Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 587
Chương 587:
Một loạt số liệu lặp đi lặp lại này đã được gửi tới liên tục trong vài ngày vào sáu năm sau khi Hoắc Quan Nguyên gặp nạn.
“228.45892311956, 52.33906674.
378.89020942583, 27.358020866.
657.35966837696, 66.335066969.
980.34969677770, 49.230556660.”
Hoắc Thiệu Hằng vừa thấy nhóm số liệu này, sắc mặt hơi sững sờ.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng không phát hiện, nhưng Cố Niệm Chi lại nhận ra, trong lòng cũng hơi sửng sốt.
Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy, nhìn kỹ mấy lần: “Mọi người lấy được nhóm số liệu này ở đâu ra vậy?”
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch liếc mắt nhìn nhau, nói: “Đây là tin nhắn download từ nội dung gốc trong điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên ra. Tin nhắn này nhận được vào sáu năm sau khi ông ấy gặp nạn, nhưng bên công ty di động lại không có bất kỳ ghi chép nào.”
Triệu Lương Trạch lại giao bản ghi chép do công ty di động gửi tới cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng so sánh hai bản ghi chép, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Qua hồi lâu, anh khẽ gật đầu, “Hóa ra là thế. Xem ra, Bạch Cẩn Nghi quả đúng là có liên quan tới cái chết của bác gái cả.”
“Hoắc thiếu, anh có ý gì?”
“Sao lại nói như vậy?”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều không hiểu lời nói của Hoắc Thiệu Hằng.
Chỉ có Cố Niệm Chi là nghe hơi hiểu ý anh. Đương nhiên, điều này phải nhờ vào công lao cô ‘siêng năng’ ‘nghiên cứu’ mọi phương diện của Hoắc Thiệu Hằng suốt nhiều năm nên mới sớm bị cô nhìn thấu…
“Hoắc thiếu, anh biết những số liệu này đại diện cho điều gì sao?”
Cố Niệm Chi hỏi thẳng.
Hoắc Thiệu Hằng đặt bản ghi chép được in trêи giấy xuống, ánh mắt dừng lại trêи mặt Cố Niệm Chi vài giây, sau đó lại nhìn về phía Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Nhóm số liệu này, tôi đã từng nhìn thấy.”
“Đã từng thấy ư?!” Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng kϊƈɦ động, đồng loạt hô lên, “Nhìn thấy từ bao giờ? Nhìn thấy ở đâu?”
Hoắc Thiệu Hằng mở máy vi tính, bật một chương trình phần mềm, nhập loạt số liệu kia vào, đồng thời bình tĩnh nói: “Nhóm số liệu này là tọa độ từ trường, đại diện cho một vị trí.”
Sau khi nhập số liệu vào, chương trình bắt đầu quá trình chuyển đổi, xuất ra một nhóm số liệu khác. Mọi người xem xong thấy nhóm số liệu này quen mắt hơn một chút, ít nhất Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vừa liếc mắt nhìn qua đã nhận ra.
“Đây là… kinh độ và vĩ độ của một địa điểm thuộc thành phố C phải không?!”
Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi gật đầu, xong lại liếc nhìn Cố Niệm Chi một cái.
Anh không biết có nên nói hay không. Hoắc Thiệu Hằng dù là khi nói chuyện hay làm việc cũng chưa bao giờ do dự, ngữ điệu hơi dừng lại một chút, nhưng anh nhanh chóng bỏ qua sự đắn đo, nói một cách bình tĩnh: “Chỗ này, chính là nơi xuất hiện từ trường bất thường ở thành phố C vào sáu năm trước.”
Tầm mắt của anh dừng lại trêи khuôn mặt Cố Niệm Chi, “Cũng chính là ở nơi này, tôi đã cứu Niệm Chi.”
Cố Niệm Chi hoàn toàn không ngờ rằng vụ án này và bản thân mình lại có mối quan hệ quanh co lòng vòng như vậy.
Cô yên lặng một lát rồi mới hỏi: “Nhưng mà sáu năm trước, thời điểm đó cách lúc La Hân Tuyết qua đời đã được bốn năm. Nên giải thích khoảng cách này như thế nào?”
Mười năm trước, La Hân Tuyết bị mưu sát.
Sau khi bà ấy mất được bốn năm, cũng chính là sáu năm trước, thành phố C mới xuất hiện từ trường khác thường.
“Tuyến thời gian của toàn bộ sự kiện chắc là như thế này…” Hoắc Thiệu Hằng mở máy vi tính ra, nhập vào một vài mốc thời gian, “Mười sáu năm trước, thí nghiệm hợp tác giữa Sở Vật lý năng lượng cao và Bộ Quốc phòng xảy ra sự cố. Gần như tất cả mọi người đều gặp nạn, kể cả Tống Hải Xuyên, kỹ sư trưởng của thí nghiệm, cũng là ông ngoại của tôi và Hoắc Quan Nguyên, Đại tá Bộ Quốc phòng, bác trai cả của tôi. Cuối cùng, chỉ có mẹ tôi được đẩy ra khỏi tòa nhà đó nên còn sống, nhưng tinh thần và trí nhớ đều xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.”
Cố Niệm Chi bổ sung tiếp: “Đúng vậy, sau đó là mười năm trước, La Hân Tuyết nghe đâu đó biết được trong lòng người chồng quá cố của mình có người khác nên đã đau buồn ‘tự sát’. Mà vào mấy ngày trước hôm bà ấy tự sát, không biết vì nguyên nhân gì, điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên lại nhận được một nhóm tin nhắn số liệu, trong khi bên công ty di động lại không hề có ghi chép nào về nhóm tin nhắn số liệu này.
Một loạt số liệu lặp đi lặp lại này đã được gửi tới liên tục trong vài ngày vào sáu năm sau khi Hoắc Quan Nguyên gặp nạn.
“228.45892311956, 52.33906674.
378.89020942583, 27.358020866.
657.35966837696, 66.335066969.
980.34969677770, 49.230556660.”
Hoắc Thiệu Hằng vừa thấy nhóm số liệu này, sắc mặt hơi sững sờ.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng không phát hiện, nhưng Cố Niệm Chi lại nhận ra, trong lòng cũng hơi sửng sốt.
Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy, nhìn kỹ mấy lần: “Mọi người lấy được nhóm số liệu này ở đâu ra vậy?”
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch liếc mắt nhìn nhau, nói: “Đây là tin nhắn download từ nội dung gốc trong điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên ra. Tin nhắn này nhận được vào sáu năm sau khi ông ấy gặp nạn, nhưng bên công ty di động lại không có bất kỳ ghi chép nào.”
Triệu Lương Trạch lại giao bản ghi chép do công ty di động gửi tới cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng so sánh hai bản ghi chép, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Qua hồi lâu, anh khẽ gật đầu, “Hóa ra là thế. Xem ra, Bạch Cẩn Nghi quả đúng là có liên quan tới cái chết của bác gái cả.”
“Hoắc thiếu, anh có ý gì?”
“Sao lại nói như vậy?”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều không hiểu lời nói của Hoắc Thiệu Hằng.
Chỉ có Cố Niệm Chi là nghe hơi hiểu ý anh. Đương nhiên, điều này phải nhờ vào công lao cô ‘siêng năng’ ‘nghiên cứu’ mọi phương diện của Hoắc Thiệu Hằng suốt nhiều năm nên mới sớm bị cô nhìn thấu…
“Hoắc thiếu, anh biết những số liệu này đại diện cho điều gì sao?”
Cố Niệm Chi hỏi thẳng.
Hoắc Thiệu Hằng đặt bản ghi chép được in trêи giấy xuống, ánh mắt dừng lại trêи mặt Cố Niệm Chi vài giây, sau đó lại nhìn về phía Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Nhóm số liệu này, tôi đã từng nhìn thấy.”
“Đã từng thấy ư?!” Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng kϊƈɦ động, đồng loạt hô lên, “Nhìn thấy từ bao giờ? Nhìn thấy ở đâu?”
Hoắc Thiệu Hằng mở máy vi tính, bật một chương trình phần mềm, nhập loạt số liệu kia vào, đồng thời bình tĩnh nói: “Nhóm số liệu này là tọa độ từ trường, đại diện cho một vị trí.”
Sau khi nhập số liệu vào, chương trình bắt đầu quá trình chuyển đổi, xuất ra một nhóm số liệu khác. Mọi người xem xong thấy nhóm số liệu này quen mắt hơn một chút, ít nhất Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vừa liếc mắt nhìn qua đã nhận ra.
“Đây là… kinh độ và vĩ độ của một địa điểm thuộc thành phố C phải không?!”
Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi gật đầu, xong lại liếc nhìn Cố Niệm Chi một cái.
Anh không biết có nên nói hay không. Hoắc Thiệu Hằng dù là khi nói chuyện hay làm việc cũng chưa bao giờ do dự, ngữ điệu hơi dừng lại một chút, nhưng anh nhanh chóng bỏ qua sự đắn đo, nói một cách bình tĩnh: “Chỗ này, chính là nơi xuất hiện từ trường bất thường ở thành phố C vào sáu năm trước.”
Tầm mắt của anh dừng lại trêи khuôn mặt Cố Niệm Chi, “Cũng chính là ở nơi này, tôi đã cứu Niệm Chi.”
Cố Niệm Chi hoàn toàn không ngờ rằng vụ án này và bản thân mình lại có mối quan hệ quanh co lòng vòng như vậy.
Cô yên lặng một lát rồi mới hỏi: “Nhưng mà sáu năm trước, thời điểm đó cách lúc La Hân Tuyết qua đời đã được bốn năm. Nên giải thích khoảng cách này như thế nào?”
Mười năm trước, La Hân Tuyết bị mưu sát.
Sau khi bà ấy mất được bốn năm, cũng chính là sáu năm trước, thành phố C mới xuất hiện từ trường khác thường.
“Tuyến thời gian của toàn bộ sự kiện chắc là như thế này…” Hoắc Thiệu Hằng mở máy vi tính ra, nhập vào một vài mốc thời gian, “Mười sáu năm trước, thí nghiệm hợp tác giữa Sở Vật lý năng lượng cao và Bộ Quốc phòng xảy ra sự cố. Gần như tất cả mọi người đều gặp nạn, kể cả Tống Hải Xuyên, kỹ sư trưởng của thí nghiệm, cũng là ông ngoại của tôi và Hoắc Quan Nguyên, Đại tá Bộ Quốc phòng, bác trai cả của tôi. Cuối cùng, chỉ có mẹ tôi được đẩy ra khỏi tòa nhà đó nên còn sống, nhưng tinh thần và trí nhớ đều xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.”
Cố Niệm Chi bổ sung tiếp: “Đúng vậy, sau đó là mười năm trước, La Hân Tuyết nghe đâu đó biết được trong lòng người chồng quá cố của mình có người khác nên đã đau buồn ‘tự sát’. Mà vào mấy ngày trước hôm bà ấy tự sát, không biết vì nguyên nhân gì, điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên lại nhận được một nhóm tin nhắn số liệu, trong khi bên công ty di động lại không hề có ghi chép nào về nhóm tin nhắn số liệu này.
Bình luận facebook