• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 245

Hà Chi Sơ đút hai tay trong túi quần Tây màu đen, anh ta thực sự không thể tin được rằng Cố Niệm Chi lại bỏ đi một mình như vậy.





Anh ta quay đầu nhìn về hướng văn phòng của Chủ tịch Quốc hội, rồi lại quay lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh rầu rĩ giống như vừa bị đả kϊƈɦ ở phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà hành lang. Cuối cùng anh ta đành sải bước nhanh về phía trước, đuổi kịp Cố Niệm Chi, đề nghị một cách gượng gạo: “Nếu em không muốn bị vợ của Tiểu Hoàng hiểu lầm thì có thể mua đồ ăn sáng cho người khác nữa. Nếu như em mua cho cả người khác, dù vợ cậu ta có biết cũng sẽ không hiểu lầm.”





Cố Niệm Chi dừng lại, trong con ngươi đen láy toát ra vẻ mừng rỡ, “Đúng đúng đúng! Giáo sư Hà đúng là có kinh nghiệm thật, cứ làm như thế đi. Em sẽ lập tức mua đồ ăn sáng cho người khác nữa.” Nói xong, cô liền đi ra quầy bán đồ ăn nhẹ buổi sáng.





Hà Chi Sơ đi theo sau cô, anh ta hắng giọng một cái, thản nhiên như không, nói: “Không phải tôi có kinh nghiệm, mà tôi chỉ nói chuyện thường tình của con người thôi. Em may mắn đấy, tôi cho em một cơ hội, đúng hôm nay tôi cũng chưa ăn sáng, em mua cho tôi một suất đi.”





Cố Niệm Chi quay đầu lại, nhìn Hà Chi Sơ một cách khó hiểu: “Giáo sư Hà, không phải trước nay thầy không bao giờ ăn sáng, mà chỉ uống rượu vang ạ? Em nghe bạn em kể thế.”





Ánh mắt của Hà Chi Sơ đột nhiên đóng băng lại, ngứa mồm ngứa miệng, cười nhạt nói: “Sao bây giờ em lại thông minh thế? Chẳng phải chính em nói không ăn bữa sáng sẽ bị đau dạ dày à? Mới lúc nãy còn khuyên Tiểu Hoàng xong, còn bây giờ thì sao? Xem ra đúng là tình cảm của em dành cho Tiểu Hoàng không bình thường nhỉ.”





Cố Niệm Chi muốn đập đầu xuống đất, có cảm giác mình có lý mà không nói lại được. Cô bèn quay đầu lại nói với vào trong quầy bán đồ ăn nhẹ, “Cho em thêm năm suất đồ ăn sáng kiểu Anh nữa!”





Người đầu bếp đội mũ trắng dài gói năm suất đồ ăn sáng vào hộp giấy cho cô, quầy thu ngân bên kia in cho cô một tờ hóa đơn: “Bảy mươi lăm đô.”





Cố Niệm Chi lấy ví ra, đau khổ phát hiện mình chỉ còn hơn năm mươi đô trong ví.





Cô vẫn chưa có thẻ tín dụng của Mỹ, cô không được mang theo bất kỳ thẻ tín dụng nào của Đế Quốc Hoa Hạ mà Hoắc Thiệu Hằng làm cho, bình thường lúc nào cần tiêu tiền cô đều lấy từ chỗ Triệu Lương Trạch.





Tiền tiêu vặt năm mươi đô mỗi ngày cũng có thể coi là đủ rồi, nhưng gặp phải tình huống đột ngột phát sinh thế này thì không đủ.





Khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Chi đỏ bừng lên, cô lắp bắp nói: “Em… em… em… chỉ lấy ba suất thôi được không ạ?”





“Không được. Đây đều là đồ ăn làm tại chỗ, cô không lấy thì cho ai bây giờ?” Cô nàng da đen ở quầy thu ngân rất ngạo mạn, không đồng ý cho cô “Trả hàng”.





“Vậy em…” Cố Niệm Chi quay người lại, nhìn Hà Chi Sơ đầy mong chờ, “Giáo sư Hà, thầy có thể cho em mượn một ít tiền được không?”





Hà Chi Sơ bị Cố Niệm Chi chọc tức đến không thể tức hơn được nữa.





Vất vả lắm anh ta mới được ăn đồ ăn sáng do Cố Niệm Chi chuẩn bị cho một lần, cuối cùng lại vẫn phải bỏ tiền ra…





Mặt anh ta sa sầm xuống, lấy thẻ đen của mình ra.





Cô nàng da đen kia bỗng thay đổi sắc mặt, cười tươi như hoa cứt lợn với Hà Chi Sơ, “Cảm ơn ông Hà.”





Quẹt thẻ xong, Cố Niệm Chi xách năm hộp giấy đựng đồ ăn sáng đi cùng Hà Chi Sơ ra ngoài. Cô đưa một hộp ra trước mặt Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, đồ ăn sáng của thầy đây ạ.”





Hà Chi Sơ khẽ mím môi, cầm lấy hộp giấy từ trong tay cô, giọng nói vẫn sắc bén như cũ: “Lần này không tính, vì tôi là người mời mọi người ăn sáng. Em muốn rửa sạch hiềm nghi thì vẫn phải mua thêm một lần nữa.” Nói xong anh ta lập tức quay người đi thẳng.





Cố Niệm Chi bĩu môi, cầm bốn hộp giấy đựng đồ ăn sáng còn lại về văn phòng riêng của mình ở Ủy ban Ngân sách, đặt chúng lên bàn lễ tân của Mary, nháy mắt với bà: “Mary ơi, cháu mời mọi người ăn sáng nhé.”





Mary cười tươi đến mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt đâu, rất vui vẻ chia cho mấy người làm cùng hôm nay ăn.





Cố Niệm Chi ngồi một mình lặng lẽ trong văn phòng nhỏ của mình một lúc, sau đó bật máy tính lên, đăng nhập tài khoản của mình, nhìn xem hôm nay có việc gì phải làm không.





Trong Hệ thống của Ủy ban Ngân sách không có hạng mục ngân sách chờ phê chuẩn và tải lên.





Cô nghĩ một chút rồi mở lịch sử tập tin ra xem, kiểm tra những hạng mục ngân sách được tải lên lúc trước.





Nhớ tới khoảng thời gian mà hôm qua Triệu Lương Trạch nói với cô, cô thử dò tìm lịch sử cấp phát ngân sách ba tháng trước.





Vì Cố Niệm Chi đã có cơ sở do Triệu Lương Trạch chỉ sẵn cho, nên chỉ một lát là cô phát hiện ra ngay vào hai tháng trước, quả nhiên Quốc hội đã cấp một khoản cho Hải quân.





Nhìn vào số lượng có thể thấy đó đúng là một khoản tiền khổng lồ.





Quả là thú vị thật!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom