• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 424

“Ừm!” Hoắc Thiệu Hằng hờ hững lên tiếng, lặng lẽ rút cánh tay từ trong ngực Cố Niệm Chi ra, “Đi đứng cho cẩn thận nào!”





Cố Niệm Chi chớp mắt một cái, cũng không để ý, vui sướиɠ đi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, “Hoắc thiếu, mau tới phòng phẫu thuật B đi, có niềm vui lớn đấy!”





Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, nhìn Cố Niệm Chi, “Sao thế?”





Anh biết Tống Cẩm Ninh phải bảy ngày mới có thể tỉnh lại, giờ mới qua ba ngày, hẳn không phải là chuyện Tống Cẩm Ninh đâu nhỉ?





Cố Niệm Chi lại thừa nước đục thả câu, “Anh tới xem là biết.”





Hoắc Thiệu Hằng đi theo cô đến phòng phẫu thuật B, đúng lúc thấy Trần Liệt bước ra.





“Hoắc thiếu, anh đã tới rồi, mau vào đi! Ôi! Tôi không chịu đựng được nữa! Mẹ anh thật sự quá lợi hại, không hổ là thiếu nữ thiên tài năm đó! Tôi thấy hiện tại vẫn là thiên tài siêu cấp, vượt qua thiên tài phổ thông một đoạn xa đấy! Ôi bố mẹ ơi! Sao tôi lại không biết kinh mạch con người còn có lộ tuyến kiểm tra cụ thể nhỉ?! Hoắc thiếu, chẳng phải mẹ anh học Vật lý năng lượng cao sao?! Bà ấy cũng có học qua Y học à?!”





Trần Liệt là thiên tài Y học, gần như đây là lần đầu tiên trong mười năm qua anh ta gặp phải đối thủ. Anh ta bị hỏi đến mức toát mồ hôi đầm đìa, chỉ thiếu chút nữa là bỏ của chạy lấy người thôi.





Bước chân của Hoắc Thiệu Hằng ngừng lại ở cửa phòng phẫu thuật B, trái tim anh đập mạnh một cái, nhưng trêи mặt không thể hiện chút nào ra ngoài, “Cậu nói gì? Mẹ tôi tỉnh rồi à? Mới ba ngày mà, chẳng phải cậu nói cần ít nhất bảy ngày mới tỉnh sao?”





“À, cái này thì đúng là tôi sai thật, nhưng cũng không sao cả. Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm phẫu thuật kiểu này, cho nên có tính toán sai sót cũng là chuyện rất bình thường.” Trần Liệt nói một cách trâng tráo rồi bước sang bên cạnh một bước nhường đường cho anh, “Anh vào đi, bác Tống đang ở bên trong đợi anh đấy!” Bộ dạng giống như đang tránh né liên đới vậy.





Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay trong túi quần, yên lặng đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật B hồi lâu.





Trần Liệt liếc mắt ra hiệu cho Cố Niệm Chi một cái, hai người cùng gật đầu rồi lén lén lút lút rời khỏi khu vực của phòng phẫu thuật A và B, chạy ra ngoài cửa phòng rồi đóng chặt cửa chính lại.





“… Như thế này được rồi chứ?” Cố Niệm Chi dáo dác nhìn xung quanh như có điều khuất tất, “Sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu nhỉ?”





“Những chỗ công cộng trong dinh thự này đều được lắp máy quay và máy ghi âm cả.” Trần Liệt nhìn thẳng về phía trước, cười híp mắt nói, giọng vô cùng nhỏ nhưng Cố Niệm Chi đứng ngay cạnh anh ta nên vẫn nghe được.





“Hoá ra là thật à…”





Cố Niệm Chi lẩm bẩm một câu rồi không nói thêm gì nữa.





“Em nói muốn phân tích dữ liệu với anh mà, nhanh lên nhanh lên, đừng có đứng đực ra đấy nữa!”





Trần Liệt đẩy vai Cố Niệm Chi rồi đuổi cô sang phòng làm việc nhỏ khác ở bên cạnh để làm việc cho anh ta.





***





Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật B, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhịn cái cảm giác muốn hút một điếu thuốc xuống, đưa tay đẩy cửa căn phòng.





Trêи trần có lắp vài chiếc bóng âm trần làm cho căn phòng không có cửa sổ này vẫn sáng trưng như thường.





Một người phụ nữ đẹp đến mức khiến người ta không thốt nên lời mặc một bộ quần áo bệnh nhân trắng muốt, ngồi dựa vào ghế phẫu thuật. Bà hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt giống như đang chờ đợi cũng giống như đang tò mò, còn có thêm cả chút bồn chồn, lo âu nữa.





Đây chính là dáng vẻ người mẹ trong trí nhớ của anh.





Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng bỗng bình tĩnh hẳn.





Anh sải bước đi vào, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.





Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao to, nghiêm nghị bước vào.





Khi anh nâng mắt lên nhìn bà thì bà chợt đứng hình trong giây lát.





Chàng trai đẹp đến tột cùng này thật sự là Hoắc Thiệu Hằng, con trai của bà sao?





Trong trí nhớ của bà, Thiệu Hằng vẫn là cậu bé mười hai tuổi tuấn tú, trầm tĩnh, không thích nói chuyện mấy. Nhưng vào lúc người mẹ là bà đây bận tối mắt tối mũi ở phòng thí nghiệm không có thời gian đón sinh nhật với cậu thì cậu sẽ tự mình ôm bánh sinh nhật rồi lén lút bắt mấy chặng xe bus đến phòng thí nghiệm tìm bà, chỉ vì để được ăn bánh sinh nhật cùng với bà. Quanh năm suốt tháng, người con trai này chỉ yêu cầu bà một điều duy nhất như vậy thôi.





Bà vẫn còn nhớ, ngày phòng thí nghiệm phát nổ vào mười sáu năm trước ấy, cũng chính là ngày trước sinh nhật của Hoắc Thiệu Hằng một hôm.





Chỉ vì bà muốn sớm hoàn thành thí nghiệm để hôm sau có thể đón sinh nhật với cậu, cùng nhau ngồi xuống ăn bánh sinh nhật. Nhưng không thể ngờ rằng sự chờ đợi này lại kéo dài đến tận mười sáu năm sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom