• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (59 Viewers)

  • chap-61

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 61: Vòng tròn đồng tâm (4)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Dưới tòa nhà quản lý của khu nghỉ dưỡng đậu một chiếc SUV màu đen, đây là Đại Khuyên Tử lái đến.



Từ sau khi đạt được tin tức chính xác về việc sinh viên đại học năm tư khoa Luật muốn đến đây du lịch tốt nghiệp, băng Đại Khuyên Tử này đã bắt đầu đến đây nghiên cứu địa hình, trước sau mười lần, mới xác định được tuyến đường hành động.



Chập tối hôm nay bọn hắn lái xe đến đây, từ cổng chính đi thẳng vào nơi quản lý.



Lão đại của Đại Khuyên Tử - Dương Đại Vĩ cầm chiếc chìa khóa đã được chuẩn bị trước, mang thủ hạ của mình trực tiếp đi lên phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất tòa nhà.



Bọn hắn rất nhanh đã chế ngự được nhân viên bảo vệ của tổng giám đốc, xông vào phòng làm việc, kẹp chặt hai bên tổng giám đốc.



Tổng giám đốc này là thu hoạch bất ngờ của bọn hắn, vốn dĩ tính sẽ trực tiếp giết chết hắn, kết quả vừa ra tay, tổng giám đốc này đã lập tức móc tiền ra đổi lại mạng sống, thậm chí một hơi đồng ý năm trăm vạn!



Đối với đám người Đại Khuyên Tử mà nói, bọn hắn chính là vì tiền mà đến.



Bắt cóc thêm một tổng giám đốc còn có thể có nhiều hơn năm trăm vạn, tất nhiên bọn hắn sẽ không từ chối.



Vì vậy không giết tổng giám đốc này ngay, mà trói hắn lại, đánh ngất rồi nhét dưới gầm bàn.



Có tổng giám đốc chủ động phối hợp, kế hoạch của Đại Khuyên Tử càng dễ thực hiện hơn.



……



Cố Niệm Chi chìm nổi trong nước, bơi rất thoải mái mãn nguyện, rất nhanh đã bơi đến vùng nước của Minh Nguyệt Các bên kia.



Cô ấy cố ý đến vùng nước gần hành lang lúc nãy nhìn thấy có người nhảy xuống bơi một vòng, không hề phát hiện có gì khác thường dưới đáy nước.



Rốt cuộc là có chuyện gì đây?



Chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều rồi?



Xem ra đi theo người ở Đội hành động đặc biệt quá lâu, nhìn ai cũng thấy giống như có âm mưu…



Cố Niệm Chi vừa cười thầm xem thường bản thân mình, vừa mềm mại lưu loát lật người lại, bắt đầu bơi ngửa.



Vừa mới lật qua, trên bức tường sau Minh Nguyệt Các đối diện hồ Tiểu Kính dường như có ánh huỳnh quang màu xanh sẫm chớp qua khóe mắt cô ấy.



Cố Niệm Chi vội mở to mắt nhìn theo phương hướng của ánh huỳnh quang xanh sẫm đó, bên kia quả nhiên có kí hiệu vòng tròn đồng tâm!



Phát hiện này khiến trong lòng Cố Niệm Chi lại chìm xuống.



Cô ấy vừa muốn bơi lại gần một chút để nhìn rõ, thì nghe thấy bên Minh Nguyệt Các ‘tõm tõm’ có người nhảy xuống nước.



Là bạn học lớp một lớp hai bắt đầu xuống hồ bơi rồi.



Cô ấy không muốn bị người ta nhìn thấy, vội vàng lặn xuống đáy nước, bơi về vùng nước Thanh Phong Uyển.



Lúc lặng lẽ trèo lên bậc thềm của ban công, đúng lúc mây đen ùn ùn kéo đến, che lại ánh trăng sáng rực.



Trong resort tối đen như mực, Cố Niệm Chi nhân lúc trời tối chuồn về phòng mình.



“Về rồi à? Hồ Tiểu Kính chơi vui không?” Tào nương nương đã tắm rồi, ngồi trên giường ôm laptop của mình sửa chữa luận văn tốt nghiệp, nghe thấy Cố Niệm Chi đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, ríu rít nói: “Thật sự không nhìn ra, Niệm Chi còn nhỏ tuổi, nhưng ngực lại không nhỏ.”



Lúc Cố Niệm Chi vừa mới về thì nghe thấy những lời rất xấu hổ này của bạn cùng phòng, bây giờ cô ấy cũng đã luyện được rồi, căn bản không để trong lòng, cười cởi nón bơi xuống, nói: “Con gái sau khi dậy thì, ngực to hay nhỏ là do di truyền, không liên quan đến tuổi tác.”



“Em còn chưa đến mười tám tuổi, không tính là thành niên đâu.” Tào nương nương cười mỉm với Cố Niệm Chi, chỉ về phía phòng tắm nói: “Nhân lúc hai người kia còn chưa về, em mau đi tắm đi. Chị cảm thấy hôm nay nước không quá nóng.”



“Không sao, dù gì hôm nay cũng không lạnh” Cố Niệm Chi cầm quần áo của mình, vào phòng tắm tùy tiện vò.



Trở về ngồi yên trên giường, nhìn thấy trên điện thoại có hai tin nhắn.



Một tin là của m Thế Hùng, hỏi cô ấy đã đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong chưa.





Một tin là của Mai Hạ Văn, hỏi cô ấy có muốn đi Minh Nguyệt Các chơi cùng mọi người không, còn nói mọi người đang chơi trò mạo hiểm nói thật lòng.



Cố Niệm Chi ghét nhất là trò chơi nói thật này, dĩ nhiên không để ý đến tin nhắn của Mai Hạ Văn, chỉ nhắn lại cho m Thế Hùng: “Anh Đại Hùng, em đã đến nơi rồi, vừa mới tắm xong, phải đi ngủ rồi.”



m Thế Hùng nhận được tin nhắn trả lời của Cố Niệm Chi, lập tức nhắn lại cho cô ấy: “Ngủ ngon.”



Thật ra đây chỉ là làm việc theo thông lệ.



Bọn họ ngoài việc có người chuyên đi theo cố Niệm Chi đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, còn có biện pháp khác bảo đảm an toàn cho cô ấy.



Chỉ cần cô ấy ở trong phạm vi có thể liên hệ với bọn họ, thì không cần lo lắng cô ấy sẽ xảy ra bất kì vấn đề gì.



Cố Niệm Chi xem tin nhắn của m Thế Hùng, cười rất ngọt ngào, ngón tay ngưa ngứa, không ngừng lướt trên điện thoại, hận không thể gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng.



Nhưng cô ấy nghĩ đến thân phận của Hoắc Thiệu Hằng, nên cô vẫn kìm nén xuống.



Đó giờ toàn là anh gọi cho cô ấy, cô ấy có rất ít cơ hội gọi điện trực tiếp cho anh.



Phần lớn thời gian đều là Triệu Lương Trạch nhận điện thoại, sau đó chuyển cho Hoắc Thiệu Hằng.



Đặt điện thoại xuống, mí mắt Cố Niệm Chi cũng sụp xuống rồi, nằm xuống lẩm bẩm với Tào nương nương một câu: “Bọn họ trở về thì gọi em dậy…” Liền ngủ mất rồi.



Một đêm ngon giấc không mộng mị, khi tỉnh lại, phát hiện vậy mà đã tới trưa rồi!



Tào nương nương vẫn luôn ngồi trên giường ôm laptop, có điều đang đeo tại nghe, chắc là đang xem kịch.



Cố Niệm Chi dụi mắt, ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy giường của Lục Trà Phương và yêu nữ lộn xộn lung tung, không thấy người đâu, che miệng ngáp một cái, uể oải nói: “... Hôm qua bọn họ về lúc nào vậy?”



“Sáng nay.” Tào nương nương không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đa số mọi người tối qua đều không quay về, dù sao bên đó cũng rộng lớn, hình như mọi người chơi cả một đêm, sáng nay mới về ngủ bù.”



“Bọn họ đâu?” Cố Niệm Chi chỉ về giường của Lục Trà Phương và yêu nữ hỏi, “Sáng ngủ bù, bây giờ mới trưa thôi mà!”



“Ai giống em chứ như mèo con chủ biết ngủ!” Tào nương nương cười nhìn cô ấy một cái, “Bọn họ dậy sớm hơn em một tiếng đồng hồ, bây giờ đi leo núi với lớp hai rồi.”



“Thật sự là chơi đến điên rồi.” Cố Niệm Chi lắc đầu, trên người mặc đồ ngủ bằng áo thun đen dài rộng, đôi chân dài trắng nõn để trần, mang dép lê xuống giường, cầm đồ dùng vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.



Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô ấy học dáng vẻ siêng năng ham học của Tào nương nương, mở laptop ra tiếp tục chỉnh sửa luận văn tốt nghiệp của mình.



Bận đến gần tối, Cố Niệm Chi cảm thấy cổ rất ê ẩm, nói với Tào nương nương một tiếng, phải ra ngoài đi dạo.



Tào nương nương ngây người trong phòng cả ngày, cũng cảm thấy có chút chán, đóng laptop lại, “Mình cùng đi đi.”



Cố Niệm Chi và Tào nương nương thay quần, rời khỏi Thanh Phong Uyển đi tản bộ.



Trong Thanh Phong Uyển chỉ còn lại mấy bạn nam trông nhà vẫn đang ngủ.



Bọn họ đi ra cổng chính đối diện đường lớn của Thanh Phong Uyển, đi về phía con đường nhỏ thông đến Minh Nguyệt Các.



Minh Nguyệt Các rất yên tĩnh, chỉ có hai nam sinh ở lại trông nhà, người khác đều đi leo núi rồi.



Cố Niệm Chi và Tào nương nương đứng bên hồ Tiểu Kính nhìn sắc trời dần tối, không hẹn mà gặp cùng thở dài.



Hai người nhìn nhau cười, nhìn ra xa thấy bạn học của mình đã leo xuống núi rồi.



“Nhìn thời tiết này, buổi tối có thể sẽ mưa.” Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn những đám mây trên trời càng ngày càng dày nặng, nhíu mày: “Loại mây này sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu điện thoại.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom