Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609
Chương 609:
“… Lúc đánh răng rửa mặt, em làm ướt áo.”
Cổ họng Hoắc Thiệu Hằng lại nuốt xuống một cái, gân xanh trêи trán thoáng nổi lên, “… Em mua cái áo này lúc nào thế? Sao mà nhiều khuy vậy?”
Nhiều cũng không sao, nhưng quan trọng là những cái khuy quá nhỏ, lại là ngọc trai nên vô cùng yếu ớt.
Lực tay của Hoắc Thiệu Hằng vốn rất mạnh, luôn có cảm giác mình mà không cẩn thận sẽ có thể khiến cho mấy cái khuy ngọc trai này thành bụi phấn mất.
Cố Niệm Chi “À” một tiếng, quay đầu nhìn tấm gương phía sau, buồn bực nói, “Em mua năm ngoái, nhìn không đẹp sao?”
Một hàng dài khuy ngọc trai lít nha lít nhít trêи cổ, theo như Yêu Cơ, bạn hồi đại học của cô nói, như thế trông rất có cảm giác cấm ɖu͙ƈ…
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, cuối cùng cũng cởi được cái khuy cuối cùng.
Hai người đều thở dài một hơi.
Cố Niệm Chi chậm rãi cụp mắt xuống, đối diện thẳng với đôi mắt thăm thẳm của Hoắc Thiệu Hằng. Cô lẳng lặng nhìn anh, muốn nhìn sâu vào trong đáy đôi mắt sâu thẳm của anh, muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Nhưng khi thật sự nhìn vào đôi mắt của Hoắc Thiệu Hằng, cô hoàn toàn không thể nào suy nghĩ được, trong đầu dần trở nên mơ màng, toàn thân bắt đầu nóng lên.
Hoắc Thiệu Hằng duy trì tư thế quỳ một chân trêи đất, lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, thần sắc trong đôi mắt dần nóng bỏng như lửa đốt.
Ngay khi anh đang chăm chú nhìn, Cố Niệm Chi bỗng nghe thấy vài tiếng “bựt bựt bựt” vang lên, móc gài sau lưng của chiếc áo ngực tự dưng bị bung hết ra…
Chỉ mới bị anh nhìn một chút mà áo ngực đã tự động bung ra rồi sao? Cũng quá háo sắc rồi ấy!!!
Đầu óc Cố Niệm Chi lập tức đứng máy.
***
Hai con thỏ trắng trước ngực cô lập tức vui vẻ thoát ra khỏi sự trói buộc của áo ngực, rung rinh trước mắt Hoắc Thiệu Hằng.
Tia sáng xa xăm trong đáy mắt anh lập tức trở nên nóng rực. Anh đứng bật dậy, một tay đỡ lấy gáy Cố Niệm Chi, cúi đầu hôn cô, một tay còn lại lại giữ lấy con thỏ trắng nhỏ đang nhảy nhót trước ngực cô kia.
Có lẽ do cáu gắt vì chúng nhảy nhót quá đáng quá, anh chỉ muốn giam cầm chúng lại, ấn giữ chúng lại, ra sức mà nhào nặn chúng.
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đã từng hôn nhau rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên, cô được Hoắc Thiệu Hằng xoa nắn như thế.
Sự tiếp xúc giữa môi lưỡi đã đủ nóng bỏng rồi, nhưng bàn tay của anh đi tới đâu mới thật sự muốn lấy mạng cô tới đó…
Cố Niệm Chi ngửa đầu ra phía sau, mê đắm ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng, ra sức đáp lại nụ hôn của anh.
Cô nhiệt tình tách đôi môi nhỏ xinh của mình ra, nghênh đón đầu lưỡi của anh xâm nhập vào, càn quét khắp trong khoang miệng vừa được làm sạch của cô.
Hơi thở của anh nóng bỏng nhường ấy, là hương vị mà cô yêu thích nhất. Cô không chỉ ra sức hôn lại anh, còn ra sức hít thở, muốn để tất cả của anh chiếm cứ hết toàn bộ cảm quan và tinh thần của cô.
Cánh tay anh ôm lấy cô, bàn tay vuốt ve xoa dịu, môi lưỡi vẫn hôn cô say đắm. Tất cả tất cả của anh, cô đều cam tâm tình nguyện đón nhận.
Nãy giờ Cố Niệm Chi vẫn đang đứng kiễng chân, thời gian dài cũng hơi mệt mỏi. Cũng có thể là do bị Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve nên chân đã mềm nhũn cả.
Hoắc Thiệu Hằng nhận ra điều đó, bèn đỡ hai chân cô rồi bế thốc cô lên, đặt cô ngồi trêи bệ đá lớn của bồn rửa mặt.
Toàn thân anh căng cứng, nửa người dưới lập tức có phản ứng khiến anh vội vàng lùi lại phía sau một chút, không muốn để Cố Niệm Chi chạm tới.
Cố Niệm Chi lại tưởng rằng Hoắc Thiệu Hằng muốn đi, càng bất chấp tất cả, hai chân quắp chặt lại, cả người như treo trêи người Hoắc Thiệu Hằng.
Cái tư thế này, nếu người đàn ông nào còn có thể chịu đựng được thì chắc cũng chẳng còn là đàn ông nữa rồi…
Hoắc Thiệu Hằng chợt dùng sức đỡ cô lên, bế cô xoay người ép vào cửa phòng tắm, hôn từ trêи đôi môi của cô xuống dưới, ʍút̼ hết cái này tới cái khác trêи xương quai xanh của cô, cắn mạnh, tạo thành những dấu ấn dâu tây. Ngực Cố Niệm Chi lại càng trướng càng đau hơn, chiếc áo ngực đã sớm bị Hoắc Thiệu Hằng cởi ra từ lâu rồi.
“… Lúc đánh răng rửa mặt, em làm ướt áo.”
Cổ họng Hoắc Thiệu Hằng lại nuốt xuống một cái, gân xanh trêи trán thoáng nổi lên, “… Em mua cái áo này lúc nào thế? Sao mà nhiều khuy vậy?”
Nhiều cũng không sao, nhưng quan trọng là những cái khuy quá nhỏ, lại là ngọc trai nên vô cùng yếu ớt.
Lực tay của Hoắc Thiệu Hằng vốn rất mạnh, luôn có cảm giác mình mà không cẩn thận sẽ có thể khiến cho mấy cái khuy ngọc trai này thành bụi phấn mất.
Cố Niệm Chi “À” một tiếng, quay đầu nhìn tấm gương phía sau, buồn bực nói, “Em mua năm ngoái, nhìn không đẹp sao?”
Một hàng dài khuy ngọc trai lít nha lít nhít trêи cổ, theo như Yêu Cơ, bạn hồi đại học của cô nói, như thế trông rất có cảm giác cấm ɖu͙ƈ…
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, cuối cùng cũng cởi được cái khuy cuối cùng.
Hai người đều thở dài một hơi.
Cố Niệm Chi chậm rãi cụp mắt xuống, đối diện thẳng với đôi mắt thăm thẳm của Hoắc Thiệu Hằng. Cô lẳng lặng nhìn anh, muốn nhìn sâu vào trong đáy đôi mắt sâu thẳm của anh, muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Nhưng khi thật sự nhìn vào đôi mắt của Hoắc Thiệu Hằng, cô hoàn toàn không thể nào suy nghĩ được, trong đầu dần trở nên mơ màng, toàn thân bắt đầu nóng lên.
Hoắc Thiệu Hằng duy trì tư thế quỳ một chân trêи đất, lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, thần sắc trong đôi mắt dần nóng bỏng như lửa đốt.
Ngay khi anh đang chăm chú nhìn, Cố Niệm Chi bỗng nghe thấy vài tiếng “bựt bựt bựt” vang lên, móc gài sau lưng của chiếc áo ngực tự dưng bị bung hết ra…
Chỉ mới bị anh nhìn một chút mà áo ngực đã tự động bung ra rồi sao? Cũng quá háo sắc rồi ấy!!!
Đầu óc Cố Niệm Chi lập tức đứng máy.
***
Hai con thỏ trắng trước ngực cô lập tức vui vẻ thoát ra khỏi sự trói buộc của áo ngực, rung rinh trước mắt Hoắc Thiệu Hằng.
Tia sáng xa xăm trong đáy mắt anh lập tức trở nên nóng rực. Anh đứng bật dậy, một tay đỡ lấy gáy Cố Niệm Chi, cúi đầu hôn cô, một tay còn lại lại giữ lấy con thỏ trắng nhỏ đang nhảy nhót trước ngực cô kia.
Có lẽ do cáu gắt vì chúng nhảy nhót quá đáng quá, anh chỉ muốn giam cầm chúng lại, ấn giữ chúng lại, ra sức mà nhào nặn chúng.
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đã từng hôn nhau rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên, cô được Hoắc Thiệu Hằng xoa nắn như thế.
Sự tiếp xúc giữa môi lưỡi đã đủ nóng bỏng rồi, nhưng bàn tay của anh đi tới đâu mới thật sự muốn lấy mạng cô tới đó…
Cố Niệm Chi ngửa đầu ra phía sau, mê đắm ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng, ra sức đáp lại nụ hôn của anh.
Cô nhiệt tình tách đôi môi nhỏ xinh của mình ra, nghênh đón đầu lưỡi của anh xâm nhập vào, càn quét khắp trong khoang miệng vừa được làm sạch của cô.
Hơi thở của anh nóng bỏng nhường ấy, là hương vị mà cô yêu thích nhất. Cô không chỉ ra sức hôn lại anh, còn ra sức hít thở, muốn để tất cả của anh chiếm cứ hết toàn bộ cảm quan và tinh thần của cô.
Cánh tay anh ôm lấy cô, bàn tay vuốt ve xoa dịu, môi lưỡi vẫn hôn cô say đắm. Tất cả tất cả của anh, cô đều cam tâm tình nguyện đón nhận.
Nãy giờ Cố Niệm Chi vẫn đang đứng kiễng chân, thời gian dài cũng hơi mệt mỏi. Cũng có thể là do bị Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve nên chân đã mềm nhũn cả.
Hoắc Thiệu Hằng nhận ra điều đó, bèn đỡ hai chân cô rồi bế thốc cô lên, đặt cô ngồi trêи bệ đá lớn của bồn rửa mặt.
Toàn thân anh căng cứng, nửa người dưới lập tức có phản ứng khiến anh vội vàng lùi lại phía sau một chút, không muốn để Cố Niệm Chi chạm tới.
Cố Niệm Chi lại tưởng rằng Hoắc Thiệu Hằng muốn đi, càng bất chấp tất cả, hai chân quắp chặt lại, cả người như treo trêи người Hoắc Thiệu Hằng.
Cái tư thế này, nếu người đàn ông nào còn có thể chịu đựng được thì chắc cũng chẳng còn là đàn ông nữa rồi…
Hoắc Thiệu Hằng chợt dùng sức đỡ cô lên, bế cô xoay người ép vào cửa phòng tắm, hôn từ trêи đôi môi của cô xuống dưới, ʍút̼ hết cái này tới cái khác trêи xương quai xanh của cô, cắn mạnh, tạo thành những dấu ấn dâu tây. Ngực Cố Niệm Chi lại càng trướng càng đau hơn, chiếc áo ngực đã sớm bị Hoắc Thiệu Hằng cởi ra từ lâu rồi.
Bình luận facebook