• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (5 Viewers)

  • Chương 385

Trái tim đang bị treo lơ lửng của Cố Niệm Chi lập tức tìm thấy vị trí quay về, không còn đung đưa như đi trêи dây thép nữa.





“Anh vẫn muốn đưa bà ta đi sao?” Cơ thể của Hoắc Gia Lan lảo đảo như sắp đổ, không nén nổi nỗi đau đớn: “Anh họ cả, sao anh có thể độc ác như vậy chứ? Mạng sống của mẹ anh là tính mạng, mạng sống của bố em không phải là tính mạng sao?!”





Nãy giờ Cố Niệm Chi vẫn nghẹn lời không nói được gì, đến lúc này cô cũng không thể nhịn nổi nữa, bèn cao giọng nói: “Hoắc Gia Lan, cô thật quá đáng. Sao cô có thể bắt Hoắc thiếu đáp ứng một cái yêu cầu vô lý như thế được? Cho dù nói thế nào thì bác Tống cũng vẫn đang bệnh, chân tướng sự việc rốt cuộc ra sao bây giờ nói ra e là vẫn còn quá sớm.”





“Cái gì gọi là quá sớm?” Mặt Hoắc Gia Lan vô cùng dữ tợn lao tới bên cạnh Cố Niệm Chi, “Chẳng lẽ cô không tin những thứ này ư? Tôi nói cho cô biết, ông nội và chú Hai đã đưa những lá thư này cho chuyên gia giám định chữ viết giỏi nhất của Bộ Quốc phòng xem rồi, chứng thực là chữ viết của bố tôi và mẹ anh ấy!”





“Thế thì làm sao?”





Cố Niệm Chi không hề nhường bước.





Hà Chi Sơ từng khen Cố Niệm Chi, nói rằng cô ấy có tinh thần bất khuất mà một luật sư cần có nhất. Thậm chí, trong trường hợp đối phương có bằng chứng rõ ràng thì cô cũng có thể kiên trì không từ bỏ, tìm ra điểm yếu hiếm hoi để tấn công lại.





Quả thật, cô cũng không hề phụ sự kỳ vọng của Hà Chi Sơ, một lần nữa đáp trả Hoắc Gia Lan: “Hoắc Gia Lan, tôi thấy có vẻ não của cô và mẹ cô đều không được tốt lắm thì phải. Chỉ cần dựa vào một vài lá thư cũ kỹ, ố vàng mà lên án người thân đang vắng mặt của mình. Ít nhất, hai người cũng nên đợi tìm thấy bố của cô, đợi bác Tống tỉnh táo lại, mọi người đối chất thẳng với nhau có tốt hơn không? Cô kéo dài bệnh tình của bác Tống như thế này, không phải đang lợi cho địch hại cho ta, vẽ đường cho hươu chạy sao?”





Những ngôn từ sắc sảo của Cố Niệm Chi khiến cho Hoắc Gia Lan phải lùi về sau mấy bước, thần sắc không khỏi sững sờ ra.





Bạch Cẩn Nghi nhìn thấy vậy bèn lắc đầu cực kì không đồng ý, nói với Hoắc Quan Thần: “Quan Thần, khó khăn lắm Cẩm Ninh mới có chút khởi sắc, lẽ nào lại từ bỏ sao? Một khi đã từ bỏ thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa…”





Hoắc Quan Thần mím chặt môi, vẻ mặt tái nhợt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, giọng nói rất nghiêm túc: “Con định sẽ làm gì? Mau đưa mẹ con lên tầng đi! Không cần nghe mấy người không liên quan này nói linh tinh.”





Người không liên quan mà ông ta nhắc đến, dĩ nhiên là chỉ Cố Niệm Chi.





Suy nghĩ trong đầu Cố Niệm Chi vội vã xoay chuyển, đang tính xem nên thuyết phục Hoắc Quan Thần thế nào thì nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói: “Ý của Niệm Chi cũng là ý của con. Con muốn đưa bà ấy đi chữa bệnh.”





“Vớ vẩn! Bố không cho phép!”





Hoắc Quan Thần đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.





Từ phía sau, hai bố con gần như không có sự chênh lệch, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cao lớn hơn, rắn rỏi hơn và trẻ hơn.





“Bố không cho phép à? Bố dựa vào cái gì mà không cho phép?” Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã nhưng khí chất lại không hề kém cạnh Hoắc Quan Thần bố anh, “Bố đã ly dị với bà ấy rồi, không có quyền can thiệp vào chuyện đi hay ở của bà ấy. Con là con trai của bà ấy và là Thiếu tướng của Quân khu sáu. Về công về tư, con đều có tư cách, có quyền được đưa bà ấy đi. Còn bố, bố nên tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”





Hai tay Hoắc Quan Thần run lên: “Con… Con… Con dám?!”





“Trước kia, con không thể làm trái quyết định của bố, bố có thể điều khiển con, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ, không có con dám hay không, chỉ có con muốn hay không thôi.”





Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói.





Hoắc Quan Thần đỏ mặt tía tai.





Tuy rằng người làm bố thì nên vui mừng khi con trai có tiền đồ, nhưng bị đứa con trai có tiền đồ đó vượt mặt, thậm chí có cảm giác như bị đạp xuống dưới chân như thế thì thật sự khiến người ta khó mà chịu đựng được.





Bạch Cẩn Nghi vội vàng khuyên can: “Hai bố con mỗi người lùi lại một bước đi!” Sau đó, bà ta lại nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng, bố cháu bị huyết áp cao, không thể chịu kϊƈɦ động được. Mẹ cháu là một người rất quan trọng với kế hoạch thí nghiệm của Bộ Quốc phòng, lại bệnh nặng thế này, nay cháu tùy tiện đưa bà ấy đi, nếu xảy ra sai sót gì thì tiền đồ của cháu sẽ bị hủy hoại mất!”





Cố Niệm Chi nghe ra được một vài ý khác.





Không ngờ Bạch Cẩn Nghi lại dám lấy “tiền đồ” ra để uy hϊế͙p͙ Hoắc Thiệu Hằng.





Tất nhiên, Cố Niệm Chi sẽ không để Bạch Cẩn Nghi đạt được mục đích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom