Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 573
Chương 573:
Hoắc Gia Lan đã quay trở về, sa sầm mặt giao những món đồ mình thừa kế từ bố mẹ cho những người bên Cố Niệm Chi kiểm tra.
Trưởng phòng Uông của phòng Giám định vật chứng tự mình cầm danh sách di sản và di chúc đi kiểm tra, phát hiện có hai món không thấy đâu.
Thứ nhất là điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên, số điện thoại là 1!”
Thứ hai, là một bản giấy khai sinh La Hân Tuyết để trong tủ bảo hiểm của ngân hàng.
“Thưa ngài thẩm phán, hai món đồ này, cô Hoắc vẫn chưa giao ra.”
Thẩm phán nhìn Hoắc Gia Lan: “Hoắc Gia Lan, xin hỏi tại sao chiếc điện thoại cá nhân được liệt kê trong danh sách di vật của Hoắc Quan Nguyên và một bản giấy khai sinh La Hân Tuyết để trong tủ bảo hiểm ngân hàng lại không nằm trong số những món đồ cô giao ra?”
Cô ta lắc đầu với thẩm phán: “Xin lỗi, ngài thẩm phán, danh sách di vật của bố tôi được Bộ Quốc phòng giao cho mẹ tôi, do bà ấy ký nhận. Lúc giao đến tay tôi, tôi chưa từng nhìn thấy bản danh sách này. Vừa nãy tôi lấy bản danh sách mà tòa án đưa đối chiếu với di vật của bố, những thứ khác đều có, nhưng chỉ riêng chiếc điện thoại này thì không thấy đâu.”
Thật là trùng hợp.
Trong tòa án bỗng chốc chỉ còn lại tiếng vù vù.
Cố Niệm Chi giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì.
Trên thực tế, nhiều năm trôi qua như vậy, những món đồ này bị mất hoặc được xử lý cũng là chuyện bình thường, Cố Niệm Chi có thể hiểu được. Nhưng dựa vào kinh nghiệm giám định vật chứng nhiều năm của mình, trực giác của Trưởng phòng Uông cho thấy trong chuyện này có gì đó không bình thường.
“Luật sư Cố, điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên chắc chắn không phải là vật chứng bình thường, cô nên xin sự đồng ý của tòa án, đi tìm công ty di động điều tra nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của chiếc điện thoại này.”
Không có lệnh của tòa án, công ty di động sẽ không để cho người khác điều tra.
Đương nhiên, đối với Cố Niệm Chi mà nói thì điện thoại mất rồi cũng không sao, chỉ cần biết số điện thoại, có anh Tiểu Trạch thì bất cứ chiếc điện thoại nào cũng không còn là bí mật.
Nhưng cách mà Triệu Lương Trạch lấy tin tức là cách chuyên dùng cho Cục tác chiến đặc biệt, không thể mang lên tòa làm chứng được. Chỉ có chứng cứ do công ty di động cung cấp số điện thoại đưa ra mới là chứng cứ hợp pháp.
“Ngài thẩm phán, chúng tôi tin rằng nội dung lưu trữ trong chiếc điện thoại đó sẽ giúp ích cho vụ án này. Hy vọng tòa án có thể gửi lệnh cho công ty di động, điều tra nhật ký cuộc gọi của chiếc điện thoại đó.”
Cố Niệm Chi mạnh dạn đưa ra yêu cầu.
Thẩm phán cân nhắc một lúc lâu, cảm thấy rằng tất cả di vật của Hoắc Quan Nguyên đều có rồi, chỉ thiếu chiếc điện thoại này đúng là có chút vấn đề nên đã đồng ý đề nghị của Cố Niệm Chi, gửi lệnh cho công ty di động.
Đồng thời, để bịt miệng Hoắc Gia Lan, cho thấy chiếc điện thoại này thật sự đã được giao lại cho La Hân Tuyết, Cố Niệm Chi còn cho gọi nhân viên hậu cần của Bộ Quốc phòng.
Năm xưa, chính họ đã đích thân giao di vật của Hoắc Quan Nguyên cho vợ ông ấy là La Hân Tuyết.
“Chúng tôi có thể làm chứng, mười sáu năm trước, lúc giao di vật của Hoắc Quan Nguyên cho vợ ông ấy, chiếc điện thoại này quả thật có nằm trong hộp.”
Anh lính giao trả di vật mười sáu năm trước giờ đây đã trở thành Đại tá của Phòng Hậu cần rồi.
Kim Đại Trạng lập tức bật cười ha hả: “Xin hỏi vị đồng chí Đại tá này, làm thế nào mà anh nhớ được một chuyện vặt vãnh của mười sáu năm về trước vậy?”
“Không, đây không phải là chuyện vặt vãnh.” Đại tá Phòng Hậu cần của Bộ Quốc phòng khẽ dừng lại một lúc: “Chiếc điện thoại này là điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên, nghe nói pin trong đó là do một nhà khoa học thiên tài nào đó của Sở Vật lý năng lượng cao làm riêng cho ông ấy.”
“Một nhà khoa học thiên tài của Sở Vật lý năng lượng cao ư? Tôi có thể hỏi người đó tên là gì không?”
Kim Đại Trạng lập tức hỏi.
“Chuyện này thì chúng tôi không biết, Đại tá Hoắc Quan Nguyên chưa từng nhắc đến tên của người ấy, chỉ nói đó là nhà khoa học mà ông ấy kính trọng nhất.”
Đại tá của Phòng Hậu cần bày tỏ rằng mình không biết tên người đó.
Hoắc Gia Lan đã quay trở về, sa sầm mặt giao những món đồ mình thừa kế từ bố mẹ cho những người bên Cố Niệm Chi kiểm tra.
Trưởng phòng Uông của phòng Giám định vật chứng tự mình cầm danh sách di sản và di chúc đi kiểm tra, phát hiện có hai món không thấy đâu.
Thứ nhất là điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên, số điện thoại là 1!”
Thứ hai, là một bản giấy khai sinh La Hân Tuyết để trong tủ bảo hiểm của ngân hàng.
“Thưa ngài thẩm phán, hai món đồ này, cô Hoắc vẫn chưa giao ra.”
Thẩm phán nhìn Hoắc Gia Lan: “Hoắc Gia Lan, xin hỏi tại sao chiếc điện thoại cá nhân được liệt kê trong danh sách di vật của Hoắc Quan Nguyên và một bản giấy khai sinh La Hân Tuyết để trong tủ bảo hiểm ngân hàng lại không nằm trong số những món đồ cô giao ra?”
Cô ta lắc đầu với thẩm phán: “Xin lỗi, ngài thẩm phán, danh sách di vật của bố tôi được Bộ Quốc phòng giao cho mẹ tôi, do bà ấy ký nhận. Lúc giao đến tay tôi, tôi chưa từng nhìn thấy bản danh sách này. Vừa nãy tôi lấy bản danh sách mà tòa án đưa đối chiếu với di vật của bố, những thứ khác đều có, nhưng chỉ riêng chiếc điện thoại này thì không thấy đâu.”
Thật là trùng hợp.
Trong tòa án bỗng chốc chỉ còn lại tiếng vù vù.
Cố Niệm Chi giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì.
Trên thực tế, nhiều năm trôi qua như vậy, những món đồ này bị mất hoặc được xử lý cũng là chuyện bình thường, Cố Niệm Chi có thể hiểu được. Nhưng dựa vào kinh nghiệm giám định vật chứng nhiều năm của mình, trực giác của Trưởng phòng Uông cho thấy trong chuyện này có gì đó không bình thường.
“Luật sư Cố, điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên chắc chắn không phải là vật chứng bình thường, cô nên xin sự đồng ý của tòa án, đi tìm công ty di động điều tra nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của chiếc điện thoại này.”
Không có lệnh của tòa án, công ty di động sẽ không để cho người khác điều tra.
Đương nhiên, đối với Cố Niệm Chi mà nói thì điện thoại mất rồi cũng không sao, chỉ cần biết số điện thoại, có anh Tiểu Trạch thì bất cứ chiếc điện thoại nào cũng không còn là bí mật.
Nhưng cách mà Triệu Lương Trạch lấy tin tức là cách chuyên dùng cho Cục tác chiến đặc biệt, không thể mang lên tòa làm chứng được. Chỉ có chứng cứ do công ty di động cung cấp số điện thoại đưa ra mới là chứng cứ hợp pháp.
“Ngài thẩm phán, chúng tôi tin rằng nội dung lưu trữ trong chiếc điện thoại đó sẽ giúp ích cho vụ án này. Hy vọng tòa án có thể gửi lệnh cho công ty di động, điều tra nhật ký cuộc gọi của chiếc điện thoại đó.”
Cố Niệm Chi mạnh dạn đưa ra yêu cầu.
Thẩm phán cân nhắc một lúc lâu, cảm thấy rằng tất cả di vật của Hoắc Quan Nguyên đều có rồi, chỉ thiếu chiếc điện thoại này đúng là có chút vấn đề nên đã đồng ý đề nghị của Cố Niệm Chi, gửi lệnh cho công ty di động.
Đồng thời, để bịt miệng Hoắc Gia Lan, cho thấy chiếc điện thoại này thật sự đã được giao lại cho La Hân Tuyết, Cố Niệm Chi còn cho gọi nhân viên hậu cần của Bộ Quốc phòng.
Năm xưa, chính họ đã đích thân giao di vật của Hoắc Quan Nguyên cho vợ ông ấy là La Hân Tuyết.
“Chúng tôi có thể làm chứng, mười sáu năm trước, lúc giao di vật của Hoắc Quan Nguyên cho vợ ông ấy, chiếc điện thoại này quả thật có nằm trong hộp.”
Anh lính giao trả di vật mười sáu năm trước giờ đây đã trở thành Đại tá của Phòng Hậu cần rồi.
Kim Đại Trạng lập tức bật cười ha hả: “Xin hỏi vị đồng chí Đại tá này, làm thế nào mà anh nhớ được một chuyện vặt vãnh của mười sáu năm về trước vậy?”
“Không, đây không phải là chuyện vặt vãnh.” Đại tá Phòng Hậu cần của Bộ Quốc phòng khẽ dừng lại một lúc: “Chiếc điện thoại này là điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên, nghe nói pin trong đó là do một nhà khoa học thiên tài nào đó của Sở Vật lý năng lượng cao làm riêng cho ông ấy.”
“Một nhà khoa học thiên tài của Sở Vật lý năng lượng cao ư? Tôi có thể hỏi người đó tên là gì không?”
Kim Đại Trạng lập tức hỏi.
“Chuyện này thì chúng tôi không biết, Đại tá Hoắc Quan Nguyên chưa từng nhắc đến tên của người ấy, chỉ nói đó là nhà khoa học mà ông ấy kính trọng nhất.”
Đại tá của Phòng Hậu cần bày tỏ rằng mình không biết tên người đó.