bà ta thầm thương trộm nhớ. Vì hai chuyện này, bà ta có thể có làm ra chuyện gì thì bác cũng không cảm thấy kinh ngạc."Một câu nói của Tống Cẩm Ninh đã khái quát được hết những gì Bạch Cẩn Nghi theo đuổi suốt một đời.Cố Niệm Chi nuốt ngụm canh sườn nấu đậu bắp, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Người đàn ông mình thầm yêu đã chết rồi, vậy thì là vì sự nghiệp của bà ta sao? Nhưng cũng không đúng, La Hân Tuyết là một người phụ nữ nội trợ, không có liên quan gì đến sự nghiệp của Bạch Cẩn Nghi hết, có lý do gì phải giết La Hân Tuyết vì sự nghiệp của mình chứ? Chẳng lẽ hướng đi của chúng ta sai rồi sao? La Hân Tuyết không phải bị mưu sát? Hoặc là không phải do Bạch Cẩn Nghi giết?"Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ nếu Bạch Cẩn Nghi có thể giết người vì sự nghiệp, vậy thì phải giết Tống Cẩm Ninh mới đúng chứ?Nhưng lúc ấy tinh thần của Tống Cẩm Ninh đã bất thường, không thể trở thành vật cản đường Bạch Cẩn Nghi được. Vậy thì tại sao lại ra tay với La Hân Tuyết nhỉ? Chẳng lẽ là giết nhầm người rồi ư?Cô nhanh chóng phủ định cách nghĩ này. Bởi vì La Hân Tuyết và Tống Cẩm Ninh vốn không ở cùng một chỗ nên việc ngộ sát La Hân Tuyết là hoàn toàn không có khả năng.Hơn nữa, từ kết quả giải phẫu thi thể của Pháp y Chu, La Hân Tuyết rất có khả năng bị người ta giết hại.Cố Niệm Chi suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ thông vấn đề này. Sau đó, cô xem danh sách và bản đối chiếu vật chứng của Trưởng phòng Uông mới phát hiện ra một ít manh mối, to gan sử dụng một vài sách lược.Đến ngày thứ ba, khi phiên tòa bí mật được mở thì Cố Niệm Chi đã tính toán đâu ra đó cả rồi.Cô mặc một bộ vest với váy màu xám đơn giản, mái tóc búi gọn ra sau đầu, gương mặt trang điểm nhạt. Để thể hiện sự chín chắn và dày dặn kinh nghiệm, thậm chí cô còn đeo một cặp mắt kính gọng vàng.Nhìn cách ăn mặc, trang điểm của cô, Hoắc Thiệu Hằng khẽ chau mày.Bởi vì bộ vest đó cắt may rất vừa người cộng với vòng eo nhỏ chưa đến một vòng tay kia càng làm tôn lên dáng *** cao, *** tròn và đôi chân thon dài của Cố Niệm Chi.Cũng may cặp kính đó đã che đi đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh của cô nên mới không quá thu hút sự chú ý của người khác. Nếu không, khi cô ra đứng trên tòa, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy đại đa số đàn ông đều sẽ bị vẻ ngoài của Cố Niệm Chi hấp dẫn, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa."Hoắc thiếu, hôm nay là ngày đầu tiên em lên tòa, anh không cổ vũ em một chút sao?"Cố Niệm Chi đứng trước tấm gương ở chỗ thay quần áo, xem xét kĩ lưỡng lần cuối.Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau ôm lấy cô, yên lặng ngắm nhìn cô ở trong gương. Sau đó, một tay đưa đến trước ***, nắm lấy cằm cô rồi xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, "Đây là lợi tức. Chờ vụ án kết thúc, anh sẽ trả vốn sau…" "Hả? Còn có vốn nữa à?"Tâm trạng Cố Niệm Chi càng thêm hăng hái.Vì món nợ mà Hoắc thiếu nợ cô, cô nhất định phải đánh thắng vụ kiện này!***Bảy giờ sáng ngày hai mươi tám tháng Một, vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức được mở tại phiên tòa bí mật ở Đế đô.Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến tòa án trung cấp của Đế đô.Bởi vì đây là phiên tòa bí mật nên sau khi họ đi vào thì cổng lớn của tòa án lập tức đóng chặt lại, không cho người khác đi vào.Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn một vòng, thấy bên bọn họ do Hoắc Thiệu Hằng dẫn đầu. Ngoài Cố Niệm Chi ra, còn có Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch, Pháp y Chu, Trưởng phòng Uông và vài cậu lính công vụ ngồi xung quanh Hoắc Thiệu Hằng làm lá chắn bằng người để bảo vệ anh.Pháp y Chu và Trưởng phòng Uông là nhân chứng chuyên gia, ngồi ở vị trí gần nhất ngay sau bàn nguyên cáo để tiện cho việc gọi lên hỏi bất cứ lúc nào.Còn phía bên Bạch Cẩn Nghi chỉ tính riêng luật sư thôi đã có mười lăm người, đều mặc vest đen. Một đoàn người tụm năm tụm ba ngồi trên dãy ghế phía sau bàn bị cáo, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra phương án ứng phó cho luật sư biện hộ trên tòa hôm nay.Người nhà họ Bạch chỉ có người con thứ ba là Bạch Trường Huy đến. Tất cả các nhân viên của Sở Vật lý năng lượng cao cũng đều đến, xem như thể hiện sự ủng hộ đối với giám đốc.Thẩm phán của phiên tòa hôm nay là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói năng thận trọng, thái độ rất nghiêm túc.
Ông đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi: "Đều đã đến đủ chưa?" Nguyên cáo và bị cáo ra dấu người đã đến đủ rồi."Vậy thì tốt, phiên tòa xét xử vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức khai mạc."Thẩm phán gõ búa nói.Cố Niệm Chi với tư cách là luật sư của nguyên cáo, đứng lên khom người cúi chào trước, sau đó, tuyên thệ là tất cả mọi điều cô nói hôm nay đều là sự thật, sẽ không có bất cứ điều gì giả dối.Phía bên nhà họ Bạch phát hiện luật sư của nguyên cáo không phải là vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy của Bộ Quốc phòng Đế quốc như đã đồn trước đó, mà là một người trẻ tuổi trông như một sinh viên vừa bước chân ra khỏi cánh cổng trường đại học thì đều ngẩn người.Đây chẳng phải là dâng tặng chiến thắng cho bọn họ sao?!Trên gương mặt tiều tụy của Bạch Cẩn Nghi lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay.Bà ta xoay người nhỏ giọng nói với Kim Đại Trạng, luật sư biện hộ của mình: "Luật sư của đối phương là Cố Niệm Chi, theo như tôi biết thì cô ấy vừa tốt nghiệp đại học chưa đến một năm.""Chưa đến một năm ư? Vậy thì cô ấy làm gì có tư cách luật sư!" Kim Đại Trạng lập tức giơ tay ra hiệu với thẩm phán: "Ngài thẩm phán, cô Cố đó có thể trình ra giấy chứng nhận tư cách luật sư không?" Thẩm phán không để ý đến Kim Đại Trạng.Cố Niệm Chi không hề khách sáo nói: "Tôi có thể ra tòa, đương nhiên đã trình giấy chứng nhận tư cách rồi. Dựa vào cái gì mà phải cho ông xem?"Kim Đại Trạng cười hi hi, nói: "Nếu cô có thể cho thẩm phán xem, sao lại không thể cho chúng tôi xem chứ? Này cô em, cô có biết bản thân mình đang làm gì không? Cô đừng có mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.""Cũng như nhau cả thôi."Cố Niệm Chi trả lời Kim Đại Trạng không chút khách sáo.Lúc này thẩm phán lại gõ búa: "Yên lặng, bây giờ hai bên luật sư tiến hành lượt trần từ đầu tiên."Cố Niệm Chi đại diện cho nguyên cáo nên lên tiếng phát biểu trước: "Xin chào mọi người, tôi là Cố Niệm Chi, nhận sự ủy thác của phòng Pháp chế thuộc Bộ Quốc phòng làm luật sư đại diện cho nguyên cáo. Mặc dù bản thân La Hân Tuyết không phải quân nhân, nhưng ông Hoắc Quan Nguyên, chồng bà ấy, là Đại tá của Bộ Quốc phòng, bà ấy là người nhà của người trong quân đội. Bộ Quốc phòng rất xem trọng việc bà ấy bị hại."
Editor: Nguyetmai
Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa nhà vệ sinh nghe thấy Cố Niệm Chi đang cười lớn ở trong, lắc đầu bó tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp, khóe môi hơi cong lên. Anh khoanh tay, tựa lưng vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh, yên lặng đợi cô đi ra. Cố Niệm Chi cười đến thở hổn hển, ở trong đó khom lưng vịn vào bồn rửa tay đứng một lúc, đợi cảm xúc của bản thân bình tĩnh trở lại mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đợi ở bên ngoài, Cố Niệm Chi vô cùng xấu hổ, không biết tiếng cười lớn của mình ở bên trong có bị anh nghe thấy không…Cô thăm dò hỏi thử anh vài câu, Hoắc Thiệu Hằng không phủ nhận, chỉ cúi đầu giải thích với cô: "… Bạch Duyệt Nhiên quá thân với người bên phòng Pháp chế của Bộ Quốc phòng. Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, để tránh hiềm nghi, bọn anh quyết định dứt khoát không để người của phòng Pháp chế Bộ Quốc phòng làm luật sư biện hộ, để em phụ trách cả hai vụ án này. Nếu em làm thì nói chuyện với bọn anh cũng sẽ càng dễ dàng hơn."Bây giờ Cố Niệm Chi mới hiểu ra, vội vàng bảo đảm: "Hoắc thiếu, anh yên tâm. Nếu anh đã tin tưởng em như vậy, em nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh.""Cố gắng hết sức là được, cho dù thắng hay thua, em vẫn là giỏi nhất."Hoắc Thiệu Hằng khẽ vỗ vai cô, hai chân Cố Niệm Chi lập tức mềm nhũn.***Có sự tín nhiệm và cổ vũ của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi vô cùng hăng hái và phấn chấn.Cô ôm chiếc laptop chứa đầy tài liệu bí mật quay về phòng của mình, bắt đầu ngày đêm vất vả nghiên cứu.Báo cáo giải phẫu thi thể La Hân Tuyết của Pháp y Chu, báo cáo giám định tất cả vật chứng của Trưởng phòng Uông, còn có đánh giá trạng thái tinh thần Tống Cẩm Ninh của Thiện Bá Hàn, đều khiến Cố Niệm Chi xem đến say mê thích thú. Chỉ riêng phần ghi chép thôi đã tốn mất 2MB của máy tính rồi.Ngoại trừ việc thuộc những tài liệu chứng cứ này, cô còn phải viết lời biện hộ trên tòa, làm quen với những từ ngữ chuyên ngành nữa.Ba ngày sau là mở phiên tòa rồi, thời gian còn lại của cô thật sự quá ít.Trong ba ngày này, cô chỉ muốn không ăn không uống, dọn cả người vào ở hẳn trong máy tính luôn thôi.Tống Cẩm Ninh đến thăm cô, nhìn thấy cô xõa tóc, mặc quần áo ngủ ngồi trước laptop, làm việc không ngừng nghỉ thì âm thầm khen ngợi trong lòng. Bà đặc biệt xuống bếp, nấu riêng thức ăn và canh cho Cố Niệm Chi bồi bổ cơ thể, mỗi ngày đều cố ý mang đến cùng ăn với cô. Lúc ăn cơm, Cố Niệm Chi cũng không quên thảo luận tình tiết vụ án với Tống Cẩm Ninh."Bác Tống, bác nghĩ, nếu như cái chết của La Hân Tuyết thật sự là do Bạch Cẩn Nghi gây ra, vậy thì tại sao bà ta lại làm như vậy? Tại sao sáu năm sau khi bác Hoắc Quan Nguyên chết mới ra tay giết bà ấy? Nếu như ra tay lúc Hoắc Quan Nguyên còn sống thì cháu còn có thể hiểu được. Nhưng đợi đến khi người đàn ông mình yêu mất sáu năm rồi mới ra tay giết vợ ông ta, cháu vẫn cảm thấy logic trong đây thiếu mất gì đó."Mặc dù rất ghét Bạch Cẩn Nghi, nhưng Cố Niệm Chi cho rằng chỉ dựa vào những chứng cứ này thì vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng La Hân Tuyết là do Bạch Cẩn Nghi giết chết. Nếu như ngay cả bản thân mình mà cô còn không thuyết phục được thì làm sao thuyết phục được thẩm phán đây?Tống Cẩm Ninh không hổ là người hiểu rõ Bạch Cẩn Nghi, bà bình tĩnh nói: "Nếu nghĩ không ra, cháu cứ thử nghĩ xem Bạch Cẩn Nghi là người như thế nào?""Bà ta là người như thế nào?""Con người bà ta ấy à, trong lòng chỉ có hai chuyện quan trọng nhất, một là sự nghiệp của bà ta, một là người đàn ông bà ta thầm thương trộm nhớ. Vì hai chuyện này, bà ta có thể có làm ra chuyện gì thì bác cũng không cảm thấy kinh ngạc."Một câu nói của Tống Cẩm Ninh đã khái quát được hết những gì Bạch Cẩn Nghi theo đuổi suốt một đời.Cố Niệm Chi nuốt ngụm canh sườn nấu đậu bắp, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Người đàn ông mình thầm yêu đã chết rồi, vậy thì là vì sự nghiệp của bà ta sao? Nhưng cũng không đúng, La Hân Tuyết là một người phụ nữ nội trợ, không có liên quan gì đến sự nghiệp của Bạch Cẩn Nghi hết, có lý do gì phải giết La Hân Tuyết vì sự nghiệp của mình chứ? Chẳng lẽ hướng đi của chúng ta sai rồi sao? La Hân Tuyết không phải bị mưu sát? Hoặc là không phải do Bạch Cẩn Nghi giết?"Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ nếu Bạch Cẩn Nghi có thể giết người vì sự nghiệp, vậy thì phải giết Tống Cẩm Ninh mới đúng chứ?Nhưng lúc ấy tinh thần của Tống Cẩm Ninh đã bất thường, không thể trở thành vật cản đường Bạch Cẩn Nghi được. Vậy thì tại sao lại ra tay với La Hân Tuyết nhỉ? Chẳng lẽ là giết nhầm người rồi ư?Cô nhanh chóng phủ định cách nghĩ này. Bởi vì La Hân Tuyết và Tống Cẩm Ninh vốn không ở cùng một chỗ nên việc ngộ sát La Hân Tuyết là hoàn toàn không có khả năng.Hơn nữa, từ kết quả giải phẫu thi thể của Pháp y Chu, La Hân Tuyết rất có khả năng bị người ta giết hại.Cố Niệm Chi suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ thông vấn đề này. Sau đó, cô xem danh sách và bản đối chiếu vật chứng của Trưởng phòng Uông mới phát hiện ra một ít manh mối, to gan sử dụng một vài sách lược.Đến ngày thứ ba, khi phiên tòa bí mật được mở thì Cố Niệm Chi đã tính toán đâu ra đó cả rồi.Cô mặc một bộ vest với váy màu xám đơn giản, mái tóc búi gọn ra sau đầu, gương mặt trang điểm nhạt. Để thể hiện sự chín chắn và dày dặn kinh nghiệm, thậm chí cô còn đeo một cặp mắt kính gọng vàng.Nhìn cách ăn mặc, trang điểm của cô, Hoắc Thiệu Hằng khẽ chau mày.Bởi vì bộ vest đó cắt may rất vừa người cộng với vòng eo nhỏ chưa đến một vòng tay kia càng làm tôn lên dáng *** cao, *** tròn và đôi chân thon dài của Cố Niệm Chi.Cũng may cặp kính đó đã che đi đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh của cô nên mới không quá thu hút sự chú ý của người khác. Nếu không, khi cô ra đứng trên tòa, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy đại đa số đàn ông đều sẽ bị vẻ ngoài của Cố Niệm Chi hấp dẫn, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa."Hoắc thiếu, hôm nay là ngày đầu tiên em lên tòa, anh không cổ vũ em một chút sao?"Cố Niệm Chi đứng trước tấm gương ở chỗ thay quần áo, xem xét kĩ lưỡng lần cuối.Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau ôm lấy cô, yên lặng ngắm nhìn cô ở trong gương. Sau đó, một tay đưa đến trước ***, nắm lấy cằm cô rồi xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, "Đây là lợi tức. Chờ vụ án kết thúc, anh sẽ trả vốn sau…" "Hả? Còn có vốn nữa à?"Tâm trạng Cố Niệm Chi càng thêm hăng hái.Vì món nợ mà Hoắc thiếu nợ cô, cô nhất định phải đánh thắng vụ kiện này!***Bảy giờ sáng ngày hai mươi tám tháng Một, vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức được mở tại phiên tòa bí mật ở Đế đô.Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến tòa án trung cấp của Đế đô.Bởi vì đây là phiên tòa bí mật nên sau khi họ đi vào thì cổng lớn của tòa án lập tức đóng chặt lại, không cho người khác đi vào.Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn một vòng, thấy bên bọn họ do Hoắc Thiệu Hằng dẫn đầu. Ngoài Cố Niệm Chi ra, còn có Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch, Pháp y Chu, Trưởng phòng Uông và vài cậu lính công vụ ngồi xung quanh Hoắc Thiệu Hằng làm lá chắn bằng người để bảo vệ anh.Pháp y Chu và Trưởng phòng Uông là nhân chứng chuyên gia, ngồi ở vị trí gần nhất ngay sau bàn nguyên cáo để tiện cho việc gọi lên hỏi bất cứ lúc nào.Còn phía bên Bạch Cẩn Nghi chỉ tính riêng luật sư thôi đã có mười lăm người, đều mặc vest đen. Một đoàn người tụm năm tụm ba ngồi trên dãy ghế phía sau bàn bị cáo, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra phương án ứng phó cho luật sư biện hộ trên tòa hôm nay.Người nhà họ Bạch chỉ có người con thứ ba là Bạch Trường Huy đến. Tất cả các nhân viên của Sở Vật lý năng lượng cao cũng đều đến, xem như thể hiện sự ủng hộ đối với giám đốc.Thẩm phán của phiên tòa hôm nay là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói năng thận trọng, thái độ rất nghiêm túc.
Ông đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi: "Đều đã đến đủ chưa?" Nguyên cáo và bị cáo ra dấu người đã đến đủ rồi."Vậy thì tốt, phiên tòa xét xử vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức khai mạc."Thẩm phán gõ búa nói.Cố Niệm Chi với tư cách là luật sư của nguyên cáo, đứng lên khom người cúi chào trước, sau đó, tuyên thệ là tất cả mọi điều cô nói hôm nay đều là sự thật, sẽ không có bất cứ điều gì giả dối.Phía bên nhà họ Bạch phát hiện luật sư của nguyên cáo không phải là vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy của Bộ Quốc phòng Đế quốc như đã đồn trước đó, mà là một người trẻ tuổi trông như một sinh viên vừa bước chân ra khỏi cánh cổng trường đại học thì đều ngẩn người.Đây chẳng phải là dâng tặng chiến thắng cho bọn họ sao?!Trên gương mặt tiều tụy của Bạch Cẩn Nghi lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay.Bà ta xoay người nhỏ giọng nói với Kim Đại Trạng, luật sư biện hộ của mình: "Luật sư của đối phương là Cố Niệm Chi, theo như tôi biết thì cô ấy vừa tốt nghiệp đại học chưa đến một năm.""Chưa đến một năm ư? Vậy thì cô ấy làm gì có tư cách luật sư!" Kim Đại Trạng lập tức giơ tay ra hiệu với thẩm phán: "Ngài thẩm phán, cô Cố đó có thể trình ra giấy chứng nhận tư cách luật sư không?" Thẩm phán không để ý đến Kim Đại Trạng.Cố Niệm Chi không hề khách sáo nói: "Tôi có thể ra tòa, đương nhiên đã trình giấy chứng nhận tư cách rồi. Dựa vào cái gì mà phải cho ông xem?"Kim Đại Trạng cười hi hi, nói: "Nếu cô có thể cho thẩm phán xem, sao lại không thể cho chúng tôi xem chứ? Này cô em, cô có biết bản thân mình đang làm gì không? Cô đừng có mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.""Cũng như nhau cả thôi."Cố Niệm Chi trả lời Kim Đại Trạng không chút khách sáo.Lúc này thẩm phán lại gõ búa: "Yên lặng, bây giờ hai bên luật sư tiến hành lượt trần từ đầu tiên."Cố Niệm Chi đại diện cho nguyên cáo nên lên tiếng phát biểu trước: "Xin chào mọi người, tôi là Cố Niệm Chi, nhận sự ủy thác của phòng Pháp chế thuộc Bộ Quốc phòng làm luật sư đại diện cho nguyên cáo. Mặc dù bản thân La Hân Tuyết không phải quân nhân, nhưng ông Hoắc Quan Nguyên, chồng bà ấy, là Đại tá của Bộ Quốc phòng, bà ấy là người nhà của người trong quân đội. Bộ Quốc phòng rất xem trọng việc bà ấy bị hại."
Bình luận facebook