• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 256

Môn học yêu đương này Cố Niệm Chi phải tự học thôi.





Ở phương diện này, Hoắc Thiệu Hằng không giúp cô được.





Anh ném những bức ảnh này vào trong một cái ngăn kéo đặc biệt, rồi thuận tay khóa lại, phất tay bảo Phạm Kiến đi ra.





Cuối tháng Chín ở thành phố C chính là thời điểm cuối thu nắng gắt, mấy hôm nay càng ngày càng nóng.





Hoắc Thiệu Hằng ngồi lặng lẽ một lúc.





Dáng người cao lớn của anh lấp kín cả cái ghế dựa mềm thành cao, khuôn mặt đẹp trai đến mức làm người ta nghẹt thở tuyệt vọng, có chút cương nghị dứt khoát kia ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói trắng vấn vít bay lên.





Ánh nắng chiều xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, vẽ xuống mặt sàn những vệt ngang, nhìn giống như những bậc cầu thang mà không bước qua được.





“Hoắc thiếu?” Âm Thế Hùng gõ cửa phòng sách.





Hoắc Thiệu Hằng nhấn điếu thuốc vào gạt tàn để dụi tắt nó đi, “Vào đi.”





“Ôi, Hoắc thiếu, sao dạo này anh hút thuốc càng ngày càng nhiều thế?” Âm Thế Hùng ngửi thấy cả phòng toàn là mùi thuốc lá, anh ta lấy tay xua đi, có chút căng thẳng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”





“Không.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào vị trí trước mặt mình, “Ngồi đi. Cậu có việc gì à?”





“Không có việc gì thì tốt.” Âm Thế Hùng ngồi xuống, bắt đầu cười đùa cợt nhả: “Vừa nãy tôi gặp Phạm Kiến, nghe nói anh ta đã chụp một vài… ừm… một vài bức ảnh rất hot, nên tôi đến chỗ Hoắc thiếu để mở mang tầm mắt một chút, nâng cao khả năng kháng cự sắc ɖu͙ƈ của mình đây.”





Hoắc Thiệu Hằng mở ngăn kéo ra, ném ảnh chụp của Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà cho anh ta xem, “Xem đi, giống y như con gà luộc ấy. E rằng không nâng cao được sức đề kháng sắc ɖu͙ƈ của cậu đâu, có điều có thể nâng cao khả năng chống buồn nôn của cậu đấy.”





Âm Thế Hùng đón lấy, vô cùng phấn khởi lật xem từng ảnh một, vừa nhìn vừa bình luận: “Ừm, rất trắng, cũng không có tí cơ bắp nào, đúng là nhìn giống con gà luộc, cơ mà dáng cô nàng này khá ra phết, động tác khó như thế này mà cũng làm được à, hẳn cũng là một tay ‘tài xế lão luyện’ đây.”





Hoắc Thiệu Hằng nói: “Cậu biết nhiều thật đấy nhỉ.”





“Học của Niệm Chi đó. Anh biết không, nếu tôi muốn chăm sóc con bé thì nhất định phải học những ngôn ngữ mạng này.” Âm Thế Hùng không ngẩng đầu lên nói. Cuối cùng xem kỹ càng hết tất cả mấy bức ảnh, anh ta còn chậc chậc khen ngợi: “Người chụp là Phạm Kiến à? Kỹ thuật chọn góc độ và ánh sáng của tên này càng ngày càng tốt, có mấy bức ánh sáng đen trắng đan xen có thể làm ảnh nghệ thuật được ấy chứ.”





“Có sao?” Hoắc Thiệu Hằng cau mày, “Cậu không thấy buồn nôn à?”





“Tôi thấy cũng rất khá mà, thân hình của cả hai người này đều đẹp hơn người bình thường nhiều.” Âm Thế Hùng cười khà khà liên tục, vẻ mặt gian xảo quan sát Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, không phải chức năng sinh lý của anh có vấn đề đấy chứ? Như vậy không được đâu, phải giữ thân thể khỏe mạnh, trạng thái chào cờ chính là tiêu chí đánh giá sức khỏe của đàn ông đó.”





Hoắc Thiệu Hằng ném cái gạt tàn thuốc vù một cái vào mặt Âm Thế Hùng.





Âm Thế Hùng nghiêng đầu tránh được, cười nói: “Nói đùa, nói đùa thôi. Nhưng tôi nói thật, Hoắc thiếu, anh không có ý định kết hôn sao? Năm nay anh hai mươi tám tuổi rồi nhỉ?”





Hành tung của Hoắc Thiệu Hằng chỉ có những thư ký riêng là nắm rõ nhất.





Sáu năm qua, không có một ngày nào anh dành thời gian cho riêng mình. Từ trước tới nay, chưa từng thấy anh đi lại với phụ nữ, đương nhiên bạn gái thì càng không có.





“Lo chuyện của mình đi.” Hoắc Thiệu Hằng không thèm nhìn anh ta mà mở máy tính của mình ra bắt đầu làm việc: “Kiểm tra lịch trình cho tôi, để trống hai ngày trước và sau ngày sinh nhật của Niệm Chi nhé.”





“Ồ! Anh muốn đến Mỹ tổ chức sinh nhật cho Niệm Chi à?! Tôi đi cùng được không?! Sinh nhật mười tám tuổi của Niệm Chi đó! Đây là một ngày trọng đại mà!” Hai mắt Âm Thế Hùng sáng lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Hoắc Thiệu Hằng.





“Ừ, đương nhiên cậu cũng phải đi rồi.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Đều là người chứng kiến sự trưởng thành của con bé cả.”





Cô bé con mập mạp mũm mĩm mười hai tuổi căng thẳng đến mức gần như thần kinh năm đó bây giờ thật sự đã thay đổi hoàn toàn rồi.





Ngày sinh nhật mười tám tuổi là một ngày trọng đại không chỉ của Cố Niệm Chi, mà cũng là của bọn anh nữa.





Chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng không thể lấy thân phận thực sự của anh để đi Mỹ tổ chức sinh nhật cho Cố Niệm Chi, nhưng việc này không phải vấn đề lớn đối với Cục tác chiến đặc biệt.





Những việc như thế này Âm Thế Hùng thường xuyên xử lý nên đã thông thạo rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom