Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 574
Chương 574:
Nhưng Bạch Cẩn Nghi bỗng ngẩng phắt đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ giận dữ, đôi môi mím lại vì phẫn nộ, trông như có lời mà không được nói ra vậy.
Tầm mắt của Cố Niệm Chi di chuyển khắp tòa án, nhìn thấy tình trạng của Bạch Cẩn Nghi. Cô khẽ nhướng mày, cố ý hỏi: “Vậy xin hỏi anh có biết nhà khoa học thiên tài đó là nam hay nữ không?”
Không ngờ Đại tá Phòng Hậu cần vẫn lắc đầu: “Chuyện này tôi thật sự không biết. Vì lý do nhiệm vụ mà Đại tá Hoắc Quan Nguyên rất thân thiết với người bên Sở Vật lý năng lượng cao, nhưng rất ít khi ông ấy nhắc đến chuyện bên đó với chúng tôi.”
Nguyên nhân quan trọng nhất có lẽ là do có liên quan đến chuyện thí nghiệm hợp tác với Sở Vật lý năng lượng cao rồi. Nói không chừng chuyện thí nghiệm này mới là điểm mấu chốt của cả câu chuyện.
Cố Niệm Chi như đang suy nghĩ gì đó. Cô thấy vẻ mặt của Bạch Cẩn Nghi lại khôi phục như cũ mới dời tầm mắt đi, nghe Luật sư Kim của đối phương tiếp tục hỏi chuyện Đại tá Phòng Hậu cần kia.
“Được thôi, cho dù là như vậy, đã mười sáu năm trôi qua mà anh vẫn còn nhớ được một câu nói như vậy sao? Thật là khó tin.”
Kim Đại Trạng vẫn tỏ ra khó hiểu, ý muốn nói là nói không chừng Đại tá này đã hợp mưu với luật sư nguyên cáo cho lời khai giả.
Đại tá Phòng Hậu cần cũng nghe ra ý của Kim Đại Trạng, tức giận nói: “Đương nhiên là có nguyên nhân rồi. Anh không nghe tôi nói hết đã cắt ngang lời của tôi, bây giờ lại nói lời của tôi không đáng tin. Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?!”
“Theo tôi thấy thì ông Kim Đại Trạng đây muốn lên trời đấy…” Khóe môi Cố Niệm Chi khẽ cong lên, châm biếm Kim Đại Trạng rồi quay đầu xoa dịu Đại tá Phòng Hậu cần: “Anh cứ tiếp tục nói đi, chiếc điện thoại đó có điểm gì đặc biệt mà khiến anh nhớ suốt mười sáu năm?”
“Đúng là cô Cố có đầu óc, biết cách nói chuyện.” Đại tá Phòng Hậu cần tức giận liếc Kim Đại Trạng, nhanh chóng giải thích với thẩm phán: “Điểm đặc biệt của chiếc điện thoại đó chính là cục pin được làm riêng kia. Nghe nói dung lượng pin rất lớn, một lần sạc pin có thể dùng được mười năm. Lúc ấy, tôi là lính công vụ của Đại tá Hoắc Quan Nguyên, thường xuyên nhìn thấy ông ấy nghịch chiếc điện thoại này. Mấy người chúng tôi còn âm thầm nói, nếu như không phải là khoác lác thì đây chính là khoa học viễn tưởng ấy chứ. Chúng tôi còn nói phải canh chừng Đại tá Hoắc, không cho ông ấy sạc pin, xem thử có thể để được bao lâu.”
“Vậy có thể để được bao lâu?”
“Ít nhất là ba năm không sạc điện.” Đại tá Phòng Hậu cần nói với vẻ chắc như đinh đóng cột: “Bởi vì mấy cậu lính công vụ chúng tôi đã âm thầm đánh cược với nhau, nhưng kết quả là vừa qua năm thứ ba thì Đại tá Hoắc Quan Nguyên xảy ra sự cố. Sau đó, cuộc cá cược này không tiếp tục được nữa.”
“Lúc xảy ra chuyện, đến người cũng không còn, sao điện thoại của ông ấy vẫn còn chứ?”
“Không phải. Bởi vì đó là điện thoại cá nhân, lúc chấp hành nhiệm vụ không được mang điện thoại cá nhân theo, đây là quy định. Đồ dùng cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên đều đặt trong ký túc xá của ông ấy ở Bộ Quốc phòng. Mấy người chúng tôi luân phiên quét dọn phòng, dọn dẹp nhà cửa nên nhớ rất rõ ràng.”
Sắc mặt của Kim Đại Trạng không tốt lắm: “Sau đó, lúc các anh mang di vật của Hoắc Quan Nguyên giao cho vợ ông ấy, có đúng là chiếc điện thoại kia vẫn còn ở trong đó không? Ai có thể chứng minh được? Chỉ các anh thôi sao? E là không được đâu? Không có lời khai của bên thứ ba thì tất cả đều có vấn đề!”
Nhưng đã mười sáu năm trôi qua, còn phải tìm ra người thứ ba chứng minh, như vậy thì thật sự quá làm khó người khác.
Cố Niệm Chi sa sầm mặt, đang muốn phản bác lời của Kim Đại Trạng lại nghe thấy Đại tá Phòng Hậu cần khinh thường nói: “Chúng tôi giao trả di vật của liệt sĩ đều có trình tự hẳn hoi. Hơn nữa cũng có người đưa đến, đích thân kiểm kê trước mặt người nhà liệt sĩ. Sau khi đối chiếu danh sách, người nhà còn phải ký tên mới có thể nhận tất cả di vật. Vị luật sư này, anh có hiểu lầm gì với trình tự công việc của quân đội ta sao?”
Kim Đại Trạng gần như á khẩu.
Trước đây, ở trên tòa, ông ta có bao giờ gặp phải những kiểu người không để ông ta vào mắt như thế này đâu chứ?!
Loại công việc kiện cáo với Quân đội này đúng là không nên nhận bừa bãi!
Hóa ra người lợi hại nhất đều ở trong Quân đội sao?!
Trong lòng Cố Niệm Chi cảm thấy thật sảng kɧօáϊ, cô khẽ mỉm cười, nói: “Ông Kim Đại Trạng đây hoàn toàn không hiểu trình tự làm việc của Quân đội ta nên không thể nói là hiểu lầm được.” Nói xong, cô lấy bản photo biên lai nhận di vật do người nhà họ Hoắc ký nhận ra, đưa lên cho mọi người trên tòa xem.
“Mọi người xem, lúc ký tên không chỉ có La Hân Tuyết, còn có bố của Hoắc Quan Nguyên là ông Hoắc Học Nông và em trai Hoắc Quan Thần. Lúc ấy, ông Hoắc Học Nông là Phó Chủ tịch của Hội Ủy viên cao cấp, Hoắc Quan Thần chỉ là Thượng úy, nhưng bây giờ đã là Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc phòng, mang quân hàm Thượng tướng.
“Ông Kim Đại Trạng, có chữ ký của những người này, ông đã tin tưởng những món đồ kia đã được giao cho La Hân Tuyết mà không sót món nào rồi chứ?”
Nhưng Bạch Cẩn Nghi bỗng ngẩng phắt đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ giận dữ, đôi môi mím lại vì phẫn nộ, trông như có lời mà không được nói ra vậy.
Tầm mắt của Cố Niệm Chi di chuyển khắp tòa án, nhìn thấy tình trạng của Bạch Cẩn Nghi. Cô khẽ nhướng mày, cố ý hỏi: “Vậy xin hỏi anh có biết nhà khoa học thiên tài đó là nam hay nữ không?”
Không ngờ Đại tá Phòng Hậu cần vẫn lắc đầu: “Chuyện này tôi thật sự không biết. Vì lý do nhiệm vụ mà Đại tá Hoắc Quan Nguyên rất thân thiết với người bên Sở Vật lý năng lượng cao, nhưng rất ít khi ông ấy nhắc đến chuyện bên đó với chúng tôi.”
Nguyên nhân quan trọng nhất có lẽ là do có liên quan đến chuyện thí nghiệm hợp tác với Sở Vật lý năng lượng cao rồi. Nói không chừng chuyện thí nghiệm này mới là điểm mấu chốt của cả câu chuyện.
Cố Niệm Chi như đang suy nghĩ gì đó. Cô thấy vẻ mặt của Bạch Cẩn Nghi lại khôi phục như cũ mới dời tầm mắt đi, nghe Luật sư Kim của đối phương tiếp tục hỏi chuyện Đại tá Phòng Hậu cần kia.
“Được thôi, cho dù là như vậy, đã mười sáu năm trôi qua mà anh vẫn còn nhớ được một câu nói như vậy sao? Thật là khó tin.”
Kim Đại Trạng vẫn tỏ ra khó hiểu, ý muốn nói là nói không chừng Đại tá này đã hợp mưu với luật sư nguyên cáo cho lời khai giả.
Đại tá Phòng Hậu cần cũng nghe ra ý của Kim Đại Trạng, tức giận nói: “Đương nhiên là có nguyên nhân rồi. Anh không nghe tôi nói hết đã cắt ngang lời của tôi, bây giờ lại nói lời của tôi không đáng tin. Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?!”
“Theo tôi thấy thì ông Kim Đại Trạng đây muốn lên trời đấy…” Khóe môi Cố Niệm Chi khẽ cong lên, châm biếm Kim Đại Trạng rồi quay đầu xoa dịu Đại tá Phòng Hậu cần: “Anh cứ tiếp tục nói đi, chiếc điện thoại đó có điểm gì đặc biệt mà khiến anh nhớ suốt mười sáu năm?”
“Đúng là cô Cố có đầu óc, biết cách nói chuyện.” Đại tá Phòng Hậu cần tức giận liếc Kim Đại Trạng, nhanh chóng giải thích với thẩm phán: “Điểm đặc biệt của chiếc điện thoại đó chính là cục pin được làm riêng kia. Nghe nói dung lượng pin rất lớn, một lần sạc pin có thể dùng được mười năm. Lúc ấy, tôi là lính công vụ của Đại tá Hoắc Quan Nguyên, thường xuyên nhìn thấy ông ấy nghịch chiếc điện thoại này. Mấy người chúng tôi còn âm thầm nói, nếu như không phải là khoác lác thì đây chính là khoa học viễn tưởng ấy chứ. Chúng tôi còn nói phải canh chừng Đại tá Hoắc, không cho ông ấy sạc pin, xem thử có thể để được bao lâu.”
“Vậy có thể để được bao lâu?”
“Ít nhất là ba năm không sạc điện.” Đại tá Phòng Hậu cần nói với vẻ chắc như đinh đóng cột: “Bởi vì mấy cậu lính công vụ chúng tôi đã âm thầm đánh cược với nhau, nhưng kết quả là vừa qua năm thứ ba thì Đại tá Hoắc Quan Nguyên xảy ra sự cố. Sau đó, cuộc cá cược này không tiếp tục được nữa.”
“Lúc xảy ra chuyện, đến người cũng không còn, sao điện thoại của ông ấy vẫn còn chứ?”
“Không phải. Bởi vì đó là điện thoại cá nhân, lúc chấp hành nhiệm vụ không được mang điện thoại cá nhân theo, đây là quy định. Đồ dùng cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên đều đặt trong ký túc xá của ông ấy ở Bộ Quốc phòng. Mấy người chúng tôi luân phiên quét dọn phòng, dọn dẹp nhà cửa nên nhớ rất rõ ràng.”
Sắc mặt của Kim Đại Trạng không tốt lắm: “Sau đó, lúc các anh mang di vật của Hoắc Quan Nguyên giao cho vợ ông ấy, có đúng là chiếc điện thoại kia vẫn còn ở trong đó không? Ai có thể chứng minh được? Chỉ các anh thôi sao? E là không được đâu? Không có lời khai của bên thứ ba thì tất cả đều có vấn đề!”
Nhưng đã mười sáu năm trôi qua, còn phải tìm ra người thứ ba chứng minh, như vậy thì thật sự quá làm khó người khác.
Cố Niệm Chi sa sầm mặt, đang muốn phản bác lời của Kim Đại Trạng lại nghe thấy Đại tá Phòng Hậu cần khinh thường nói: “Chúng tôi giao trả di vật của liệt sĩ đều có trình tự hẳn hoi. Hơn nữa cũng có người đưa đến, đích thân kiểm kê trước mặt người nhà liệt sĩ. Sau khi đối chiếu danh sách, người nhà còn phải ký tên mới có thể nhận tất cả di vật. Vị luật sư này, anh có hiểu lầm gì với trình tự công việc của quân đội ta sao?”
Kim Đại Trạng gần như á khẩu.
Trước đây, ở trên tòa, ông ta có bao giờ gặp phải những kiểu người không để ông ta vào mắt như thế này đâu chứ?!
Loại công việc kiện cáo với Quân đội này đúng là không nên nhận bừa bãi!
Hóa ra người lợi hại nhất đều ở trong Quân đội sao?!
Trong lòng Cố Niệm Chi cảm thấy thật sảng kɧօáϊ, cô khẽ mỉm cười, nói: “Ông Kim Đại Trạng đây hoàn toàn không hiểu trình tự làm việc của Quân đội ta nên không thể nói là hiểu lầm được.” Nói xong, cô lấy bản photo biên lai nhận di vật do người nhà họ Hoắc ký nhận ra, đưa lên cho mọi người trên tòa xem.
“Mọi người xem, lúc ký tên không chỉ có La Hân Tuyết, còn có bố của Hoắc Quan Nguyên là ông Hoắc Học Nông và em trai Hoắc Quan Thần. Lúc ấy, ông Hoắc Học Nông là Phó Chủ tịch của Hội Ủy viên cao cấp, Hoắc Quan Thần chỉ là Thượng úy, nhưng bây giờ đã là Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc phòng, mang quân hàm Thượng tướng.
“Ông Kim Đại Trạng, có chữ ký của những người này, ông đã tin tưởng những món đồ kia đã được giao cho La Hân Tuyết mà không sót món nào rồi chứ?”
Bình luận facebook