Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 539
Chương 539:
Mấy ngày sau đó, Thủ tướng Đậu lao đao sứt đầu mẻ trán, chỉ còn thiếu mỗi nước Quốc hội ép ông ta từ chức nữa thôi.
Tối hôm đó, ông ta trở về nhà với gương mặt tối sầm. Nhìn phủ Thủ tướng hào hoa, tráng lệ, nghĩ tới những nỗ lực và mơ ước cả một đời của mình sắp bị chuyện này hủy hoại hoàn toàn, ông ta buồn rầu xuống bếp uống rượu giải sầu một mình.
Đậu Ái Ngôn, con gái út của ông ta nhẹ nhàng đi vào ngồi xuống trước mặt ông, hỏi nhỏ: “Bố ơi, nếu chuyện này ngày càng xấu đi thì hậu quả sẽ thế nào ạ?”
“Xấu đi? Còn có thể xấu hơn nữa à? Bố con sắp bị Quốc hội ép từ chức rồi!”
Thủ tướng Đậu tự rót cho mình một ly rượu whisky, rượu mạnh luôn có khả năng làm tê liệt thần kinh con người, có thể tạm thời trốn tránh, không phải đối mặt với hậu quả như vậy nữa.
Đậu Ái Ngôn giật thót mình. Nếu như bố bị ép từ chức thì cô ta còn gì nữa đây?
Cô ta sẽ không còn là con gái rượu của Thủ tướng nữa, đi ra ngoài cũng sẽ không còn được ai tâng bốc nữa.
Ngay lúc này, cô ta chợt cảm thấy cực kì bất mãn với chị gái. Chị ấy quá tùy tiện, chỉ vì thứ chị ấy coi là “tình yêu” đó mà khiến cho cả nhà phải điêu đứng theo.
Đậu Ái Ngôn buồn bực đến mức mất ngủ cả đêm, gọi điện cho Ôn Thủ Ức để thổ lộ hết tâm sự của mình. Cô ta buồn bã nói: “Giáo sư Ôn cũng biết tình hình bây giờ của gia đình em rồi chứ? Haiz, thật ra mẹ em thật sự rất vô tội, đều tại chị gái em cả… Nếu không phải do chị ấy thì gia đình em cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này.”
Ôn Thủ Ức im lặng lắng nghe Đậu Ái Ngôn than phiền rồi mới trầm giọng nói: “Trong chuyện này chị cũng có phần trách nhiệm, nếu không phải do chị khuyên và đưa chị em về nước thì gia đình em cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nói đi nói lại thì tất cả đều là lỗi của đàn ông. Ái Ngôn à, em xem, một khi đàn ông đã thay lòng đổi dạ thì đều sẽ trở nên độc ác như vậy, trái tim tựa như sắt thép…”
“Chị đang nói đến Thiếu tướng Hoắc sao?”
Đậu Ái Ngôn nhíu mày: “Nhưng không phải là trước giờ Thiếu tướng Hoắc đều không thích chị em à? Đều là do chị em tự mình bám lấy người ta không chịu buông mà người ta vẫn không thèm đó chứ.”
Cô ta tức giận đấm xuống giường: “Có còn chút liêm sỉ nào nữa không vậy!”
“Ha ha, Ái Ngôn, em còn quá trẻ, em nghĩ rằng Thiếu tướng Hoắc thật sự không có một chút tình cảm nào với chị em mà chị em lại có thể yêu đến chết đi sống lại như thế hay sao? Chuyện tình yêu trước giờ vốn đâu phải chuyện của một người.”
Ôn Thủ Ức nhắc nhở Đậu Ái Ngôn những lời đầy ẩn ý.
Đậu Ái Ngôn im lặng một lúc rồi vẫn lắc đầu nói: “Không đâu giáo sư Ôn, chị không biết chị em đấy thôi. Chị ấy chính là kiểu người tự mình cam tâm tình nguyện như thế. Vả lại, cũng không phải là chị ấy không biết Thiếu tướng Hoắc không thích chị ấy, nếu không thì tại sao chị ấy lại cắt cổ tay tự sát chứ, lại còn lấy trộm ảnh rồi đi tha hương nơi xứ người nữa?”
“Hả? Chị em từng cắt cổ tay tự sát á?”
Ôn Thủ Ức không biết rõ lắm chuyện của Đậu Khanh Ngôn và Hoắc Thiệu Hằng năm đó, vì thế khi nghe được chuyện này, cô ta cũng không khỏi giật mình.
“Đương nhiên rồi, lúc đó, em chỉ mới mười hai tuổi nhưng em nhớ rất rõ. Đầu tiên chị ấy bắt bố em tới Bộ Quốc phòng đòi người, muốn chuyển Thiếu tướng Hoắc đến làm việc trong Nội các của bố em. Bộ Quốc phòng không chịu, chị ấy liền đi tìm Thiếu tướng Hoắc, muốn chính anh ấy xin chuyển vị trí công tác. Thiếu tướng Hoắc cho là chị ấy bị thần kinh nên đuổi chị ấy đi. Lúc đó có rất nhiều người chứng kiến nên chị ấy không thể chịu đựng được, sau khi trở về liền cắt cổ tay tự sát. Cho đến bây giờ, trên cổ tay chị ấy vẫn còn có một vết sẹo đấy, giáo sư Ôn chưa nhìn thấy à?”
Lúc này Ôn Thủ Ức mới nhớ ra lúc nào trên cổ tay Đậu Khanh Ngôn cũng đeo một chiếc vòng vàng to, hóa ra là để che đi vết sẹo đó.
“Cũng đáng thương đấy chứ!” Ôn Thủ Ức cảm thán rồi nói với Đậu Ái Ngôn: “Ái Ngôn, dù sao cô ấy cũng là chị gái của em, em cũng không thể hướng về người ngoài như thế được. Cho dù có bất mãn thế nào thì cũng không thể nói những lời này với người khác, biết chưa?”
“Em biết rồi, em chỉ than phiền với Giáo sư Ôn thôi, trước mặt người ngoài em sẽ không nói như vậy đâu. Em thật sự không biết nên làm thế nào nên muốn tham khảo ý kiến của chị. Giáo sư Ôn à, chị là luật sư giỏi ở Mỹ, chị có thể gửi một phong hàm luật sư giúp mẹ em được không?”
Đậu Ái Ngôn vận dụng mối quan hệ với Ôn Thủ Ức một cách vô cùng đúng lúc.
Thật ra, cô ta muốn mời Ôn Thủ Ức làm luật sư biện hộ cho mẹ mình, đệ hàm luật sư tố cáo đám truyền thông vô lương tâm đã hủy hoại gia đình họ.
Tuy biết Đậu Ái Ngôn cố tình nịnh nọt mình nhưng Ôn Thủ Ức vẫn rất hưởng thụ. Cô ta cầm điện thoại đứng trước cửa sổ ung dung ngắm nhìn trời đêm cười nói: “Em biết vậy thì tốt rồi. Còn về hàm luật sư, đối với tình hình gia đình em hiện tại thì tạm thời không thích hợp. Nếu đệ hàm luật sư thì sẽ phản tác dụng, sẽ bị người ta lợi dụng nói rằng gia đình em ỷ thế hϊế͙p͙ người”.
“Thế ạ, vậy phải làm sao đây?”
Đậu Ái Ngôn rầu rĩ muốn chết.
Mấy ngày sau đó, Thủ tướng Đậu lao đao sứt đầu mẻ trán, chỉ còn thiếu mỗi nước Quốc hội ép ông ta từ chức nữa thôi.
Tối hôm đó, ông ta trở về nhà với gương mặt tối sầm. Nhìn phủ Thủ tướng hào hoa, tráng lệ, nghĩ tới những nỗ lực và mơ ước cả một đời của mình sắp bị chuyện này hủy hoại hoàn toàn, ông ta buồn rầu xuống bếp uống rượu giải sầu một mình.
Đậu Ái Ngôn, con gái út của ông ta nhẹ nhàng đi vào ngồi xuống trước mặt ông, hỏi nhỏ: “Bố ơi, nếu chuyện này ngày càng xấu đi thì hậu quả sẽ thế nào ạ?”
“Xấu đi? Còn có thể xấu hơn nữa à? Bố con sắp bị Quốc hội ép từ chức rồi!”
Thủ tướng Đậu tự rót cho mình một ly rượu whisky, rượu mạnh luôn có khả năng làm tê liệt thần kinh con người, có thể tạm thời trốn tránh, không phải đối mặt với hậu quả như vậy nữa.
Đậu Ái Ngôn giật thót mình. Nếu như bố bị ép từ chức thì cô ta còn gì nữa đây?
Cô ta sẽ không còn là con gái rượu của Thủ tướng nữa, đi ra ngoài cũng sẽ không còn được ai tâng bốc nữa.
Ngay lúc này, cô ta chợt cảm thấy cực kì bất mãn với chị gái. Chị ấy quá tùy tiện, chỉ vì thứ chị ấy coi là “tình yêu” đó mà khiến cho cả nhà phải điêu đứng theo.
Đậu Ái Ngôn buồn bực đến mức mất ngủ cả đêm, gọi điện cho Ôn Thủ Ức để thổ lộ hết tâm sự của mình. Cô ta buồn bã nói: “Giáo sư Ôn cũng biết tình hình bây giờ của gia đình em rồi chứ? Haiz, thật ra mẹ em thật sự rất vô tội, đều tại chị gái em cả… Nếu không phải do chị ấy thì gia đình em cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này.”
Ôn Thủ Ức im lặng lắng nghe Đậu Ái Ngôn than phiền rồi mới trầm giọng nói: “Trong chuyện này chị cũng có phần trách nhiệm, nếu không phải do chị khuyên và đưa chị em về nước thì gia đình em cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nói đi nói lại thì tất cả đều là lỗi của đàn ông. Ái Ngôn à, em xem, một khi đàn ông đã thay lòng đổi dạ thì đều sẽ trở nên độc ác như vậy, trái tim tựa như sắt thép…”
“Chị đang nói đến Thiếu tướng Hoắc sao?”
Đậu Ái Ngôn nhíu mày: “Nhưng không phải là trước giờ Thiếu tướng Hoắc đều không thích chị em à? Đều là do chị em tự mình bám lấy người ta không chịu buông mà người ta vẫn không thèm đó chứ.”
Cô ta tức giận đấm xuống giường: “Có còn chút liêm sỉ nào nữa không vậy!”
“Ha ha, Ái Ngôn, em còn quá trẻ, em nghĩ rằng Thiếu tướng Hoắc thật sự không có một chút tình cảm nào với chị em mà chị em lại có thể yêu đến chết đi sống lại như thế hay sao? Chuyện tình yêu trước giờ vốn đâu phải chuyện của một người.”
Ôn Thủ Ức nhắc nhở Đậu Ái Ngôn những lời đầy ẩn ý.
Đậu Ái Ngôn im lặng một lúc rồi vẫn lắc đầu nói: “Không đâu giáo sư Ôn, chị không biết chị em đấy thôi. Chị ấy chính là kiểu người tự mình cam tâm tình nguyện như thế. Vả lại, cũng không phải là chị ấy không biết Thiếu tướng Hoắc không thích chị ấy, nếu không thì tại sao chị ấy lại cắt cổ tay tự sát chứ, lại còn lấy trộm ảnh rồi đi tha hương nơi xứ người nữa?”
“Hả? Chị em từng cắt cổ tay tự sát á?”
Ôn Thủ Ức không biết rõ lắm chuyện của Đậu Khanh Ngôn và Hoắc Thiệu Hằng năm đó, vì thế khi nghe được chuyện này, cô ta cũng không khỏi giật mình.
“Đương nhiên rồi, lúc đó, em chỉ mới mười hai tuổi nhưng em nhớ rất rõ. Đầu tiên chị ấy bắt bố em tới Bộ Quốc phòng đòi người, muốn chuyển Thiếu tướng Hoắc đến làm việc trong Nội các của bố em. Bộ Quốc phòng không chịu, chị ấy liền đi tìm Thiếu tướng Hoắc, muốn chính anh ấy xin chuyển vị trí công tác. Thiếu tướng Hoắc cho là chị ấy bị thần kinh nên đuổi chị ấy đi. Lúc đó có rất nhiều người chứng kiến nên chị ấy không thể chịu đựng được, sau khi trở về liền cắt cổ tay tự sát. Cho đến bây giờ, trên cổ tay chị ấy vẫn còn có một vết sẹo đấy, giáo sư Ôn chưa nhìn thấy à?”
Lúc này Ôn Thủ Ức mới nhớ ra lúc nào trên cổ tay Đậu Khanh Ngôn cũng đeo một chiếc vòng vàng to, hóa ra là để che đi vết sẹo đó.
“Cũng đáng thương đấy chứ!” Ôn Thủ Ức cảm thán rồi nói với Đậu Ái Ngôn: “Ái Ngôn, dù sao cô ấy cũng là chị gái của em, em cũng không thể hướng về người ngoài như thế được. Cho dù có bất mãn thế nào thì cũng không thể nói những lời này với người khác, biết chưa?”
“Em biết rồi, em chỉ than phiền với Giáo sư Ôn thôi, trước mặt người ngoài em sẽ không nói như vậy đâu. Em thật sự không biết nên làm thế nào nên muốn tham khảo ý kiến của chị. Giáo sư Ôn à, chị là luật sư giỏi ở Mỹ, chị có thể gửi một phong hàm luật sư giúp mẹ em được không?”
Đậu Ái Ngôn vận dụng mối quan hệ với Ôn Thủ Ức một cách vô cùng đúng lúc.
Thật ra, cô ta muốn mời Ôn Thủ Ức làm luật sư biện hộ cho mẹ mình, đệ hàm luật sư tố cáo đám truyền thông vô lương tâm đã hủy hoại gia đình họ.
Tuy biết Đậu Ái Ngôn cố tình nịnh nọt mình nhưng Ôn Thủ Ức vẫn rất hưởng thụ. Cô ta cầm điện thoại đứng trước cửa sổ ung dung ngắm nhìn trời đêm cười nói: “Em biết vậy thì tốt rồi. Còn về hàm luật sư, đối với tình hình gia đình em hiện tại thì tạm thời không thích hợp. Nếu đệ hàm luật sư thì sẽ phản tác dụng, sẽ bị người ta lợi dụng nói rằng gia đình em ỷ thế hϊế͙p͙ người”.
“Thế ạ, vậy phải làm sao đây?”
Đậu Ái Ngôn rầu rĩ muốn chết.
Bình luận facebook