• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 162

Đúng lúc Cố Niệm Chi đang không muốn ở nhà một mình rồi suy nghĩ linh tinh, hơn nữa tâm trạng của cô đang cực kỳ hậm hực, cô cần một cơ hội để trút hết uất ức tích tụ trong lòng ra.





“Bóng mềm á? Chính là bóng chày đúng không ạ? Vâng, em biết chơi. Anh chờ chút nhé, em sẽ tới ngay. Nói cho em địa chỉ đi.” Cố Niệm Chi cầm di động đứng dậy, bắt đầu lục tung đồ để tìm quần áo, mũ và gậy bóng chày.





“Ngay ở phía Tây sân bóng chày đó.” Triệu Toàn rất vui, “Em mau tới đi, hôm nay có rất nhiều người đến xem trận đấu đấy.”





Nhờ theo chân lính đặc chủng trong quân đội mà Cố Niệm Chi luyện tập được kỹ năng đánh bóng chày. Kỹ thuật của cô coi như đủ tiêu chuẩn, nhưng bình thường cô không có nhiều cơ hội được chơi, hy vọng hôm nay cô không kéo chân mọi người xuống.





Cố Niệm Chi thay quần áo, nói với Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng ơi, em ra ngoài chơi một tí nhé.”





Thấy cô thay quần áo bóng chày, trong tay cầm theo một cây gậy bóng chày dài, Âm Thế Hùng cười nói: “Đi đánh bóng chày à?”





“Vâng, hôm nay đấu với đội Ấn Độ, em đi giãn gân cốt đây.” Cố Niệm Chi quơ quơ chiếc gậy bóng chày, nghiến răng nghiến lợi nói.





“Đấu với đội Ấn Độ?” Âm Thế Hùng nhếch miệng cười, “Hay đấy, anh đi cổ vũ cho em nhé!”





“Vậy chúng ta cùng đi.” Cố Niệm Chi vác gậy bóng chày lên vai, mở cửa đi ra ngoài.





Âm Thế Hùng cũng vội vàng tìm chiếc mũ bóng chày của mình, rồi đi đến sân bóng chày cùng cô.





Bọn họ phải sống ở đây nửa năm, nên Âm Thế Hùng đã mua một chiếc xe SUV second-hand. Nhưng khi đi tham gia các hoạt động trong khuôn viên Viện đại học Harvard thì anh và Cố Niệm Chi đều không lái xe, mà dùng xe đạp địa hình, vừa là phương tiện giao thông, lại vừa có thể rèn luyện sức khỏe.





Lúc Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng đạp xe đạp địa hình đến phía Tây của sân bóng chày, ở đó đã rất đông người rồi.





Đội bóng mềm nữ của Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ mặc áo đỏ quần trắng, còn đội bóng mềm nữ của Hội Sinh viên Ấn Độ thì mặc áo vàng quần cam, giống với màu khăn lụa quấn truyền thống của Ấn Độ.





Cố Niệm Chi cũng mặc áo đỏ quần trắng, dung mạo nhỏ nhắn tinh xảo của cô giống như thiếu nữ xinh đẹp trong truyện tranh. Mái tóc dài của cô được buộc túm thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, đuôi tóc luồn qua lỗ hở sau mũ bóng chày cứ lắc qua lắc lại, nhìn cô trẻ trung tươi mới như giọt sương đầu tiên trong sáng sớm mùa hè vậy.





Có mấy nam sinh của trường Luật nhận ra Cố Niệm Chi liền huýt sáo với cô, trong đó có cả Allen, cậu bạn nam cùng lớp mà ngay ngày đầu tiên đã hỏi Cố Niệm Chi có bạn trai chưa đó.





“Nini! Nini! Nini!” Cậu ta vẫy tay, hô to tên tiếng Anh của Cố Niệm Chi, vừa nhảy nhót vừa cười, nói với từng người: “See that cute beauty? She’s mine! She’s mine!”





Âm Thế Hùng tươi cười tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn theo bóng dáng đang chạy nhảy rất nhanh nhẹn của Cố Niệm Chi, anh ta chợt có cảm giác vui sướnɠ như “Nhà có cô con gái mới lớn” vậy.





“Niệm Chi em tới rồi à! Em xem chúng ta đã thua 1 – 5 rồi!” Triệu Toàn ướt đẫm mồ hôi chạy tới, hỏi: “Em biết chơi thật chứ?”





Cố Niệm Chi liếc nhìn điểm số trên sân, quả nhiên là đội mình đã bị dẫn trước rất nhiều.





Tân Hạnh Cao mặc đồng phục của đội Ấn Độ, cô ta đang cười cười nói nói với một anh chàng Ấn Độ, nhìn có vẻ rất thân thiết.





Triệu Toàn nhìn theo ánh mắt của Cố Niệm Chi, nói khẽ: “Đó là bạn trai cô ta đấy.”





“Xì!” Cố Niệm Chi tức giận nói, “Đáng đời, cả đời này cô ta cũng không rửa sạch được mùi cà ri trên người đâu!”





Triệu Toàn cười hề hề hai tiếng, “Em đừng để ý tới cô ta.” Có điều, nhìn quanh một hồi, anh ta lại nói: “Nhưng cũng không thể khinh thường cô ta được, cô ta chơi bóng mềm rất hay. Trong năm điểm của đội Ấn Độ có đến ba điểm là do cô ta giành được đó.”





Cố Niệm Chi quơ chiếc gậy bóng chày trong tay, “Không sợ, cứ để em!”





Trong lúc hai người nói chuyện, trọng tài thổi còi, đội nữ Đế Quốc Hoa Hạ bên này đã chiếm được ba gôn.





Đến lúc Cố Niệm Chi ra sân rồi.





“Niệm Chi cố lên!”





“Niệm Chi cố lên!”





“Nini! You’re the best!”





Cố Niệm Chi vẫy tay với mọi người, rồi cầm gậy bóng bước ra sân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom