Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 598
Chương 598:
Trong lúc đang suy nghĩ, ánh mắt anh rơi vào mặt Cố Niệm Chi đang đứng thẳng tắp trước tòa.
Thật ra, anh đã quá quen thuộc với gương mặt của Cố Niệm Chi từ năm mười hai đến mười tám tuổi rồi. Từ lúc còn là cô bé mập mạp có bề ngoài xấu xí mới tới, đến khi nảy nở trở nên xinh đẹp như thiếu nữ trong truyện tranh sau này, anh đã quá quen thuộc rồi, không có cảm giác choáng ngợp như người ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng chưa từng thật sự để ý đến việc tướng mạo của cô đẹp hay xấu. Bởi vì cô giống như đã trở thành một bộ phận của anh, một phần trong tính mạng của anh vậy.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay trước ngực, nghe cuộc khẩu chiến kịch liệt trêи tòa án, mặc dù kịch liệt, nhưng anh nhận thấy, đối phương đã có dấu hiệu thất bại thảm hại rồi.
Trong tay Cố Niệm Chi có chứng cứ chốt nhất, đủ để đẩy Bạch Cẩn Nghi xuống địa ngục.
Kim Đại Trạng vô cùng kϊƈɦ động nói với thẩm phán, “Thưa thẩm phán, mặc dù đối phương có những nhân chứng và chứng cứ này, nhưng tôi muốn nhắc nhở thẩm phán rằng, những chứng cứ của đối phương đều là chứng cứ gián tiếp. Những nhân chứng của đối phương, cũng là nhân chứng gián tiếp. Bọn họ không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào chứng minh đương sự của tôi có liên quan đến án mạng của La Hân Tuyết.”
“Đúng, đương sự của tôi đã cầm điện thoại của chồng đối phương, nhưng chưa từng có bất kỳ một điều luật nào quy định, cầm một chiếc điện thoại thì cũng xem như phạm vào tội mưu sát!”
Cố Niệm Chi lẳng lặng nghe Kim Đại Trạng nói xong những lời trần từ của mình, mới lập tức đứng dậy phản bác, “Tôi muốn nhắc nhở thẩm phán, chỉ cần có chứng cứ gián tiếp và nhân chứng cũng đã có thể định tội rồi, việc này đã có tiền lệ. Hơn nữa, vụ án này
cũng không phải là không có chứng cứ trực tiếp.”
“Chứng cứ trực tiếp gì?! Cô đừng có nói năng linh tinh!” Kim Đại Trạng nổi giận. Trong sự nghiệp làm thầy cãi của ông ta, vụ kém nhất cũng là song phương hòa giải, chưa từng thua một vụ kiện nào.
Nếu như bây giờ thua trong tay một người mới vào nghề như Cố Niệm Chi, về sau ông ta cũng không có cách nào tiếp tục tồn tại trong cái giới này được nữa.
Cố Niệm Chi khẽ vung tay phải lên, nhìn thoáng qua mọi người trong Hội đồng xét xử rồi nói với thẩm phán, “Vẫn là bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Pháp y Chu thôi. Trong kẽ móng tay của La Hân Tuyết có DNA của Bạch Cẩn Nghi. Điều này chứng tỏ lúc trước hai người có phát sinh xô xát. Vì sao lại xô xát? Ngẫm lại, hẳn là do bị bà ta cưỡng ép nhét thuốc ngủ vào miệng thôi, tôi nghĩ mọi người đều có thể hiểu đúng không?”
“Phản đối! Luật sư của nguyên cáo lại một lần nữa dùng sự phán đoán của mình để áp đặt vào tình tiết vụ án!”
Kim Đại Trạng cuống lên, bất chấp tất cả để phản đối bất kỳ lời nào của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi thở dài, nhún vai nói, “Kim Đại Trạng, tôi còn nhớ lúc học tiết pháp luật đầu tiên, có một vị Giáo sư đã từng nói một câu thế này: Nếu có một con chim, nó đi đứng giống một con vịt, kêu giống một con vịt, lớn lên giống một con vịt, ăn cũng giống một con vịt, vậy nó chắc chắn là một con vịt.”
Kim Đại Trạng sững sờ.
“… Cũng giống như đương sự của ông là Bạch Cẩn Nghi vậy. Vào mấy tiếng trước khi người bị hại La Hân Tuyết qua đời thì bà ta đã ở cùng một chỗ với người bị hại. Bà ta cướp đồ của bà ấy, rồi cưỡng ép nhét thuốc ngủ vào miệng La Hân Tuyết. Sau khi bà ta rời khỏi, La Hân Tuyết chết. Người như thế, chúng ta gọi là hung thủ giết người. Kiểu suy luận logic này, không phải là phán đoán vô căn cứ, mà là thường thức người bình thường cũng có.”
Cố Niệm Chi bắt đầu kết luận lời trần từ của mình.
“Cái gì gọi là chứng cứ trực tiếp nhỉ? Chẳng lẽ nhất định phải có video thể hiện quá trình Bạch Cẩn Nghi giết người mới được gọi là chứng cứ sao?” Cố Niệm Chi nhíu mày nhìn về phía Bạch Cẩn Nghi, “Chính miệng Bạch Cẩn Nghi đã thừa nhận bà ta vì mục đích lớn hơn nên mới giết người, như thế có tính là chứng cứ trực tiếp không?”
Kim Đại Trạng bị hỏi đến cứng họng, nhất thời không trả lời được câu nào.
Đã tới nước này, Bạch Cẩn Nghi dứt khoát không nói gì nữa, nhắm chặt hai mắt cười lạnh, không chịu phản ứng lại Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi đi tới trước mặt bà ta, khom người nhìn kĩ bà ta một chút, đột nhiên hỏi, “Bạch Cẩn Nghi, vì sao bà lại coi trọng những số liệu trong điện thoại di động của Hoắc Quan Nguyên đến như thế? Tôi cho bà thêm một cơ hội, nếu như bà thành thật, nói không chừng luật sư của bà còn có cơ hội xin khoan hồng cho bà.”
Bạch Cẩn Nghi không thèm mở mắt ra, cười lạnh nói, “Cô cũng đã định tội cho tôi rồi, tôi còn cần nói gì nữa?”
“Vậy thì được, tôi sẽ đưa chiếc điện thoại đi động này cho Tống Cẩm Ninh. Bà ấy đã khỏi hẳn, Sở Vật lý năng lượng cao cũng nên để cho một nhà khoa học thực thụ tới lãnh đạo. Loại người mua danh chuộc tiếng như bà rời khỏi Sở Vật lý năng lượng cao là một chuyện may mắn lớn của giới Khoa học Kỹ thuật nước ta!” Cố Niệm Chi biết, chỉ có Tống Cẩm Ninh mới có thể kϊƈɦ động được Bạch Cẩn Nghi.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói thế, Bạch Cẩn Nghi đã mở choàng mắt ra, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô nói cái gì? Cô muốn đưa cho ai?!”
“Bà quan tâm tôi cho ai làm gì, đó cũng đâu phải là điện thoại của bà.” Cố Niệm Chi tung tung chiếc điện thoại trong tay, “Bà đã nghiên cứu mười năm rồi cũng không có bất kỳ thành quả nào. Đưa cho bà Tống, nói không chừng chỉ chưa tới một năm là có thể có thành quả ấy chứ. Hy vọng trước khi bà thi hành án tử hình, có thể trông thấy được thành quả của bà Tống.”
Trong lúc đang suy nghĩ, ánh mắt anh rơi vào mặt Cố Niệm Chi đang đứng thẳng tắp trước tòa.
Thật ra, anh đã quá quen thuộc với gương mặt của Cố Niệm Chi từ năm mười hai đến mười tám tuổi rồi. Từ lúc còn là cô bé mập mạp có bề ngoài xấu xí mới tới, đến khi nảy nở trở nên xinh đẹp như thiếu nữ trong truyện tranh sau này, anh đã quá quen thuộc rồi, không có cảm giác choáng ngợp như người ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng chưa từng thật sự để ý đến việc tướng mạo của cô đẹp hay xấu. Bởi vì cô giống như đã trở thành một bộ phận của anh, một phần trong tính mạng của anh vậy.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay trước ngực, nghe cuộc khẩu chiến kịch liệt trêи tòa án, mặc dù kịch liệt, nhưng anh nhận thấy, đối phương đã có dấu hiệu thất bại thảm hại rồi.
Trong tay Cố Niệm Chi có chứng cứ chốt nhất, đủ để đẩy Bạch Cẩn Nghi xuống địa ngục.
Kim Đại Trạng vô cùng kϊƈɦ động nói với thẩm phán, “Thưa thẩm phán, mặc dù đối phương có những nhân chứng và chứng cứ này, nhưng tôi muốn nhắc nhở thẩm phán rằng, những chứng cứ của đối phương đều là chứng cứ gián tiếp. Những nhân chứng của đối phương, cũng là nhân chứng gián tiếp. Bọn họ không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào chứng minh đương sự của tôi có liên quan đến án mạng của La Hân Tuyết.”
“Đúng, đương sự của tôi đã cầm điện thoại của chồng đối phương, nhưng chưa từng có bất kỳ một điều luật nào quy định, cầm một chiếc điện thoại thì cũng xem như phạm vào tội mưu sát!”
Cố Niệm Chi lẳng lặng nghe Kim Đại Trạng nói xong những lời trần từ của mình, mới lập tức đứng dậy phản bác, “Tôi muốn nhắc nhở thẩm phán, chỉ cần có chứng cứ gián tiếp và nhân chứng cũng đã có thể định tội rồi, việc này đã có tiền lệ. Hơn nữa, vụ án này
cũng không phải là không có chứng cứ trực tiếp.”
“Chứng cứ trực tiếp gì?! Cô đừng có nói năng linh tinh!” Kim Đại Trạng nổi giận. Trong sự nghiệp làm thầy cãi của ông ta, vụ kém nhất cũng là song phương hòa giải, chưa từng thua một vụ kiện nào.
Nếu như bây giờ thua trong tay một người mới vào nghề như Cố Niệm Chi, về sau ông ta cũng không có cách nào tiếp tục tồn tại trong cái giới này được nữa.
Cố Niệm Chi khẽ vung tay phải lên, nhìn thoáng qua mọi người trong Hội đồng xét xử rồi nói với thẩm phán, “Vẫn là bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Pháp y Chu thôi. Trong kẽ móng tay của La Hân Tuyết có DNA của Bạch Cẩn Nghi. Điều này chứng tỏ lúc trước hai người có phát sinh xô xát. Vì sao lại xô xát? Ngẫm lại, hẳn là do bị bà ta cưỡng ép nhét thuốc ngủ vào miệng thôi, tôi nghĩ mọi người đều có thể hiểu đúng không?”
“Phản đối! Luật sư của nguyên cáo lại một lần nữa dùng sự phán đoán của mình để áp đặt vào tình tiết vụ án!”
Kim Đại Trạng cuống lên, bất chấp tất cả để phản đối bất kỳ lời nào của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi thở dài, nhún vai nói, “Kim Đại Trạng, tôi còn nhớ lúc học tiết pháp luật đầu tiên, có một vị Giáo sư đã từng nói một câu thế này: Nếu có một con chim, nó đi đứng giống một con vịt, kêu giống một con vịt, lớn lên giống một con vịt, ăn cũng giống một con vịt, vậy nó chắc chắn là một con vịt.”
Kim Đại Trạng sững sờ.
“… Cũng giống như đương sự của ông là Bạch Cẩn Nghi vậy. Vào mấy tiếng trước khi người bị hại La Hân Tuyết qua đời thì bà ta đã ở cùng một chỗ với người bị hại. Bà ta cướp đồ của bà ấy, rồi cưỡng ép nhét thuốc ngủ vào miệng La Hân Tuyết. Sau khi bà ta rời khỏi, La Hân Tuyết chết. Người như thế, chúng ta gọi là hung thủ giết người. Kiểu suy luận logic này, không phải là phán đoán vô căn cứ, mà là thường thức người bình thường cũng có.”
Cố Niệm Chi bắt đầu kết luận lời trần từ của mình.
“Cái gì gọi là chứng cứ trực tiếp nhỉ? Chẳng lẽ nhất định phải có video thể hiện quá trình Bạch Cẩn Nghi giết người mới được gọi là chứng cứ sao?” Cố Niệm Chi nhíu mày nhìn về phía Bạch Cẩn Nghi, “Chính miệng Bạch Cẩn Nghi đã thừa nhận bà ta vì mục đích lớn hơn nên mới giết người, như thế có tính là chứng cứ trực tiếp không?”
Kim Đại Trạng bị hỏi đến cứng họng, nhất thời không trả lời được câu nào.
Đã tới nước này, Bạch Cẩn Nghi dứt khoát không nói gì nữa, nhắm chặt hai mắt cười lạnh, không chịu phản ứng lại Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi đi tới trước mặt bà ta, khom người nhìn kĩ bà ta một chút, đột nhiên hỏi, “Bạch Cẩn Nghi, vì sao bà lại coi trọng những số liệu trong điện thoại di động của Hoắc Quan Nguyên đến như thế? Tôi cho bà thêm một cơ hội, nếu như bà thành thật, nói không chừng luật sư của bà còn có cơ hội xin khoan hồng cho bà.”
Bạch Cẩn Nghi không thèm mở mắt ra, cười lạnh nói, “Cô cũng đã định tội cho tôi rồi, tôi còn cần nói gì nữa?”
“Vậy thì được, tôi sẽ đưa chiếc điện thoại đi động này cho Tống Cẩm Ninh. Bà ấy đã khỏi hẳn, Sở Vật lý năng lượng cao cũng nên để cho một nhà khoa học thực thụ tới lãnh đạo. Loại người mua danh chuộc tiếng như bà rời khỏi Sở Vật lý năng lượng cao là một chuyện may mắn lớn của giới Khoa học Kỹ thuật nước ta!” Cố Niệm Chi biết, chỉ có Tống Cẩm Ninh mới có thể kϊƈɦ động được Bạch Cẩn Nghi.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói thế, Bạch Cẩn Nghi đã mở choàng mắt ra, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô nói cái gì? Cô muốn đưa cho ai?!”
“Bà quan tâm tôi cho ai làm gì, đó cũng đâu phải là điện thoại của bà.” Cố Niệm Chi tung tung chiếc điện thoại trong tay, “Bà đã nghiên cứu mười năm rồi cũng không có bất kỳ thành quả nào. Đưa cho bà Tống, nói không chừng chỉ chưa tới một năm là có thể có thành quả ấy chứ. Hy vọng trước khi bà thi hành án tử hình, có thể trông thấy được thành quả của bà Tống.”