• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 332

Nhưng hôm qua gần như tuyết rơi suốt cả đêm, nếu Tống Cẩm Ninh đi vào từ bên ngoài thì chắc chắn sẽ có dấu chân trên mặt tuyết, bởi vậy, đèn đường phía bên ngoài “đúng lúc” bị hỏng làm cho mọi người tạm thời không thể nhìn thấy dấu chân bên ngoài.





Tới buổi sáng ngày hôm nay, tuyết rơi cả đêm cũng đã sớm xóa đi dấu chân của Tống Cẩm Ninh rồi, chuyện này cũng được che giấu một cách hoàn mỹ.





“Cho nên vào hôm qua, chuyện mẹ của chú đi vào phòng cháu, không phải là lỗi của mình bác ấy, mà là có người cố ý tạo thành.” Cố Niệm Chi kết luận: “Không biết người này làm vậy vì cái gì.”





Hoắc Thiệu Hằng yên lặng rất lâu, sau đó mới nói: “Cũng đúng gần hết.”





“Nhưng mà…” Cố Niệm Chi còn chưa nói xong: “Vào chạng vạng tối hôm nay, lúc cháu ra ngoài ăn cơm, gặp được bác Tống trên hành lang, cháu cảm thấy bác ấy vẫn nhớ cháu. Ánh mắt và vẻ hứng thú đối với cháu của bác ấy đã nói rõ rằng không phải bác ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện hôm qua.”





Lông mày của Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại: “Cháu nói thật sao?”





“Vâng ạ, cháu lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo.” Cố Niệm Chi gật mạnh đầu, rồi bổ sung thêm: “Chú Hoắc, chú biết là trực giác của cháu rất nhạy bén mà.”





“Trực giác của cháu á?”





Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo cô, trong ánh mắt giống như có sự khinh bỉ.





Cố Niệm Chi cố mà gân cổ lên nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Có phải trực giác của cháu luôn rất nhạy bén không?”





Hoắc Thiệu Hằng hơi mím môi, nhìn sang nơi khác: “Cháu đi ngủ đi, ngày mai…” Anh hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Ngày mai, chú dẫn cháu tới gặp mẹ chú.”





Cố Niệm Chi vui mừng, gật đầu lia lịa nói: “Vâng ạ, cháu còn định mua tặng bác Tống một bộ Chanel làm quà tết nữa.”





“Ừ, dùng tấm thẻ này đi!” Hoắc Thiệu Hằng lấy một tấm thẻ mà anh đã chuẩn bị từ rất lâu ra: “Đồ của cháu, cứ dùng tấm thẻ này mà mua.”





“Cháu thì không cần đâu ạ…” Cố Niệm Chi từ chối: “Cháu có học bổng, còn có cả trợ cấp nữa, đủ để nuôi sống bản thân ạ!”





Hoắc Thiệu Hằng búng tấm thẻ màu đen kia, cụp mắt xuống, hỏi cô: “Học bổng của cháu được bao nhiêu?”





“Một năm có khoảng mấy chục nghìn đấy ạ!” Cố Niệm Chi lầm bầm tính: “Còn trợ cấp nữa, đại khái là một tháng khoảng hai nghìn, cũng đủ ăn. Nếu cháu đi làm thêm nữa thì…”





Hà Chi Sơ từng nói muốn cô giúp anh ta làm case, cũng đều được trích phần trăm.





“Một bộ Chanel trên người cháu cũng không chỉ dừng lại ở giá mấy chục nghìn thôi đâu.” Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt nhìn cô, rồi kéo tay cô lên, đặt chiếc thẻ đen kia vào lòng bàn tay trắng nõn của cô: “Ngoan, nghe lời!”





Thẻ tín dụng màu đen tuyền nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của Cố Niệm Chi, đen trắng rõ ràng, nhìn vô cùng bắt mắt.





Cố Niệm Chi lại như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy. Cô rất muốn trả tấm thẻ này lại, nhưng vừa ngẩng đầu thấy vẻ không cho ý kiến, không cho từ chối trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Thiệu Hằng thì chân cô như mềm nhũn đi vậy.





Cô đan tay lại đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, vẻ mặt vừa rối rắm lại vui vẻ, đôi lông mi chớp chớp như những chú bướm đang vỗ cánh vậy, cũng vỗ lên cả một cơn sóng thần trong lòng anh.





Hoắc Thiệu Hằng quay đầu đi nơi khác, tay hơi ngứa, muốn hút thuốc. Anh lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, ngón tay thon dài vuốt nhẹ hộp thuốc lá, do dự xem có nên hút một điếu hay không.





Ánh mắt Cố Niệm Chi bất giác bị đôi tay của anh hấp dẫn. Đó là một đôi tay hoàn mỹ không tỳ vết, mỗi một khớp xương đều viết lên hai chữ “hoàn hảo”, thật sự khiến người ta chỉ muốn lao tới vuốt ve cho thỏa cơn thèm…





Vẻ si mê và tham lam không thể che giấu trong đáy mắt của Cố Niệm Chi chợt lấy lòng Hoắc Thiệu Hằng.





Anh hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu chìa bàn tay đang cầm hộp thuốc lá ra trước mặt Cố Niệm Chi: “Đang nhìn cái gì vậy? Hả?”





Âm cuối của anh hơi cao lên, giọng nam trầm ấm tê người lướt qua bên tai Cố Niệm Chi, làm vành tai của cô đỏ bừng lên, ngay cả cổ cũng bắt đầu ửng hồng.





Cố Niệm Chi hơi bối rối lui về sau, sợ bị Hoắc Thiệu Hằng biết được suy nghĩ của mình nên cô lảo đảo lùi về sau một bước nữa, lắp bắp nói: “Chú Hoắc muốn hút thuốc ạ? Để cháu… cháu châm lửa cho…”





Cô ngẩng đầu, ánh mắt chột dạ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cố gắng che giấu tâm trạng không ổn định của mình.





Còn cần phải tới châm lửa sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom