• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 12

Chương 12: Bằng chứng đâu?





Hà Chi Sơ dựa lưng vào ghế ngả, một tay tì vào thành ghế, một tay vươn ra cầm giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh mà Âm Thế Hùng đưa tới để xem thử, sau đó lạnh lùng nói: “Bị ốm thật hả?”





“Đúng là bị ốm thật, chúng tôi giả vờ thì có ích gì đây?” Âm Thế Hùng chắp hai tay, cực kỳ đau lòng nói: “Niệm Chi của chúng tôi xếp thứ nhất đấy! Nếu chẳng phải vì ốm không dậy nổi, sao cô ấy có thể không đến được?!”





Hà Chi Sơ ngước mắt lên nhìn anh ta, đuôi mắt dài hơi nhướng lên: “… Thật sao?”





Âm Thế Hùng biết Hà Chi Sơ không chỉ là giáo sư và giảng viên hướng dẫn cho các tiến sĩ tại khoa Luật của trường đại học B có tiếng nhất cả nước, mà còn là một sinh viên giỏi của viện luật thuộc đại học Yale, giáo sư khoa Luật của đại học Harvard, và cũng là đối tác của công ty luật lớn nhất nước Mỹ.





Dạng người này sẽ không dễ dàng tin lời nói từ một phía của người khác.





Bởi vậy, anh không nói lý với Hà Chi Sơ, mà chuyển hướng hết lời tâng bốc anh ta: “Giáo sư Hà, từ bé tới giờ Niệm Chi của chúng tôi đã cực kỳ ngưỡng mộ anh, trước kia từng nói muốn thi lên làm nghiên cứu sinh của anh. Khi cô ấy biết anh đích thân phỏng vấn còn vui tới mấy đêm ngủ không yên! Anh không thể bóp chết hi vọng của một sinh viên hiếu học như vậy được!”





Khóe miệng của Hà Chi Sơ giật giật, anh ta khép hồ sơ của Cố Niệm Chi lại rồi vứt qua một bên, sau đó bình thản lên tiếng: “Anh nói quá rồi. Có điều, Cố Niệm Chi là người đứng thứ nhất trong lần thi này, tôi sẽ cho em ấy một cơ hội. Giờ này ba ngày nữa, bảo em ấy đến phỏng vấn. Quá hạn, tôi sẽ không đợi nữa.”





Âm Thế Hùng mừng rỡ, vội vàng đứng dậy nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Ba ngày nữa chúng tôi nhất định sẽ đến!”











Lúc này, tại quân khu cục tác chiến đặc biệt của thành phố C, Diệp Tử Đàn đã rời đi, chỉ còn một mình Trần Liệt loay hoay với đống dụng cụ y học trong phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.





Cố Niệm Chi vẫn bất tỉnh trên giường lớn bên cạnh.





Trần Liệt nhìn kết quả thẩm tách máu vừa mới in ra, đọc rất cẩn thận.





Máu của Cố Niệm Chi đã sạch sẽ, những ảnh hưởng xấu vì nhiễm H3aB7 trước đó đã được loại bỏ hoàn toàn.





Trần Liệt vừa nhìn những số liệu này vừa so sánh với những tin tức có liên quan tới H3aB7 mà mình từng thu thập được, gật gù đắc ý mà thán phục không thôi.





Hoắc thiếu đúng là Hoắc thiếu, quả nhiên lợi hại…





Trần Liệt ngâm nga hát, xách hộp thuốc ra khỏi phòng ngủ, sau đó ngồi xuống đối diện Hoắc Thiệu Hằng đang ăn sáng ở phòng khách bên ngoài: “Hoắc thiếu, tối qua vất vả rồi. Lại đây nào, để tôi kiểm tra toàn diện cho anh.” Anh ta nói xong thì vén tay áo lên, sau đó đeo ống nghe trên cổ, cầm máy đo huyết áp và bước tới.





Trước mặt Hoắc Thiệu Hằng bày sáu cái bánh bao nhân thịt bò cỡ lớn, một mâm bò bít tết tái, ngoài ra còn có một bát cháo ngũ cốc, một đĩa tôm cuốn thịt nguội chiên, và một bát khoai tây nghiền phô mai. Tất cả đều là thức ăn giàu calo và protein.





Anh đặt dĩa xuống, duỗi cánh tay ra để Trần Liệt kiểm tra.





Một phút sau, Trần Liệt kết luận Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn bình thường.





Đi đường không lảo đảo, nói chuyện không thở gấp, không đổ mồ hôi trộm, huyết áp và nhịp tim rất bình thường, nét mặt vẫn tươi tỉnh, chẳng hề giống người ra sức cày cấy cả đêm chút nào…





“… Hoắc thiếu, đồ hôm qua tôi đưa anh đâu rồi? Đã dùng hết rồi à?” Trần Liệt cất máy đo huyết áp và ống nghe đi, ra vẻ lơ đãng hỏi.





Hoắc Thiệu Hằng chỉ về phía phòng ngủ: “Ở tủ đầu giường bên kia.”





Trần Liệt mau chóng trở lại phòng ngủ, tìm được hộp áo mưa đêm qua.





Bên trong vẫn đủ hai mươi cái “áo mưa” chưa bóc tem, rõ ràng Hoắc Thiệu Hằng không hề đụng đến.





Vẻ mặt của Trần Liệt thay đổi, chỉ trong nháy mắt biến hóa khôn lường, nhưng tất cả đều không thể hiện được tâm trạng kích động “m* kiếp” của anh ta lúc này.





Đúng là quá đỉnh!





Tất cả đều ra bên trong!





Trâu bò chứ không phải người!





Trần Liệt ngẩn ra một lúc, ôm ipad rồi loạng choạng bước ra, cuối cùng nhìn Hoắc Thiệu Hằng với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, thỏ thẻ hỏi: “Hoắc thiếu… anh thật sự…?”





Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với vẻ vô cảm: “Tôi chưa bao giờ làm giả.”





Trần Liệt gật đầu cực nhanh, chóp mũi anh ta cũng đã rịn mồ hôi: “Tôi tin! Tôi tin!”





Một lát sau, anh ta ghi chép số liệu vào ipad, lại giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi: “… Vậy anh làm mấy lần? Không có lần nào dùng biện pháp à…”





Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.





Anh không muốn để tâm đến vấn đề vớ vẩn của anh ta, bèn rũ mắt, một mực im lặng. Anh xiên miếng bít tết nửa tái, đưa lên miệng thưởng thức một cách tinh tế.





Sau hồi lâu vẫn không nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng trả lời, Trần Liệt hơi nóng nảy, khom người xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng thì thầm: “… Hoắc thiếu, chia sẻ ít kinh nghiệm đi? Có thứ hay phải chia sẻ với bạn bè chứ, đúng không?”





“Kinh nghiệm gì?” Hoắc Thiệu Hằng nghe được câu hỏi về chuyện này thì thấy mình chưa ăn đã no rồi. Anh đặt dĩa xuống, cầm giấy ăn lau miệng, sau đó đứng lên, thuận tay giật lấy ipad trong tay Trần Liệt.





“Cậu ghi chép cái gì vậy?” Đầu lông mày của Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại.





Nếu như Hoắc Thiệu Hằng không nhìn lầm, Trần Liệt đã ghi lại đồ ăn trong ba bữa một ngày của anh.





Trần Liệt hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Tôi đang làm thí nghiệm khoa học, xem thói quen ăn uống của anh Hoắc… có tác dụng tự nhiên không.”





Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta, chẳng vạch trần hay chế giễu câu gì, chỉ ném ipad trở về và chỉ vào bữa sáng rồi nói: “Cậu ăn hết đi, sau đó sáng sớm mỗi ngày tập luyện với anh em trong cục. Tôi thấy cậu rảnh quá rồi đấy.”





Trần Liệt nhìn qua những món đồ ăn sáng giàu calo và protein kia của Hoắc Thiệu Hằng với vẻ ghét bỏ, bĩu môi sau lưng anh, nhưng vẫn ngồi xuống dùng bữa.





Anh ta vừa ăn xong thì lính công vụ của Hoắc Thiệu Hằng đã mời anh ta đi: “Bác sĩ Trần, thủ trưởng đang đợi anh đến họp trong phòng họp nhỏ.”





“Có chuyện gì thế?” Trần Liệt mau chóng cầm biên bản họp của mình rồi đi đến phòng họp.





Phòng họp nhỏ nằm dưới tầng hầm trong căn biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.





Trần Liệt vừa đến đã thấy một mình Hoắc Thiệu Hằng ngồi phía cuối bàn họp hình bầu dục.





“Hoắc thiếu?” Trần Liệt bước vào rồi tiện tay đóng cửa phòng họp lại.





“Ngồi đi.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ chỗ đối diện mình, nói với giọng trầm thấp: “Gọi cậu đến đây là để hỏi chuyện Niệm Chi bị chuốc thuốc kích dục. Hôm qua chưa để tâm được, hôm nay cậu kể lại đầu đuôi cho tôi nghe.”





Đúng là chán sống rồi mới động vào người của anh…





“Quả thật phải điều tra rõ việc này.” Vẻ mặt của Trần Liệt cũng trở nên nghiêm túc: “Về cơ bản thì Niệm Chi tham gia tiệc sinh nhật của bạn học, sau đó bị người ta đâm một kim ở tiệc sinh nhật kia.”





“Cậu chắc chắn là bị kim đâm?”





“Dù có phải bị kim đâm hay không thì cũng là dùng món đồ có dạng kim châm. Trước khi Niệm Chi mất ý thức đã nói với tôi là bị đánh lén. Tôi cũng đã kiểm tra thử, quả nhiên ở vai trái của cô ấy có một lỗ kim rất nhỏ. Lượng thuốc kích dục tập trung ở đó cũng cao hơn nơi khác, có lẽ đấy là chỗ bị đâm.”





“Ha ha, giỏi lắm.” Hoắc Thiệu Hằng gõ tay xuống bàn họp: “Vậy cô ấy có biết là ai không?”





“Cô ấy đoán là bạn học của mình, Phùng Nghi Hỷ.” Trần Liệt đẩy cặp kính sắp trượt khỏi sống mũi: “Nhưng chúng ta không có chút chứng cứ nào cả.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom