Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-312
Chương 311-2: PHÁN QUYẾT
Sau khi tuyên án, một mình cô ta quay trở về nhà họ Hoắc, thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi nhà họ Hoác. Ông cụ Hoác và Hoắc Quan Thần đều ngăn cô ta, không cho phép cô ta đi, giữ cô ta ở lại Hoắc trạch.
Khi tòa án tuyên án, Cố Niệm Chỉ đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng vô cùng kích động.
Đây là chiến thắng đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của cô!
Đối mặt với mười lăm luật sư ưu tú của công ty luật lớn nhất nước mà không lùi bước chút nào, hơn nữa còn mạnh mẽ tiến công, có thể nói là thành danh trong một trận chiến.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoác Thiệu Hàng, khẽ nói, “Hoắc thiếu, cuối cùng anh cũng đã lấy lại được công bằng cho mẹ mình rồi, và cả bác La nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng xoay người sang, đột nhiên khom lưng xuống, ôm lấy cô.
Cố Niệm Chỉ kích động không thôi, đang muốn ôm lại Hoắc Thiệu Hàng một chút, thầm hy vọng hành động này có nghĩa là Hoắc Thiệu Hàng muốn thừa nhận địa vị của mình trước mặt mọi người...
Nhưng ai ngờ đúng lúc này, Âm Thế Hùng cũng quay lại, khom người ôm lấy cô.
Ngay sau đó là Triệu Lương Trạch, cũng ôm cô theo, còn xoa xoa đầu Cố Niệm Chi, khen ngợi: “Giỏi lắm Niệm Chi, chúc mừng em!”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô tức giận tới mức nhe răng, chỉ muốn đá cho hai cái chày gỗ này mỗi tên một cước.
Cô còn đang tưởng ràng Hoắc Thiệu Hàng nhân cơ hội này công bố cho mọi người biết anh và cô yêu nhau, kết quả là bị hai người kia làm hỏng.
Quả nhiên, ban đầu khi mọi người thấy Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy Cố Niệm Chi đều thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thấy Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng ôm Cố Niệm Chi khiến cho mọi người bỗng chốc hiểu được ngay, cùng không nhịn được cười.
Đây là cái ôm thắng lợi, cái ôm chúc mừng, cái ôm hữu nghị.
Không có ai nghĩ tới chuyện gì khác.
Cố Niệm Chi nhất thời nổi đóa, cảm xúc vui vẻ vừa rồi lập tức tan thành mây khói, không khỏi bĩu môi hờn dỗi, chẳng còn chút cảm xúc vui sướng nào nữa.
Ánh mắt của cô vẫn u ám, một mực nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này rất nhiều người đi tới, không phải tới chúc mừng Cố Niệm Chi, mà là chúc mừng Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là một phiên toàn bí mật, chỉ công khai kết quả. Những người có thể tới nghe kết quả, đều là những người trong giới cả. Bọn họ đều biết người đứng sau lưng Cố Niệm Chỉ là Hoác Thiệu Hàng, thắng lợi lần này thật ra là thắng lợi của Hoác Thiệu Hằng.
Bởi vậy những người này chỉ đơn giản gật đầu với Cố Niệm Chi, sau đó cùng tới bát tay với Hoắc Thiệu Hàng.
Cô lẳng lặng nhìn anh bình tĩnh đối đáp với mọi người, đối xử với người cấp bậc cao hơn hay thấp hơn mình đều không kiêu ngạo hay tự ti, ánh mắt bình tĩnh, cử chỉ thỏa đáng, không có sự vui sướng cuồng nhiệt, nhưng cũng không hề có vẻ không vui.
Tất cả cảm xúc của anh còn không được biểu đạt ra trọn vẹn bằng cái ôm nhẹ nhàng đối với cô vừa rồi.
Với một người như Hoắc Thiệu Hằng mà nói thì có lẽ cái ôm vừa rồi đã là giới hạn cao nhất mà anh có thể làm được rồi nhỉ?
Cố Niệm Chi suy nghĩ miên man, trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được.
Ánh mắt cô cứ bất giác dán chặt vào người Hoắc Thiệu Hằng như vậy, nhìn ngắm từng cử chỉ hành động của anh. Cô chú ý tới mỗi một lời nói hay hành động của anh, chú ý tới mỗi nụ cười mỉm tiêu chuẩn của anh và cả độ cong mỗi lần ngửa đầu nữa.
Cô cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt gần như tham lam của mình ở một góc hẻo lánh không ai chú ý tới. Cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai nhìn ra được tâm tư của mình. Cô không muốn gây phiền toái cho Hoắc Thiệu Hàng.
Nếu như anh không đồng ý công khai quan hệ giữa bọn họ, Cố Niệm Chi cũng sẽ không chủ động để lộ ra bí mật này.
Nhìn Hoắc Thiệu Hằng tự nhiên thoải mái như thường trước mặt mọi người thế kia, Cố Niệm Chỉ biết rõ, giữa hai người bọn họ, cô là người lún sâu hơn, thậm chí còn là người chủ động.
Cho nên cô đẩy quyền chủ động công khai mối quan hệ này vào tay Hoắc Thiệu Hằng. Nếu anh đồng ý công khai thì tất nhiên là quá tốt rồi. Còn nếu như anh không đồng ý, cô cũng sẽ không yêu cầu, vì cô tin tưởng anh.
Khi ra khỏi tòa án, ánh nắng bên ngoài vô cùng rực rỡ.
Cố Niệm Chỉ ngước lên nhìn những đám mây màu trắng lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng còn có những con chim bồ câu trắng ngẫu nhiên bay qua với tiếng kêu khoan thai, rồi lại nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, đang bị đám người vây quanh, cách mình gần đến vậy mà lại xa đến thế.
Nhất thời, cô quên mất giấu đi ánh mắt của mình, nhìn theo bóng lưng anh hơi lâu một chút.
Hoác Thiệu Hằng chợt như có cảm giác, vô thức quay đầu lại, đụng phải ánh mát không còn che giấu sự quyến luyến của Cố Niệm Chi.
Anh mỉm cười với cô, duỗi một tay ra, “Niệm Chi, lại đây nào.”
Gương mặt Cố Niệm Chi lập tức sáng bừng lên, ánh nắng ngày xuân cũng không động lòng được như nụ cười của cô lúc này.
Cô chen vào trong đám người, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của Hoắc Thiệu Hằng.
“Vụ kiện lần này, may mà có Cố Niệm Chi. Nếu như không có cô ấy, Bộ Quốc phòng chúng tôi sẽ không thắng kiện một cách thuận lợi thế này.”
Hoác Thiệu Hàng đứng trước mặt mọi người, khích lệ Cố Niệm Chi không chút e đè. Cố Niệm Chi cảm động đến suýt chút nữa thì khóc.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua như đang rất ngượng ngùng, nhưng thật ra là muốn ẩn giấu nước mắt sắp tràn mi.
Chờ cho nước mắt lắng xuống, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiệu Hàng, giống như là ngưỡng vọng thần linh của mình vậy.
Thượng tướng Quý ngồi trong xe phía trước tòa án, yên lặng nhìn cảnh này. Ánh mắt ông ta nhìn thẳng về phía Hoắc Thiệu Hằng đang mỉm cười ung dung, thấy anh vẫn nắm tay Cố Niệm Chi mãi, ông lại không khỏi nhíu mày.
Thượng tướng Quý vốn muốn ra ngoài gặp Hoắc Thiệu Hằng, giờ lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ra lệnh với lính công vụ của mình, “Trở về đi.”
Lính công vụ lái xe nhanh chóng khởi động ô tô, đi về Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.
Sau khi tuyên án, một mình cô ta quay trở về nhà họ Hoắc, thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi nhà họ Hoác. Ông cụ Hoác và Hoắc Quan Thần đều ngăn cô ta, không cho phép cô ta đi, giữ cô ta ở lại Hoắc trạch.
Khi tòa án tuyên án, Cố Niệm Chỉ đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng vô cùng kích động.
Đây là chiến thắng đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của cô!
Đối mặt với mười lăm luật sư ưu tú của công ty luật lớn nhất nước mà không lùi bước chút nào, hơn nữa còn mạnh mẽ tiến công, có thể nói là thành danh trong một trận chiến.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoác Thiệu Hàng, khẽ nói, “Hoắc thiếu, cuối cùng anh cũng đã lấy lại được công bằng cho mẹ mình rồi, và cả bác La nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng xoay người sang, đột nhiên khom lưng xuống, ôm lấy cô.
Cố Niệm Chỉ kích động không thôi, đang muốn ôm lại Hoắc Thiệu Hàng một chút, thầm hy vọng hành động này có nghĩa là Hoắc Thiệu Hàng muốn thừa nhận địa vị của mình trước mặt mọi người...
Nhưng ai ngờ đúng lúc này, Âm Thế Hùng cũng quay lại, khom người ôm lấy cô.
Ngay sau đó là Triệu Lương Trạch, cũng ôm cô theo, còn xoa xoa đầu Cố Niệm Chi, khen ngợi: “Giỏi lắm Niệm Chi, chúc mừng em!”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô tức giận tới mức nhe răng, chỉ muốn đá cho hai cái chày gỗ này mỗi tên một cước.
Cô còn đang tưởng ràng Hoắc Thiệu Hàng nhân cơ hội này công bố cho mọi người biết anh và cô yêu nhau, kết quả là bị hai người kia làm hỏng.
Quả nhiên, ban đầu khi mọi người thấy Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy Cố Niệm Chi đều thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thấy Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng ôm Cố Niệm Chi khiến cho mọi người bỗng chốc hiểu được ngay, cùng không nhịn được cười.
Đây là cái ôm thắng lợi, cái ôm chúc mừng, cái ôm hữu nghị.
Không có ai nghĩ tới chuyện gì khác.
Cố Niệm Chi nhất thời nổi đóa, cảm xúc vui vẻ vừa rồi lập tức tan thành mây khói, không khỏi bĩu môi hờn dỗi, chẳng còn chút cảm xúc vui sướng nào nữa.
Ánh mắt của cô vẫn u ám, một mực nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này rất nhiều người đi tới, không phải tới chúc mừng Cố Niệm Chi, mà là chúc mừng Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là một phiên toàn bí mật, chỉ công khai kết quả. Những người có thể tới nghe kết quả, đều là những người trong giới cả. Bọn họ đều biết người đứng sau lưng Cố Niệm Chỉ là Hoác Thiệu Hàng, thắng lợi lần này thật ra là thắng lợi của Hoác Thiệu Hằng.
Bởi vậy những người này chỉ đơn giản gật đầu với Cố Niệm Chi, sau đó cùng tới bát tay với Hoắc Thiệu Hàng.
Cô lẳng lặng nhìn anh bình tĩnh đối đáp với mọi người, đối xử với người cấp bậc cao hơn hay thấp hơn mình đều không kiêu ngạo hay tự ti, ánh mắt bình tĩnh, cử chỉ thỏa đáng, không có sự vui sướng cuồng nhiệt, nhưng cũng không hề có vẻ không vui.
Tất cả cảm xúc của anh còn không được biểu đạt ra trọn vẹn bằng cái ôm nhẹ nhàng đối với cô vừa rồi.
Với một người như Hoắc Thiệu Hằng mà nói thì có lẽ cái ôm vừa rồi đã là giới hạn cao nhất mà anh có thể làm được rồi nhỉ?
Cố Niệm Chi suy nghĩ miên man, trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được.
Ánh mắt cô cứ bất giác dán chặt vào người Hoắc Thiệu Hằng như vậy, nhìn ngắm từng cử chỉ hành động của anh. Cô chú ý tới mỗi một lời nói hay hành động của anh, chú ý tới mỗi nụ cười mỉm tiêu chuẩn của anh và cả độ cong mỗi lần ngửa đầu nữa.
Cô cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt gần như tham lam của mình ở một góc hẻo lánh không ai chú ý tới. Cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai nhìn ra được tâm tư của mình. Cô không muốn gây phiền toái cho Hoắc Thiệu Hàng.
Nếu như anh không đồng ý công khai quan hệ giữa bọn họ, Cố Niệm Chi cũng sẽ không chủ động để lộ ra bí mật này.
Nhìn Hoắc Thiệu Hằng tự nhiên thoải mái như thường trước mặt mọi người thế kia, Cố Niệm Chỉ biết rõ, giữa hai người bọn họ, cô là người lún sâu hơn, thậm chí còn là người chủ động.
Cho nên cô đẩy quyền chủ động công khai mối quan hệ này vào tay Hoắc Thiệu Hằng. Nếu anh đồng ý công khai thì tất nhiên là quá tốt rồi. Còn nếu như anh không đồng ý, cô cũng sẽ không yêu cầu, vì cô tin tưởng anh.
Khi ra khỏi tòa án, ánh nắng bên ngoài vô cùng rực rỡ.
Cố Niệm Chỉ ngước lên nhìn những đám mây màu trắng lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng còn có những con chim bồ câu trắng ngẫu nhiên bay qua với tiếng kêu khoan thai, rồi lại nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, đang bị đám người vây quanh, cách mình gần đến vậy mà lại xa đến thế.
Nhất thời, cô quên mất giấu đi ánh mắt của mình, nhìn theo bóng lưng anh hơi lâu một chút.
Hoác Thiệu Hằng chợt như có cảm giác, vô thức quay đầu lại, đụng phải ánh mát không còn che giấu sự quyến luyến của Cố Niệm Chi.
Anh mỉm cười với cô, duỗi một tay ra, “Niệm Chi, lại đây nào.”
Gương mặt Cố Niệm Chi lập tức sáng bừng lên, ánh nắng ngày xuân cũng không động lòng được như nụ cười của cô lúc này.
Cô chen vào trong đám người, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của Hoắc Thiệu Hằng.
“Vụ kiện lần này, may mà có Cố Niệm Chi. Nếu như không có cô ấy, Bộ Quốc phòng chúng tôi sẽ không thắng kiện một cách thuận lợi thế này.”
Hoác Thiệu Hàng đứng trước mặt mọi người, khích lệ Cố Niệm Chi không chút e đè. Cố Niệm Chi cảm động đến suýt chút nữa thì khóc.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua như đang rất ngượng ngùng, nhưng thật ra là muốn ẩn giấu nước mắt sắp tràn mi.
Chờ cho nước mắt lắng xuống, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiệu Hàng, giống như là ngưỡng vọng thần linh của mình vậy.
Thượng tướng Quý ngồi trong xe phía trước tòa án, yên lặng nhìn cảnh này. Ánh mắt ông ta nhìn thẳng về phía Hoắc Thiệu Hằng đang mỉm cười ung dung, thấy anh vẫn nắm tay Cố Niệm Chi mãi, ông lại không khỏi nhíu mày.
Thượng tướng Quý vốn muốn ra ngoài gặp Hoắc Thiệu Hằng, giờ lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ra lệnh với lính công vụ của mình, “Trở về đi.”
Lính công vụ lái xe nhanh chóng khởi động ô tô, đi về Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.
Bình luận facebook