Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580
Chương 580:
“Em chưa từng nghĩ giữa hai vật này có liên quan gì với nhau.” Cố Niệm chi cầm một cây bút trong tay, chống nắp bút dưới quai hàm của mình, “Em chỉ biết, hai vật này và cái chết của La Hân Tuyết, có liên quan trực tiếp với nhau.”
Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng vô thức gõ tới gõ lui trêи mặt bàn họp. Anh hỏi Cố Niệm Chi với khuôn mặt không chút biểu cảm: “Em vẫn cho rằng tờ giấy khai sinh này có liên quan tới Hoắc Gia Lan sao?”
“Thật ra em cũng không biết có liên quan tới cô ta hay không, em chỉ suy đoán theo lẽ thường thôi. Lúc ở trêи tòa em nói như vậy, mục đích là muốn kϊƈɦ thích Hoắc Gia Lan một chút.” Cố Niệm Chi xoay xoay cây bút trong tay, “Nếu như cô ta không có vấn đề, chúng ta lại điều tra những có người liên quan tới La Hân Tuyết khác.”
“Vậy cũng được.” Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút rồi nói với Triệu Lương Trạch: “Bây giờ cậu đến nhà họ Hoắc lấy máu hoặc là tóc của Hoắc Gia Lan, mang tới cho Trần Liệt làm xét nghiệm DNA.”
Triệu Lương Trạch đáp một câu rồi đi cực kì nhanh, không tới một tiếng sau đã quay về văn phòng ở Trụ sở, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Đã đưa cho Bác sĩ Trần rồi.”
Cố Niệm Chi len lén hỏi anh ta: “Sao nhanh vậy? Anh Tiểu Trạch, anh chém Hoắc Gia Lan một nhát, sau đó giật tóc của cô ta à?”
“Em mới chém người ấy! Em mới giật tóc người ta ấy!” Triệu Lương Trạch giận dữ, xắn tay áo lên chống nạnh, chỉ hận không thể chửi mắng Cố Niệm Chi, “Tiểu Trạch anh đi lấy chứng cứ mà cần phải thô bạo đến như vậy sao?!”
“Ơ? Không phải thì không phải, anh cáu gắt như vậy làm gì?” Cố Niệm Chi giật giật khóe miệng, “Còn số điện thoại di động này nữa, anh có tra được tin tức gì không?”
“Em tưởng anh là con quay, mặc cho người ta giật dây, chỉ biết xoay xung quanh thôi sao?”
Triệu Lương Trạch lại tức giận liếc ngang Cố Niệm Chi một cái, sau đó xoay người đi về văn phòng của mình chạy chương trình.
Cố Niệm Chi nhìn theo bóng lưng Triệu Lương Trạch với vẻ mặt suy tư, cảm thấy cơn cáu kỉnh này của anh ta hơi lạ. Cô có lòng muốn đi vào hỏi thăm anh ta một chút, nhưng lại bị Âm Thế Hùng túm lại.
“Đừng đi.” Anh ta thản nhiên lắc đầu với Cố Niệm Chi, “Cứ để cậu ta ở riêng một lát đi.”
“Rốt cuộc là sao vậy?” Cố Niệm Chi sốt ruột, “Anh Tiểu Trạch mà cũng có chuyện gì đó không vui sao? Em cảm thấy đối với anh ấy mà nói thì trêи đời này không có việc gì là khó cả!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đối với thiếu nhi Internet như em mà nói, thế giới của em chính là Internet, anh Tiểu Trạch của em chính là king of Internet, trong mắt em đương nhiên là không gì không làm được. Nhưng chúng ta đang sống ở thế giới thật, Niệm Chi, chúng ta không sống trong thế giới Internet.” Âm Thế Hùng ra vẻ nho nhã dùng lời thấm thía khuyên bảo Cố Niệm Chi, lại còn chèn thêm vài từ tiếng anh cực kì hiếm thấy…
Cố Niệm Chi thản nhiên liếc anh ta một cái: “Nói tiếng người đi.”
Âm Thế Hùng cười ha ha, vỗ ngực nói: “Ừm, chính là gần đây anh Tiểu Trạch của em biết yêu rồi, nhưng kết quả là công cuộc theo đuổi con gái nhà người ta lại bị ăn canh ‘đóng cửa không tiếp’…”
Nhìn dáng vẻ khinh bỉ của Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng cảm thấy mình như vừa uổng phí thời gian nói chuyện vậy. Anh ta vươn bàn tay to của mình ra túm chặt lấy đuôi ngựa của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhảy ra bảo vệ tóc của mình, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Hóa ra anh Tiểu Trạch đã có người trong lòng rồi á?! Ôi, không tốt rồi, có phải đề nghị của em đã làm khó anh ấy rồi không?”
Cố Niệm Chi tự động liên kết chuyện Triệu Lương Trạch thất thố do rơi vào bể tình và chuyện tìm Hoắc Gia Lan lấy DNA lại với nhau, cô khép cả hai tay lại che miệng, nói với giọng kinh ngạc: “Anh Tiểu Trạch thích Hoắc Gia Lan ư?!”
Phụt – – -!
Triệu Lương Trạch đang ngồi uống trà trước bàn làm việc của mình, nghe vậy liền phun hết ngụm trà trong miệng ra bàn phím.
“Niệm Chi! Em lại đây cho ông!”
Triệu Lương Trạch xắn tay áo lên muốn dạy dỗ cô.
“Ai là ông cơ?” Niệm Chi chớp chớp mắt với anh ta, ôm laptop của mình mỉm cười chạy đi: “Em phải đi tìm bác Tống nói chuyện đây, các anh tự high với nhau đi!”
***
Cố Niệm Chi rời khỏi tòa nhà văn phòng của Trụ sở chính Cục tác chiến đặc biệt, quay về dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng. Cô về phòng mình tắm rửa thay quần áo trước rồi mới đi tìm Tống Cẩm Ninh nói chuyện.
Phòng của Tống Cẩm Ninh ở trêи tầng ba.
Cố Niệm Chi gõ cửa, Tống Cẩm Ninh nhìn qua video trong phòng thấy là cô thì vội mở cửa ngay. Bà hỏi: “Hôm nay các cháu lên tòa phải không? Sao rồi? Có thẩm vấn được gì không?”
Cố Niệm Chi cười nói: “Cháu vừa từ tòa án về, có một số tình huống cháu không rõ lắm nên muốn tìm bác để trao đổi thêm ạ.” Cô nói xong bèn đi vào phòng Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh đi sau cô đóng cửa lại, mời cô ngồi xuống rồi rót cho cô một cốc nước lọc đặt lên bàn trà. Bà cũng ngồi xuống chiếc ghế xô-pha đối diện cô, nói: “Cháu hỏi đi, tình huống thế nào?”
“Em chưa từng nghĩ giữa hai vật này có liên quan gì với nhau.” Cố Niệm chi cầm một cây bút trong tay, chống nắp bút dưới quai hàm của mình, “Em chỉ biết, hai vật này và cái chết của La Hân Tuyết, có liên quan trực tiếp với nhau.”
Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng vô thức gõ tới gõ lui trêи mặt bàn họp. Anh hỏi Cố Niệm Chi với khuôn mặt không chút biểu cảm: “Em vẫn cho rằng tờ giấy khai sinh này có liên quan tới Hoắc Gia Lan sao?”
“Thật ra em cũng không biết có liên quan tới cô ta hay không, em chỉ suy đoán theo lẽ thường thôi. Lúc ở trêи tòa em nói như vậy, mục đích là muốn kϊƈɦ thích Hoắc Gia Lan một chút.” Cố Niệm Chi xoay xoay cây bút trong tay, “Nếu như cô ta không có vấn đề, chúng ta lại điều tra những có người liên quan tới La Hân Tuyết khác.”
“Vậy cũng được.” Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút rồi nói với Triệu Lương Trạch: “Bây giờ cậu đến nhà họ Hoắc lấy máu hoặc là tóc của Hoắc Gia Lan, mang tới cho Trần Liệt làm xét nghiệm DNA.”
Triệu Lương Trạch đáp một câu rồi đi cực kì nhanh, không tới một tiếng sau đã quay về văn phòng ở Trụ sở, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Đã đưa cho Bác sĩ Trần rồi.”
Cố Niệm Chi len lén hỏi anh ta: “Sao nhanh vậy? Anh Tiểu Trạch, anh chém Hoắc Gia Lan một nhát, sau đó giật tóc của cô ta à?”
“Em mới chém người ấy! Em mới giật tóc người ta ấy!” Triệu Lương Trạch giận dữ, xắn tay áo lên chống nạnh, chỉ hận không thể chửi mắng Cố Niệm Chi, “Tiểu Trạch anh đi lấy chứng cứ mà cần phải thô bạo đến như vậy sao?!”
“Ơ? Không phải thì không phải, anh cáu gắt như vậy làm gì?” Cố Niệm Chi giật giật khóe miệng, “Còn số điện thoại di động này nữa, anh có tra được tin tức gì không?”
“Em tưởng anh là con quay, mặc cho người ta giật dây, chỉ biết xoay xung quanh thôi sao?”
Triệu Lương Trạch lại tức giận liếc ngang Cố Niệm Chi một cái, sau đó xoay người đi về văn phòng của mình chạy chương trình.
Cố Niệm Chi nhìn theo bóng lưng Triệu Lương Trạch với vẻ mặt suy tư, cảm thấy cơn cáu kỉnh này của anh ta hơi lạ. Cô có lòng muốn đi vào hỏi thăm anh ta một chút, nhưng lại bị Âm Thế Hùng túm lại.
“Đừng đi.” Anh ta thản nhiên lắc đầu với Cố Niệm Chi, “Cứ để cậu ta ở riêng một lát đi.”
“Rốt cuộc là sao vậy?” Cố Niệm Chi sốt ruột, “Anh Tiểu Trạch mà cũng có chuyện gì đó không vui sao? Em cảm thấy đối với anh ấy mà nói thì trêи đời này không có việc gì là khó cả!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đối với thiếu nhi Internet như em mà nói, thế giới của em chính là Internet, anh Tiểu Trạch của em chính là king of Internet, trong mắt em đương nhiên là không gì không làm được. Nhưng chúng ta đang sống ở thế giới thật, Niệm Chi, chúng ta không sống trong thế giới Internet.” Âm Thế Hùng ra vẻ nho nhã dùng lời thấm thía khuyên bảo Cố Niệm Chi, lại còn chèn thêm vài từ tiếng anh cực kì hiếm thấy…
Cố Niệm Chi thản nhiên liếc anh ta một cái: “Nói tiếng người đi.”
Âm Thế Hùng cười ha ha, vỗ ngực nói: “Ừm, chính là gần đây anh Tiểu Trạch của em biết yêu rồi, nhưng kết quả là công cuộc theo đuổi con gái nhà người ta lại bị ăn canh ‘đóng cửa không tiếp’…”
Nhìn dáng vẻ khinh bỉ của Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng cảm thấy mình như vừa uổng phí thời gian nói chuyện vậy. Anh ta vươn bàn tay to của mình ra túm chặt lấy đuôi ngựa của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhảy ra bảo vệ tóc của mình, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Hóa ra anh Tiểu Trạch đã có người trong lòng rồi á?! Ôi, không tốt rồi, có phải đề nghị của em đã làm khó anh ấy rồi không?”
Cố Niệm Chi tự động liên kết chuyện Triệu Lương Trạch thất thố do rơi vào bể tình và chuyện tìm Hoắc Gia Lan lấy DNA lại với nhau, cô khép cả hai tay lại che miệng, nói với giọng kinh ngạc: “Anh Tiểu Trạch thích Hoắc Gia Lan ư?!”
Phụt – – -!
Triệu Lương Trạch đang ngồi uống trà trước bàn làm việc của mình, nghe vậy liền phun hết ngụm trà trong miệng ra bàn phím.
“Niệm Chi! Em lại đây cho ông!”
Triệu Lương Trạch xắn tay áo lên muốn dạy dỗ cô.
“Ai là ông cơ?” Niệm Chi chớp chớp mắt với anh ta, ôm laptop của mình mỉm cười chạy đi: “Em phải đi tìm bác Tống nói chuyện đây, các anh tự high với nhau đi!”
***
Cố Niệm Chi rời khỏi tòa nhà văn phòng của Trụ sở chính Cục tác chiến đặc biệt, quay về dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng. Cô về phòng mình tắm rửa thay quần áo trước rồi mới đi tìm Tống Cẩm Ninh nói chuyện.
Phòng của Tống Cẩm Ninh ở trêи tầng ba.
Cố Niệm Chi gõ cửa, Tống Cẩm Ninh nhìn qua video trong phòng thấy là cô thì vội mở cửa ngay. Bà hỏi: “Hôm nay các cháu lên tòa phải không? Sao rồi? Có thẩm vấn được gì không?”
Cố Niệm Chi cười nói: “Cháu vừa từ tòa án về, có một số tình huống cháu không rõ lắm nên muốn tìm bác để trao đổi thêm ạ.” Cô nói xong bèn đi vào phòng Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh đi sau cô đóng cửa lại, mời cô ngồi xuống rồi rót cho cô một cốc nước lọc đặt lên bàn trà. Bà cũng ngồi xuống chiếc ghế xô-pha đối diện cô, nói: “Cháu hỏi đi, tình huống thế nào?”