Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 596
Chương 596:
Trái tim của Bạch Cẩn Nghi thoáng nhảy vọt lên cao, hai tay không ngừng run rẩy…
Lời này của Cố Niệm Chi có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã biết được chuyện gì rồi sao? Sao cô ấy lại biết được? Hay là… Bộ Quốc phòng… cũng đã biết rồi?
Ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi nhìn sang phía Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng thầm nghĩ, tuy Cố Niệm Chi thông minh, nhưng nói cho cùng vẫn không có nền tảng.
Người sau lưng cô ấy là Hoắc Thiệu Hằng, bản thân Cố Niệm Chi cũng chỉ là con rối của Hoắc Thiệu Hằng mà thôi.
Bạch Cẩn Nghi cảm thấy mình nhìn thấu sự tình hơn người khác.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại di động, nhìn về phía Tống Cẩm Ninh ngồi trêи ghế dành cho người nghe xử án, “Cục pin sạc một lần có thể dùng tới mười năm trong chiếc điện thoại di động này, chính là do nhà khoa học thiên tài nổi tiếng Tống Cẩm Ninh của Sở Vật lý năng lượng cao làm ra.”
Tống Cẩm Ninh đứng dậy, được cảnh sát tòa án dẫn đường đi tới bục nhân chứng.
Người nhà họ Bạch xôn xao một hồi, Kim Đại Trạng lập tức bày tỏ phản đối: “Thưa ngài thẩm phán, Tống Cẩm Nghi có bệnh tâm thần nặng và chứng mất trí nhớ nghiêm trọng. Lời của bà ấy không thể sử dùng làm bằng chứng trêи tòa án.”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chi giơ tay về phía một nhân chứng chuyên gia khác: “Vị này chính là Thiện Bá Hàn, nhà tâm lý học và bác sĩ tâm lý nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. Ông ấy có thể chứng minh rốt cuộc trạng thái tinh thần của Tống Cẩm Ninh có bình thường hay không.”
Thiện Bá Hàn cao lớn đẹp trai mặc một bộ vest nam ba chi tiết đặt may riêng màu trắng, cổ áo lộ ra một đoạn cà vạt màu xanh kẻ sọc nhỏ, từ bên ngoài tòa án bước vào.
Thẩm phán khẽ gật đầu: “Kết quả giám định trạng thái tinh thần của Tống Cẩm Ninh đã được đưa tới tòa án từ trước rồi, bác sĩ Thiện là nhân chứng chuyên gia bên nguyên cáo.”
Thiện Bá Hàn ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩm Ninh, cùng ngồi ở bục nhân chứng.
Sắc mặt Kim Đại Trạng tái mét, ông ta quay đầu nhìn Bạch Trường Huy – người con thứ ba của nhà họ Bạch đang ngồi ngay phía sau bọn họ.
Bạch Trường Huy bình tĩnh lắc đầu với ông ta. Lúc này, Kim Đại Trạng mới tạm đè nén cơn tức của mình, thấp giọng nói với Bạch Cẩn Nghi ở bên cạnh: “Lát nữa, mặc kệ bọn họ nói cái gì, bà cũng không được nói lại, nhớ chưa? Nếu còn nói năng lung tung nữa, thần tiên cũng không cứu được bà đâu.”
Vừa rồi, Bạch Cẩn Nghi bị lời nói của Cố Niệm Chi làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía, không còn tức giận và khinh thường như lúc trước.
Bà ta vô thức gật gật đầu, khẽ cầu khẩn: “Luật sư Kim, ông nhất định phải cứu tôi! Tôi không…”
Thật ra, Kim Đại Trạng ghét nhất là kiểu đương sự giống như Bạch Cẩn Nghi.
Nếu như đã ra một giá tiền thật cao để mời luật sư thì phải phối hợp với mọi yêu cầu của luật sư chứ. Nhưng bà ta vừa cố che giấu luật sư của mình, vừa tự tung tự tác tùy ý cãi cọ với luật sư của đối phương, vô số lần rơi vào cái hố do người khác đào cho bà ta, thật sự là muốn bào chữa cũng không bào chữa kịp…
“Vậy thì nhớ cho kĩ, đừng nói thêm một chữ nào nữa. Nếu như còn nói tiếp thì bà tự biện hộ cho mình đi, vụ kiện này chúng tôi không làm nữa.”
Kim Đại Trạng lạnh giọng cảnh cáo Bạch Cẩn Nghi.
Bạch Cẩn Nghi hít thật sâu, không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Trêи tòa án, Thiện Bá Hàn đang nói về trạng thái tinh thần của Tống Cẩm Ninh: “Trạng thái tinh thần của bà Tống Cẩm Ninh đây hoàn toàn bình thường. Bệnh tâm thần của bà ấy tương đối đặc biệt, không phải do vấn đề tâm lý gây ra, mà là vì cơ thể đã bị từ trường bên ngoài kϊƈɦ thích gây ra rối loạn tâm thần hữu cơ. Bởi vậy, đối với bệnh của bà ấy mà nói, tư vấn tâm lý có tác dụng cực kì nhỏ, điều cần thiết là phải điều trị bằng phẫu thuật.”
Bạch Cẩn Nhi vừa nghe lời này xong, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, bà ta cúi gằm đầu xuống thật sâu.
Cố Niệm Chi liếc mắt nhìn Bạch Cẩn Nghi, không có ý định bỏ qua cho bà ta: “Bác sĩ Thiện là bác sĩ chuyên nghiệp, có giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý, hơn nữa đã hành nghề chữa bệnh trong nhiều năm, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. Chẩn đoán của anh ấy thấu đáo và chính xác hơn so với chẩn đoán của người khác. Trêи thực tế, bệnh tình của bà Tống Cẩm Ninh đã chuyển biến tốt hoàn toàn, đây là kết quả sau khi bác sĩ Trần Liệt của Bệnh viện Quân y thực hiện phẫu thuật thay tủy cho bà ấy mà có. Nói cách khác, trong mười sáu năm qua, việc tiến hành trị liệu tâm lý cho Tống Cẩm Ninh, nếu như không phải cố ý chẩn đoán sai thì chính là lang băm hại người. Tóm lại, hậu quả của hai khả năng đó đều giống nhau, đều làm trì hoãn quá trình điều trị của bà ấy, thiếu chút nữa khiến cho bà Tống Cẩm Ninh hậm hực mà chết.”
Lời này của cô, đã bổ sung thêm vụ án khác vào vụ án mưu sát La Hân Tuyết, đó chính là: Bạch Cẩn Nghi cố ý trì hoãn quá trình điều trị, tạo thành tổn thất to lớn cho quốc gia.
Kim Đại Trạng đành phải kiên trì biện hộ cho Bạch Cẩn Nghi đến cùng: “Chẳng qua đương sự của tôi tốt bụng muốn giúp đỡ thôi. Bà ấy cũng không biết bệnh tình của Tống Cẩm Ninh không giống với bệnh tâm thần bình thường.”
“Nếu như từ đầu đã không hiểu rõ về bệnh tình, tại sao còn muốn điều trị cho bà Tống Cẩm Ninh? Chẳng lẽ bà ta không biết như vậy cũng là giết người sao?”
Sắc mặt Cố Niệm Chi rất lạnh lùng, trêи khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng bỗng lộ ra vẻ nặng nề và sắc bén vô cùng hiếm thấy.
Trái tim của Bạch Cẩn Nghi thoáng nhảy vọt lên cao, hai tay không ngừng run rẩy…
Lời này của Cố Niệm Chi có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã biết được chuyện gì rồi sao? Sao cô ấy lại biết được? Hay là… Bộ Quốc phòng… cũng đã biết rồi?
Ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi nhìn sang phía Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng thầm nghĩ, tuy Cố Niệm Chi thông minh, nhưng nói cho cùng vẫn không có nền tảng.
Người sau lưng cô ấy là Hoắc Thiệu Hằng, bản thân Cố Niệm Chi cũng chỉ là con rối của Hoắc Thiệu Hằng mà thôi.
Bạch Cẩn Nghi cảm thấy mình nhìn thấu sự tình hơn người khác.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại di động, nhìn về phía Tống Cẩm Ninh ngồi trêи ghế dành cho người nghe xử án, “Cục pin sạc một lần có thể dùng tới mười năm trong chiếc điện thoại di động này, chính là do nhà khoa học thiên tài nổi tiếng Tống Cẩm Ninh của Sở Vật lý năng lượng cao làm ra.”
Tống Cẩm Ninh đứng dậy, được cảnh sát tòa án dẫn đường đi tới bục nhân chứng.
Người nhà họ Bạch xôn xao một hồi, Kim Đại Trạng lập tức bày tỏ phản đối: “Thưa ngài thẩm phán, Tống Cẩm Nghi có bệnh tâm thần nặng và chứng mất trí nhớ nghiêm trọng. Lời của bà ấy không thể sử dùng làm bằng chứng trêи tòa án.”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chi giơ tay về phía một nhân chứng chuyên gia khác: “Vị này chính là Thiện Bá Hàn, nhà tâm lý học và bác sĩ tâm lý nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. Ông ấy có thể chứng minh rốt cuộc trạng thái tinh thần của Tống Cẩm Ninh có bình thường hay không.”
Thiện Bá Hàn cao lớn đẹp trai mặc một bộ vest nam ba chi tiết đặt may riêng màu trắng, cổ áo lộ ra một đoạn cà vạt màu xanh kẻ sọc nhỏ, từ bên ngoài tòa án bước vào.
Thẩm phán khẽ gật đầu: “Kết quả giám định trạng thái tinh thần của Tống Cẩm Ninh đã được đưa tới tòa án từ trước rồi, bác sĩ Thiện là nhân chứng chuyên gia bên nguyên cáo.”
Thiện Bá Hàn ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩm Ninh, cùng ngồi ở bục nhân chứng.
Sắc mặt Kim Đại Trạng tái mét, ông ta quay đầu nhìn Bạch Trường Huy – người con thứ ba của nhà họ Bạch đang ngồi ngay phía sau bọn họ.
Bạch Trường Huy bình tĩnh lắc đầu với ông ta. Lúc này, Kim Đại Trạng mới tạm đè nén cơn tức của mình, thấp giọng nói với Bạch Cẩn Nghi ở bên cạnh: “Lát nữa, mặc kệ bọn họ nói cái gì, bà cũng không được nói lại, nhớ chưa? Nếu còn nói năng lung tung nữa, thần tiên cũng không cứu được bà đâu.”
Vừa rồi, Bạch Cẩn Nghi bị lời nói của Cố Niệm Chi làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía, không còn tức giận và khinh thường như lúc trước.
Bà ta vô thức gật gật đầu, khẽ cầu khẩn: “Luật sư Kim, ông nhất định phải cứu tôi! Tôi không…”
Thật ra, Kim Đại Trạng ghét nhất là kiểu đương sự giống như Bạch Cẩn Nghi.
Nếu như đã ra một giá tiền thật cao để mời luật sư thì phải phối hợp với mọi yêu cầu của luật sư chứ. Nhưng bà ta vừa cố che giấu luật sư của mình, vừa tự tung tự tác tùy ý cãi cọ với luật sư của đối phương, vô số lần rơi vào cái hố do người khác đào cho bà ta, thật sự là muốn bào chữa cũng không bào chữa kịp…
“Vậy thì nhớ cho kĩ, đừng nói thêm một chữ nào nữa. Nếu như còn nói tiếp thì bà tự biện hộ cho mình đi, vụ kiện này chúng tôi không làm nữa.”
Kim Đại Trạng lạnh giọng cảnh cáo Bạch Cẩn Nghi.
Bạch Cẩn Nghi hít thật sâu, không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Trêи tòa án, Thiện Bá Hàn đang nói về trạng thái tinh thần của Tống Cẩm Ninh: “Trạng thái tinh thần của bà Tống Cẩm Ninh đây hoàn toàn bình thường. Bệnh tâm thần của bà ấy tương đối đặc biệt, không phải do vấn đề tâm lý gây ra, mà là vì cơ thể đã bị từ trường bên ngoài kϊƈɦ thích gây ra rối loạn tâm thần hữu cơ. Bởi vậy, đối với bệnh của bà ấy mà nói, tư vấn tâm lý có tác dụng cực kì nhỏ, điều cần thiết là phải điều trị bằng phẫu thuật.”
Bạch Cẩn Nhi vừa nghe lời này xong, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, bà ta cúi gằm đầu xuống thật sâu.
Cố Niệm Chi liếc mắt nhìn Bạch Cẩn Nghi, không có ý định bỏ qua cho bà ta: “Bác sĩ Thiện là bác sĩ chuyên nghiệp, có giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý, hơn nữa đã hành nghề chữa bệnh trong nhiều năm, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. Chẩn đoán của anh ấy thấu đáo và chính xác hơn so với chẩn đoán của người khác. Trêи thực tế, bệnh tình của bà Tống Cẩm Ninh đã chuyển biến tốt hoàn toàn, đây là kết quả sau khi bác sĩ Trần Liệt của Bệnh viện Quân y thực hiện phẫu thuật thay tủy cho bà ấy mà có. Nói cách khác, trong mười sáu năm qua, việc tiến hành trị liệu tâm lý cho Tống Cẩm Ninh, nếu như không phải cố ý chẩn đoán sai thì chính là lang băm hại người. Tóm lại, hậu quả của hai khả năng đó đều giống nhau, đều làm trì hoãn quá trình điều trị của bà ấy, thiếu chút nữa khiến cho bà Tống Cẩm Ninh hậm hực mà chết.”
Lời này của cô, đã bổ sung thêm vụ án khác vào vụ án mưu sát La Hân Tuyết, đó chính là: Bạch Cẩn Nghi cố ý trì hoãn quá trình điều trị, tạo thành tổn thất to lớn cho quốc gia.
Kim Đại Trạng đành phải kiên trì biện hộ cho Bạch Cẩn Nghi đến cùng: “Chẳng qua đương sự của tôi tốt bụng muốn giúp đỡ thôi. Bà ấy cũng không biết bệnh tình của Tống Cẩm Ninh không giống với bệnh tâm thần bình thường.”
“Nếu như từ đầu đã không hiểu rõ về bệnh tình, tại sao còn muốn điều trị cho bà Tống Cẩm Ninh? Chẳng lẽ bà ta không biết như vậy cũng là giết người sao?”
Sắc mặt Cố Niệm Chi rất lạnh lùng, trêи khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng bỗng lộ ra vẻ nặng nề và sắc bén vô cùng hiếm thấy.
Bình luận facebook