• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 401

Chương 401:





Không chỉ bà ta kinh ngạc, mà tất cả các giáo sư dạy Vật lý ở đại học Princeton cũng đều vô cùng kinh ngạc.





Cô gái ấy chính là Tống Cẩm Ninh. Năm mười lăm tuổi, cô ấy đã học khoa Vật lý của đại học B, tốt nghiệp năm mười bảy tuổi, đi thẳng tới đại học Princeton làm nghiên cứu sinh Tiến sĩ Vật lý năng lượng cao.





Cô ấy chỉ tốn vỏn vẹn đúng ba năm, đạt được học vị Thạc sĩ và Tiến sĩ Vật lý năng lượng cao.





Tống Cẩm Ninh đi hết cả con đường học hành của mình chỉ mất có năm năm, ngắn hơn bốn năm so với chín năm của Bạch Cẩn Nghi.





Nghĩ tới chuyện này, Bạch Cẩn Nghi lại cảm thấy cực kì không thoải mái.





Năm đó, bà ta cũng vô cùng liều mạng, sau khi lấy bằng tiến sĩ, bà ta đã làm ầm trong nhà một trận để cho anh trai cả ra mặt chạy chọt giúp bà ta, cuối cùng sửa lại ngày sinh trêи giấy khai sinh và hộ khẩu, ngang nhiên ép nhỏ đi bốn tuổi…





Thật ra, giờ bà ta đã quá năm mươi tuổi rồi. Nhiều năm trôi qua, đại đa số những người biết tuổi thật của bà ta đều đã qua đời, hiện tại ngoại trừ mấy người anh trai thân cận nhất trong nhà thì người ngoài cũng không biết chuyện này.





Bạch Trường Huy nhìn đồng hồ trêи tay một chút, “Đã hơn một tiếng, hẳn là cậu ta cũng phải thấy đủ rồi chứ. Chẳng lẽ muốn kéo dài thời gian sao?”





Hai người cùng nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng ở bên ngoài qua cửa sổ xe.





Hoắc Thiệu Hằng lại thong thả hút thuốc thêm mười lăm phút nữa. Anh thầm tính, chắc cuộc giải phẫu của Trần Liệt phải mười lăm phút nữa mới kết thúc, bèn ném đầu mẩu thuốc đi rồi đi về phía ranh giới phòng vệ.





Lúc này, Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi mới ra khỏi chiếc xe van kia.





“Thiếu tướng Hoắc, tốc độ đọc của cậu có vẻ chậm nhỉ!” Bạch Trường Huy chậc chậc lắc đầu, “Chỉ có hai mươi mấy trang tài liệu thôi, vậy mà anh mất đến hơn một tiếng đồng hồ, thật đúng là… Haizz, chẳng phải quân nhân các anh vẫn thường nói “Binh quý ở thần tốc” sao? Sao đến lượt anh lại thành một ông lang già chậm chạp thế?”





Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt cười, phe phẩy tập văn kiện đó, nói: “Văn kiện này quá dài, có quá nhiều nội dung, tôi phải cầm về nghiên cứu, Tổng thư ký Bạch không phản đối chứ?”





“Ha ha, đấy vốn chỉ là bản sao chép thôi, bản gốc ở trong tủ bảo hiểm, cậu cứ cầm về xem thêm vài lần cũng không sao cả.”





Bạch Trường Huy cười trông rất hiền lành, dáng vẻ như rất dễ nói chuyện, hoàn toàn khác hẳn với cái vẻ hùng hổ định lấy thế ép người khác như lúc vừa mới tới đây.





Bạch Cẩn Nghi không kiên nhẫn được nữa, khoanh tay lạnh mặt nói, “Thiếu tướng Hoắc, giờ có thể giao Tống Cẩm Ninh cho tôi được chưa?”





Hoắc Thiệu Hằng tiện tay đưa phần văn kiện kia cho Âm Thế Hùng đứng bên cạnh, chắp hai tay sau lưng, cơ thể thẳng tắp như bút.





Dưới ánh mặt trời ngày đông, khí thế của anh chói lọi như nắng gắt, không người nào có thể địch lại.





Bạch Cẩn Nghi hơi nghiêng đầu đi, không đối diện thẳng với ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng.





“Vì sao giờ tôi phải giao mẹ tôi cho bà?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn thẳng về phía trước, “Bà ấy cũng đâu phải phạm nhân, chẳng lẽ ở với con mình một thời gian cũng không được sao?”





“Ha ha, cậu đừng nói với tôi những lời này. Trêи văn kiện của Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng Đế quốc đã viết rất rõ ràng, tôi và bố cậu phải cùng nhau trông coi và chữa trị cho Tống Cẩm Ninh.”





Bạch Cẩn Nghi chỉ đợi Hoắc Thiệu Hằng nói ra câu này, bà ta mới có thể lấy văn kiện vừa mới đưa ra kia để áp chế Hoắc Thiệu Hằng.





Hoắc Thiệu Hằng cũng cười ha ha hai tiếng rồi nói, “Thật sao? Vậy xin hỏi trong văn kiện này có ghi rõ là mấy người sẽ phải trông coi mẹ của tôi hai mươi tư tiếng một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm không?”





“Đương nhiên…”





Vừa nói được hai chữ này, Bạch Cẩn Nghi phát hiện ngay rằng mình đã rơi vào bẫy của Hoắc Thiệu Hằng, hoảng hốt đến biến sắc.





Hoắc Thiệu Hằng đã lập tức nói theo, “Thì ra là thế. Nhưng trong mười sáu năm qua, thời gian bà trông coi và chữa trị cho mẹ tôi, thật sự đã đạt được yêu cầu của văn kiện này sao? Xin hỏi Giám đốc Bạch, mười sáu năm qua, hai mươi tư tiếng một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, bà vẫn luôn ở bên cạnh mẹ tôi sao?”





“Dĩ nhiên là không phải như vậy.”





Bạch Cẩn Nghi nghẹn lời.





Bà ta còn phải nghiên cứu khoa học, làm sao có nhiều thời gian như thế để phí vào một người bệnh tâm thần được chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom