• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 211

Mai Hạ Văn đứng dưới bầu trời đêm của thành phố C, ngẩng đầu nhìn những vì sao đang phát sáng trong đêm, nhẹ giọng đáp, “Anh rất nhớ em nên không ngủ được…”





Nơi mềm yếu nhất trong lòng Cố Niệm Chi dường như bị thứ gì đó chạm mạnh vào.





Mũi cô cay xè, đôi mắt phiếm hồng, Cố Niệm Chi vội ngẩng đầu lên ngăn nước mắt chảy ra.





“Sao thế? Sao tự dưng anh lại văn hoa vậy?” Cố Niệm Chi xoa xoa mặt, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi.





Giọng nói ấy vang vọng trong tai Mai Hạ Văn, làm cho lòng cậu ta cảm thấy ngứa ngáy như có sợi lông nhẹ lướt qua, xóa tan hết những kϊƈɦ thích mà Khương Hồng Trà mang đến cho cậu ta lúc buổi chiều.





Cậu ta biết ngay mà, chỉ có một mình Cố Niệm Chi mới giúp cậu ta không chịu sự ảnh hưởng của Khương Hồng Trà.





Cầm điện thoại đứng ngoài ban công, Mai Hạ Văn ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, nhớ đến lúc buổi chiều Khương Hồng Trà mang theo bánh sinh nhật tới văn phòng thăm cậu ta.





Hai người vốn đang ngồi nói chuyện về thầy cô và bạn bè trước đây, bầu không khí vô cùng hòa hợp tự nhiên.





Dần dần không biết từ khi nào cậu ta và Khương Hồng Trà đã ngồi sát vào nhau.





Hai người cách nhau rất gần, cậu ta chỉ cần hơi ngước mắt là đã có thể nhìn thấy hàng lông mi đen dài và làn da mịn màng trắng hồng của cô ta.





Lúc sau cô ta đột nhiên không lên tiếng, cũng không cho phép cậu ta lên tiếng nữa.





“… Hôn em đi.” Cô ta nhắm mắt lại trước mặt cậu, khóe môi đỏ mọng quyến rũ khó lòng kháng cự khẽ chu ra.





Cậu ta như bị ma xui quỷ khiến thế nào, lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi phiếm hồng của cô ta.





Cậu ta chỉ định hôn phớt thôi nhưng đúng lúc này hai cánh tay cô ta vòng qua cổ cậu ta, làm nụ hôn càng sâu hơn.





Nếu như không phải lúc sau có người gõ cửa đưa tài liệu, cũng không biết bọn họ sẽ hôn nhau đến mức nào nữa…





“Chúng ta không thể làm thế này được.” Mai Hạ Văn đẩy Khương Hồng Trà ra, “Anh đã có người yêu rồi. Em đi đi, đừng đến tìm anh nữa.”





Khương Hồng Trà đứng lên hất mái tóc dài ra sau lưng rất gợi cảm, sau đó nói với cậu ta đầy ẩn ý: “Em sẽ không tới tìm anh nữa, nhưng anh có thể tới tìm em mà.” Nói xong, cô ta xoay người bước đi, để lại hương hoa nhài phảng phất trong phòng, đây là mùi nước hoa hương hoa nhài của Coco Chanel mà cô ta thích nhất.





Câu nói này của cô ta, khiến cho Mai Hạ Văn trằn trọc cả đêm không ngủ được.





Cuối cùng, cậu ta không thể không bật dậy gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi.





May mà vừa nghe thấy giọng nói của cô, cõi lòng của cậu ta liền bình tĩnh lại.





Sức quyến rũ của Khương Hồng Trà dường như không còn chút ảnh hưởng gì khi đối diện với giọng nói mềm mại động lòng người của Cố Niệm Chi.





“Chỉ là nhớ em quá thôi ấy, bao giờ em mới quay về? Anh sắp không đợi nổi nữa rồi, hay là anh đi Mỹ với em nhé, như thế chúng ta cũng không cần đợi nửa năm mới có thể gặp lại nữa.” Mai Hạ Văn vươn tay ra, cảm nhận được làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua kẽ tay, mềm mại thấm sâu vào xương tủy.





Anh ta nhớ đến cảm giác khi ôm Cố Niệm Chi tại Mỹ lần đó, giống như đang ôm trong lòng một áng mây bồng bềnh, mềm nhẹ đến mức như muốn tan chảy.





Cố Niệm Chi khẽ cười thành tiếng, cầm điện thoại, cảm động nói, “Anh có thể đến thật sao?”





Lời nói khi mang theo tình cảm và lời nói khách sáo sẽ mang lại cho người ta cảm giác rất khác nhau.





Mai Hạ Văn cảm nhận được điều đó. Cậu ta thoáng ngẩn người ra một chút nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng vui mừng, đi lòng vòng trên ban công nói: “Em thật sự muốn anh qua đó sao?!”





Lúc này Cố Niệm Chi thật sự rất cần một người ở bên cạnh cô.





Lần đầu tiên cô cảm nhận được rằng mình khao khát sự bầu bạn này đến nhường nào, cảm giác này khác hẳn cảm giác bầu bạn mà anh Tiểu Trạch và Đại Hùng đem tới.





“… Nếu như anh có thể tới, chúng ta sẽ lập tức ở bên nhau, không cần chờ đến tận nửa năm nữa.” Cố Niệm Chi hơi kϊƈɦ động nói.





Cô giống như một đứa trẻ đang nghịch cát trên bãi biển vậy, chỉ muốn dốc hết khả năng của mình, giữ lại một chút kỷ niệm trước khi thủy triều dâng lên cuốn trôi hết đi những hạt cát mà cô có.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom