Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 588
Chương 588:
“Ừ, tiếp theo đó là sáu năm trước, Bạch Cẩn Nghi báo cáo với Bộ Quốc phòng, nói rằng qua quan sát đo đạc phát hiện một nơi nào đó trong thành phố C có sự thay đổi từ trường khác thường nên muốn tới đó thu thập số liệu từ trường, hơn nữa còn lặp lại thí nghiệm
năm đó. Nhưng mà thí nghiệm chưa bắt đầu đã thất bại, bởi vì xe của Cố Niệm Chi xông vào nơi ấy, gây ra vụ nổ lớn, phá hủy từ trường.” Hoắc Thiệu Hằng cau mày, nói chuyện rành mạch, rõ ràng, đồng thời liệt kê những mốc thời gian này vào máy tính.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cùng nhìn chằm chằm vào bản ghi chép thời gian trêи máy tính Hoắc Thiệu Hằng, và cũng đã phát hiện ra mối liên hệ trong chuyện này.
“Làm thế nào mà Bạch Cẩn Nghi biết được trong thành phố C có nơi xuất hiện sự thay đổi từ trường khác thường?”
Triệu Lương Trạch đã từng nuôi hy vọng viết một chương trình để quan sát đo đạc từ trường của toàn bộ Trái Đất trong thời gian thực. Về sau bởi vì lượng số liệu quá lớn, viết được chương trình rồi thì cũng không có máy tính có CPU phù hợp để xử lý số liệu với quy mô lớn như vậy, do đó anh ta đành từ bỏ.
“Trước kia, tôi còn cho rằng Bạch Cẩn Nghi thật sự có chút bản lĩnh.” Hoắc Thiệu Hằng cười cười, “Bây giờ đã biết không phải là như vậy, hóa ra là bà ta có plug in.”
“Plug in ư? Anh đang nói tới chiếc điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên phải không?” Hai mắt Cố Niệm Chi tỏa sáng, nhưng lại nhanh chóng rơi vào trầm tư, “Nhưng sao Bạch Cẩn Nghi lại biết được nhóm số liệu này đại diện cho điều gì chứ?”
“Đối với bọn họ mà nói, nhóm số liệu này hẳn là rất quen thuộc.” Hoắc Thiệu Hằng giải thích với họ, “Trước đây, trong máy tính của mẹ tôi, tôi thường xuyên nhìn thấy bọn họ sử dụng những tọa độ số liệu này để định vị.”
“Tốt rồi.” Âm Thế Hùng gật đầu, “Ít nhất đã chứng minh được khả năng chiếc điện thoại di động này nằm trong tay Bạch Cẩn Nghi là rất lớn.”
“Nhưng chứng cứ lần này chúng ta tìm ra, không phải là chứng cứ thu thập được theo cách bình thường nên không thể lấy ra trình lên tòa án làm bằng chứng.” Cố Niệm Chi vô cùng khó xử, “Có cách nào tìm được chiếc điện thoại di động này từ trong nhà Bạch Cẩn Chi không?”
“Cần phải xin lệnh lục soát.” Triệu Lương Trạch nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, “Nhân lúc còn kịp, tôi sẽ xác định vị trí của chiếc điện thoại này.”
“Ok, việc này không nên chậm trễ, anh đi xác định vị trí điện thoại luôn đi, em sẽ đi xin lệnh lục soát của tòa án.” Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, thấy anh không phản đối bèn lập tức đưa ra quyết định.
Triệu Lương Trạch lại tiếp tục run chương trình của mình. Lần này, anh ta đã nhanh chóng tìm được điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên và lập tức mở hệ thống định vị ra.
Chiếc điện thoại cá nhân kia của Hoắc Quan Nguyên là kiểu điện thoại cũ hai mươi năm trước, khả năng định vị không nhanh nhạy bằng kiểu điện thoại mới. Nhưng Triệu Lương Trạch có chương trình định vị tối ưu hóa của mình, còn có hệ thống vệ tinh Nam Đẩu giúp đỡ, sau ba tiếng điều chỉnh đầy vất vả, cuối cùng anh ta cũng xác định được vị trí của chiếc điện thoại di động đó.
“Nhìn tọa độ này xem, chắc chắn là ở trong văn phòng Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao của Bạch Cẩn Nghi.” Cố Niệm Chi nhìn sơ đồ phương hướng một chút, “Em sẽ lập tức đi xin lệnh lục soát của tòa án.”
Đơn xin lệnh khám xét được trình lên ngay trong đêm, cuối cùng đã được phê duyệt vào giữa trưa ngày hôm sau.
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch ngồi chung một xe, đi theo cảnh sát vào Văn phòng Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao, muốn tận mắt nhìn bọn họ khám xét.
Cảnh sát ôm từng thùng giấy từ trong Văn phòng Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao ra ngoài.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Đó không phải là văn phòng của Giám đốc Bạch sao?”
“Anh không biết à? Bọn họ mang lệnh khám xét tới đó… Vụ kiện của Giám đốc Bạch xem ra không ổn rồi…”
Mấy nhà khoa học và nhân viên hành chính ở Sở Vậy lý năng lượng cao đứng nhìn những vị cảnh sát nghiêm nghị mặc cảnh phục kia đang cẩn thận đóng các vật dụng riêng khám xét được trong Văn phòng Bạch Cẩn Nghi vào trong thùng, sau đó đưa chúng ra chiếc xe lớn ở bên ngoài.
Cố Niệm Chi đeo một cặp kính râm rất to. Cô bước từ trong xe ra, tựa lưng lên cửa xe, ôm tay lẳng lặng nhìn các vị cảnh sát chuyển đồ đạc trong Văn phòng Bạch Cẩn Nghi ra từ cửa lớn Sở Vật lý năng lượng cao.
Triệu Lương Trạch ngồi trong xe không ra ngoài, anh ta đang liên lạc với vị cảnh sát bên kia qua tai nghe.
“Đã tìm được điện thoại chưa?”
“Tìm được rồi.”
“Có mỗi chiếc điện thoại di động thôi, mà sao các anh lại chuyển nhiều thùng giấy ra như vậy?”
“Còn có rất nhiều bản thảo công thức tính toán được khóa chung với chiếc điện thoại di động trong cùng một két sắt, cho nên phải chuyển hết ra.”
Triệu Lương Trạch nghẹn lời.
Cố Niệm Chi cũng thắc mắc như vậy, nhưng cô cũng đã nghe được cuộc đối thoại của Triệu Lương Trạch và phía cảnh sát qua tai nghe nên không nói thêm gì nữa.
“Ừ, tiếp theo đó là sáu năm trước, Bạch Cẩn Nghi báo cáo với Bộ Quốc phòng, nói rằng qua quan sát đo đạc phát hiện một nơi nào đó trong thành phố C có sự thay đổi từ trường khác thường nên muốn tới đó thu thập số liệu từ trường, hơn nữa còn lặp lại thí nghiệm
năm đó. Nhưng mà thí nghiệm chưa bắt đầu đã thất bại, bởi vì xe của Cố Niệm Chi xông vào nơi ấy, gây ra vụ nổ lớn, phá hủy từ trường.” Hoắc Thiệu Hằng cau mày, nói chuyện rành mạch, rõ ràng, đồng thời liệt kê những mốc thời gian này vào máy tính.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cùng nhìn chằm chằm vào bản ghi chép thời gian trêи máy tính Hoắc Thiệu Hằng, và cũng đã phát hiện ra mối liên hệ trong chuyện này.
“Làm thế nào mà Bạch Cẩn Nghi biết được trong thành phố C có nơi xuất hiện sự thay đổi từ trường khác thường?”
Triệu Lương Trạch đã từng nuôi hy vọng viết một chương trình để quan sát đo đạc từ trường của toàn bộ Trái Đất trong thời gian thực. Về sau bởi vì lượng số liệu quá lớn, viết được chương trình rồi thì cũng không có máy tính có CPU phù hợp để xử lý số liệu với quy mô lớn như vậy, do đó anh ta đành từ bỏ.
“Trước kia, tôi còn cho rằng Bạch Cẩn Nghi thật sự có chút bản lĩnh.” Hoắc Thiệu Hằng cười cười, “Bây giờ đã biết không phải là như vậy, hóa ra là bà ta có plug in.”
“Plug in ư? Anh đang nói tới chiếc điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên phải không?” Hai mắt Cố Niệm Chi tỏa sáng, nhưng lại nhanh chóng rơi vào trầm tư, “Nhưng sao Bạch Cẩn Nghi lại biết được nhóm số liệu này đại diện cho điều gì chứ?”
“Đối với bọn họ mà nói, nhóm số liệu này hẳn là rất quen thuộc.” Hoắc Thiệu Hằng giải thích với họ, “Trước đây, trong máy tính của mẹ tôi, tôi thường xuyên nhìn thấy bọn họ sử dụng những tọa độ số liệu này để định vị.”
“Tốt rồi.” Âm Thế Hùng gật đầu, “Ít nhất đã chứng minh được khả năng chiếc điện thoại di động này nằm trong tay Bạch Cẩn Nghi là rất lớn.”
“Nhưng chứng cứ lần này chúng ta tìm ra, không phải là chứng cứ thu thập được theo cách bình thường nên không thể lấy ra trình lên tòa án làm bằng chứng.” Cố Niệm Chi vô cùng khó xử, “Có cách nào tìm được chiếc điện thoại di động này từ trong nhà Bạch Cẩn Chi không?”
“Cần phải xin lệnh lục soát.” Triệu Lương Trạch nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, “Nhân lúc còn kịp, tôi sẽ xác định vị trí của chiếc điện thoại này.”
“Ok, việc này không nên chậm trễ, anh đi xác định vị trí điện thoại luôn đi, em sẽ đi xin lệnh lục soát của tòa án.” Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, thấy anh không phản đối bèn lập tức đưa ra quyết định.
Triệu Lương Trạch lại tiếp tục run chương trình của mình. Lần này, anh ta đã nhanh chóng tìm được điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên và lập tức mở hệ thống định vị ra.
Chiếc điện thoại cá nhân kia của Hoắc Quan Nguyên là kiểu điện thoại cũ hai mươi năm trước, khả năng định vị không nhanh nhạy bằng kiểu điện thoại mới. Nhưng Triệu Lương Trạch có chương trình định vị tối ưu hóa của mình, còn có hệ thống vệ tinh Nam Đẩu giúp đỡ, sau ba tiếng điều chỉnh đầy vất vả, cuối cùng anh ta cũng xác định được vị trí của chiếc điện thoại di động đó.
“Nhìn tọa độ này xem, chắc chắn là ở trong văn phòng Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao của Bạch Cẩn Nghi.” Cố Niệm Chi nhìn sơ đồ phương hướng một chút, “Em sẽ lập tức đi xin lệnh lục soát của tòa án.”
Đơn xin lệnh khám xét được trình lên ngay trong đêm, cuối cùng đã được phê duyệt vào giữa trưa ngày hôm sau.
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch ngồi chung một xe, đi theo cảnh sát vào Văn phòng Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao, muốn tận mắt nhìn bọn họ khám xét.
Cảnh sát ôm từng thùng giấy từ trong Văn phòng Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao ra ngoài.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Đó không phải là văn phòng của Giám đốc Bạch sao?”
“Anh không biết à? Bọn họ mang lệnh khám xét tới đó… Vụ kiện của Giám đốc Bạch xem ra không ổn rồi…”
Mấy nhà khoa học và nhân viên hành chính ở Sở Vậy lý năng lượng cao đứng nhìn những vị cảnh sát nghiêm nghị mặc cảnh phục kia đang cẩn thận đóng các vật dụng riêng khám xét được trong Văn phòng Bạch Cẩn Nghi vào trong thùng, sau đó đưa chúng ra chiếc xe lớn ở bên ngoài.
Cố Niệm Chi đeo một cặp kính râm rất to. Cô bước từ trong xe ra, tựa lưng lên cửa xe, ôm tay lẳng lặng nhìn các vị cảnh sát chuyển đồ đạc trong Văn phòng Bạch Cẩn Nghi ra từ cửa lớn Sở Vật lý năng lượng cao.
Triệu Lương Trạch ngồi trong xe không ra ngoài, anh ta đang liên lạc với vị cảnh sát bên kia qua tai nghe.
“Đã tìm được điện thoại chưa?”
“Tìm được rồi.”
“Có mỗi chiếc điện thoại di động thôi, mà sao các anh lại chuyển nhiều thùng giấy ra như vậy?”
“Còn có rất nhiều bản thảo công thức tính toán được khóa chung với chiếc điện thoại di động trong cùng một két sắt, cho nên phải chuyển hết ra.”
Triệu Lương Trạch nghẹn lời.
Cố Niệm Chi cũng thắc mắc như vậy, nhưng cô cũng đã nghe được cuộc đối thoại của Triệu Lương Trạch và phía cảnh sát qua tai nghe nên không nói thêm gì nữa.