Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 578
Chương 578:
Hoắc Gia Lan bị Cố Niệm Chi ép hỏi tới nỗi mặt mày tái mét. Cô ta chậm rãi gật đầu, giọng nói càng lúc càng yếu ớt: “Vào buổi tối ngày mẹ tôi qua đời, đột… đột nhiên mẹ tôi gọi điện thoại nội bộ, bảo tôi xuống lầu gặp bà ấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Khi đó đã là đêm khuya, tôi đang ngủ thì bị cuộc gọi của bà ấy đánh thức, nhưng nghe thấy giọng bà ấy vô cùng suy yếu nên tôi vội vàng xuống lầu xem thử.”
“Đợi một chút, cô nói là đêm khuya ư?” Cố Niệm Chi xác nhận lại lần nữa, “Trước đây, cô nói rằng lúc cô phát hiện mẹ cô chết ở trêи giường là vào sáng sớm phải không? Chẳng lẽ, trước lúc đó cô cũng đã từng tới phòng của mẹ mình ư?”
Hoắc Gia Lan đau khổ mím môi, nhắm mắt lại, giọng nói nghẹn ngào: “Vâng, tối hôm trước tôi cũng đã từng tới phòng của mẹ mình.”
Tim Bạch Cẩn Nghi đập mạnh, máu tươi trào qua huyết quản của bà ta, ngay cả màng nhĩ của bà ta cũng kêu ù ù.
Bà ta tuyệt đối không ngờ rằng, đêm hôm đó… La Hân Tuyết còn có sức gọi điện thoại cho con gái mình!
Vậy tức là trước đó bà ấy đang giả chết!
Cố Niệm Chi vừa hỏi chuyện Hoắc Gia Lan, vừa liếc mắt cẩn thận quan sát Bạch Cẩn Nghi.
Từng biến hóa trêи nét mặt Bạch Cẩn Nghi đều không lọt khỏi ánh mắt của cô.
Cô âm thầm gật đầu trong lòng, biết mình đã đi đúng hướng.
Vụ án mười năm trước gần như không tìm được chứng cứ trực tiếp, vậy thì chỉ có thể tìm nhân chứng trực tiếp.
Hoắc Gia Lan là người đầu tiên phát hiện La Hân Tuyết chết, nếu không phải cô ta chính là hung thủ thì chắc hẳn cô ta là người biết tình hình rõ nhất.
Cố Niệm Chi gọi Hoắc Gia Lan tới làm nhân chứng, cũng là sách lược một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cô bình tĩnh hỏi: “Vậy cô hãy nói lại tình hình cô nhìn thấy tối hôm trước đi.”
Hoắc Gia Lan mím môi, ánh mắt liếc về phía Bạch Cẩn Nghi ngồi ở ghế bị cáo, thong thả nói: “Tối hôm đó, mẹ tôi gọi điện thoại nội bộ bảo tôi tới phòng của bà ấy. Sau khi tôi tới thì nhìn thấy mẹ tôi ngã trêи mặt đất…”
Cuối cùng, nước mắt của cô ta cũng tuôn rơi.
Tuy chuyện này đã qua mười năm, nhưng trong lòng cô ta không có lúc nào là không bị giày vò.
“Ngã trêи mặt đất ư? Tại sao lại ngã trêи mặt đất? Cô có nhìn thấy người nào khác trong phòng không?”
Cố Niệm Chi truy hỏi tới cùng.
“Trong phòng không có ai khác. Tôi cũng không biết tại sao bà ấy lại ngã trêи mặt đất. Lúc tôi xuống, bà ấy đã bất tỉnh không biết gì nữa rồi. Ống nghe điện thoại buông thõng từ trêи tủ đầu giường xuống, trong phòng bị lật tung vô cùng lộn xộn, trêи mặt đất còn có cả những lá thư bị vứt bừa bãi.” Hoắc Gia Lan lau nước mắt, “Tôi đỡ mẹ tôi lên giường, trông bà ấy như đang ngủ. Tôi đẩy bà ấy một cái, bà ấy mở mắt nhìn tôi một cái rồi lại ngủ tiếp.”
“Mẹ cô gọi điện thoại nội bộ bảo cô tới phòng bà ấy, nhưng lại không nói lời nào ư?”
Cố Niệm Chi nghi ngờ hỏi lại, cảm thấy cực kì không hợp lý.
“Đúng vậy, có lẽ, lúc đó bà ấy đã nói không nên lời nữa rồi. Nếu như tôi biết sáng hôm sau mẹ tôi sẽ chết, buổi tối hôm đó nhất định tôi sẽ liều mạng đánh thức bà ấy để hỏi xem rốt cuộc bà ấy muốn nói gì…” Hoắc Gia Lan che mặt khóc cực kì đau lòng, “Tôi thật sự không biết buổi tối hôm đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của tôi và mẹ tôi.”
Cố Niệm Chi lẳng lặng đợi một lát, đợi tới khi tiếng khóc của Hoắc Gia Lan ngừng mới hỏi tiếp: “Ý của cô là, vào buổi tối trước ngày mẹ cô chết, căn phòng của mẹ cô đã bị trộm xông vào?”
Hoắc Gia Lan gật đầu đáp, “Vâng, chắc chắn có người đã xông vào phòng của mẹ tôi. Vốn dĩ, tôi cho rằng, chẳng qua là vì mẹ tôi nhìn thấy những lá thư tình kia nên dưới cơn tức giận mới đập phá đồ đạc trong phòng thôi. Bây giờ nghe các vị nói mẹ tôi không phải là chết do tự sát, tôi mới hồi tưởng lại tình hình tối hôm đó, chắc chắn không phải do mẹ tôi tự mình đập vỡ.”
“Chuyện này thật là kỳ lạ.” Cố Niệm Chi lại tiếp tục nhún vai, “Với địa vị và hệ thống phòng vệ của nhà họ Hoắc, sao có thể bị kẻ trộm xông vào phòng được? Hoắc Gia Lan, cô nghĩ kĩ thêm chút nữa xem. Rốt cuộc tình hình lúc ấy là như thế nào?”
Ánh mắt Hoắc Gia Lan thoáng lóe lên vẻ dao động, một lát sau cô ta mới từ từ nói tiếp: “Với địa vị và hệ thống phòng vệ của nhà họ Hoắc, kẻ trộm bên ngoài nhất định không vào được. Nhưng nếu như tên trộm này là người nhà họ Hoắc, hoặc là người quen của nhà họ Hoắc thì sao?”
Cố Niệm Chi chỉ chờ những lời này của Hoắc Gia Lan.
Lúc cô nghiên cứu vụ án đã cẩn thận nghĩ tới vấn đề này.
Muốn tìm được dấu vết phạm tội của Bạch Cẩn Nghi, nhất định phải làm cho Hoắc Gia Lan chỉ chứng bà ta.
Hoắc Gia Lan gần như là cửa đột phá duy nhất của vụ án này.
Hoắc Gia Lan bị Cố Niệm Chi ép hỏi tới nỗi mặt mày tái mét. Cô ta chậm rãi gật đầu, giọng nói càng lúc càng yếu ớt: “Vào buổi tối ngày mẹ tôi qua đời, đột… đột nhiên mẹ tôi gọi điện thoại nội bộ, bảo tôi xuống lầu gặp bà ấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Khi đó đã là đêm khuya, tôi đang ngủ thì bị cuộc gọi của bà ấy đánh thức, nhưng nghe thấy giọng bà ấy vô cùng suy yếu nên tôi vội vàng xuống lầu xem thử.”
“Đợi một chút, cô nói là đêm khuya ư?” Cố Niệm Chi xác nhận lại lần nữa, “Trước đây, cô nói rằng lúc cô phát hiện mẹ cô chết ở trêи giường là vào sáng sớm phải không? Chẳng lẽ, trước lúc đó cô cũng đã từng tới phòng của mẹ mình ư?”
Hoắc Gia Lan đau khổ mím môi, nhắm mắt lại, giọng nói nghẹn ngào: “Vâng, tối hôm trước tôi cũng đã từng tới phòng của mẹ mình.”
Tim Bạch Cẩn Nghi đập mạnh, máu tươi trào qua huyết quản của bà ta, ngay cả màng nhĩ của bà ta cũng kêu ù ù.
Bà ta tuyệt đối không ngờ rằng, đêm hôm đó… La Hân Tuyết còn có sức gọi điện thoại cho con gái mình!
Vậy tức là trước đó bà ấy đang giả chết!
Cố Niệm Chi vừa hỏi chuyện Hoắc Gia Lan, vừa liếc mắt cẩn thận quan sát Bạch Cẩn Nghi.
Từng biến hóa trêи nét mặt Bạch Cẩn Nghi đều không lọt khỏi ánh mắt của cô.
Cô âm thầm gật đầu trong lòng, biết mình đã đi đúng hướng.
Vụ án mười năm trước gần như không tìm được chứng cứ trực tiếp, vậy thì chỉ có thể tìm nhân chứng trực tiếp.
Hoắc Gia Lan là người đầu tiên phát hiện La Hân Tuyết chết, nếu không phải cô ta chính là hung thủ thì chắc hẳn cô ta là người biết tình hình rõ nhất.
Cố Niệm Chi gọi Hoắc Gia Lan tới làm nhân chứng, cũng là sách lược một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cô bình tĩnh hỏi: “Vậy cô hãy nói lại tình hình cô nhìn thấy tối hôm trước đi.”
Hoắc Gia Lan mím môi, ánh mắt liếc về phía Bạch Cẩn Nghi ngồi ở ghế bị cáo, thong thả nói: “Tối hôm đó, mẹ tôi gọi điện thoại nội bộ bảo tôi tới phòng của bà ấy. Sau khi tôi tới thì nhìn thấy mẹ tôi ngã trêи mặt đất…”
Cuối cùng, nước mắt của cô ta cũng tuôn rơi.
Tuy chuyện này đã qua mười năm, nhưng trong lòng cô ta không có lúc nào là không bị giày vò.
“Ngã trêи mặt đất ư? Tại sao lại ngã trêи mặt đất? Cô có nhìn thấy người nào khác trong phòng không?”
Cố Niệm Chi truy hỏi tới cùng.
“Trong phòng không có ai khác. Tôi cũng không biết tại sao bà ấy lại ngã trêи mặt đất. Lúc tôi xuống, bà ấy đã bất tỉnh không biết gì nữa rồi. Ống nghe điện thoại buông thõng từ trêи tủ đầu giường xuống, trong phòng bị lật tung vô cùng lộn xộn, trêи mặt đất còn có cả những lá thư bị vứt bừa bãi.” Hoắc Gia Lan lau nước mắt, “Tôi đỡ mẹ tôi lên giường, trông bà ấy như đang ngủ. Tôi đẩy bà ấy một cái, bà ấy mở mắt nhìn tôi một cái rồi lại ngủ tiếp.”
“Mẹ cô gọi điện thoại nội bộ bảo cô tới phòng bà ấy, nhưng lại không nói lời nào ư?”
Cố Niệm Chi nghi ngờ hỏi lại, cảm thấy cực kì không hợp lý.
“Đúng vậy, có lẽ, lúc đó bà ấy đã nói không nên lời nữa rồi. Nếu như tôi biết sáng hôm sau mẹ tôi sẽ chết, buổi tối hôm đó nhất định tôi sẽ liều mạng đánh thức bà ấy để hỏi xem rốt cuộc bà ấy muốn nói gì…” Hoắc Gia Lan che mặt khóc cực kì đau lòng, “Tôi thật sự không biết buổi tối hôm đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của tôi và mẹ tôi.”
Cố Niệm Chi lẳng lặng đợi một lát, đợi tới khi tiếng khóc của Hoắc Gia Lan ngừng mới hỏi tiếp: “Ý của cô là, vào buổi tối trước ngày mẹ cô chết, căn phòng của mẹ cô đã bị trộm xông vào?”
Hoắc Gia Lan gật đầu đáp, “Vâng, chắc chắn có người đã xông vào phòng của mẹ tôi. Vốn dĩ, tôi cho rằng, chẳng qua là vì mẹ tôi nhìn thấy những lá thư tình kia nên dưới cơn tức giận mới đập phá đồ đạc trong phòng thôi. Bây giờ nghe các vị nói mẹ tôi không phải là chết do tự sát, tôi mới hồi tưởng lại tình hình tối hôm đó, chắc chắn không phải do mẹ tôi tự mình đập vỡ.”
“Chuyện này thật là kỳ lạ.” Cố Niệm Chi lại tiếp tục nhún vai, “Với địa vị và hệ thống phòng vệ của nhà họ Hoắc, sao có thể bị kẻ trộm xông vào phòng được? Hoắc Gia Lan, cô nghĩ kĩ thêm chút nữa xem. Rốt cuộc tình hình lúc ấy là như thế nào?”
Ánh mắt Hoắc Gia Lan thoáng lóe lên vẻ dao động, một lát sau cô ta mới từ từ nói tiếp: “Với địa vị và hệ thống phòng vệ của nhà họ Hoắc, kẻ trộm bên ngoài nhất định không vào được. Nhưng nếu như tên trộm này là người nhà họ Hoắc, hoặc là người quen của nhà họ Hoắc thì sao?”
Cố Niệm Chi chỉ chờ những lời này của Hoắc Gia Lan.
Lúc cô nghiên cứu vụ án đã cẩn thận nghĩ tới vấn đề này.
Muốn tìm được dấu vết phạm tội của Bạch Cẩn Nghi, nhất định phải làm cho Hoắc Gia Lan chỉ chứng bà ta.
Hoắc Gia Lan gần như là cửa đột phá duy nhất của vụ án này.
Bình luận facebook