Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 614
Chương 614:
Cố Niệm Chi kéo một cái ghế bên cạnh mình ra, “Hoắc thiếu, ngồi đây đi.”
Hoắc Thiệu Hằng liếc cô một cái, không sang ngồi đó, mà ngồi xuống vị trí đối diện cô, cũng chính là bên cạnh Âm Thế Hùng.
Cố Niệm Chi thoáng lúng túng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong khiến cho người khác cảm thấy không đành lòng.
Triệu Lương Trạch rất thương cô, vội đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, cười nói, “Niệm Chi ngồi xuống đi, Hoắc thiếu không ngồi, anh Tiểu Trạch ngồi cùng em. Nào, nào, nào, lính công vụ, bữa sáng đâu?”
Lính công vụ nhanh chóng đưa bữa sáng lên.
Cố Niệm Chi ăn cháo tổ yến hạt sen và hạt ý dĩ, kèm theo hai đĩa tiểu long bao.
Cháo hạt sen ngọt ngào, tiểu long bao tươi mới thơm nức nở, có điều lại quá nhiều. Bình thường cô không ăn được nhiều như thế, nhưng bởi vì vừa mới bực bội Hoắc Thiệu Hằng cho nên cô ăn một lèo đã xong.
Bữa sáng của Hoắc Thiệu Hằng nhiều hơn cô. Nếu ở ngoài, anh sẽ ăn rất nhanh, nhưng trong phòng ăn thì lại ăn rất chậm. Người khác đã ăn xong rồi, nhưng anh vẫn còn đến một nửa.
Thỉnh thoảng Cố Niệm Chi lại liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, thấy anh vẫn thong thả ăn bữa sáng, trong lòng cô không khỏi càng ngày càng tức giận, cầm chiếc thìa cọ xát lạch cạch, leng keng vào đĩa.
Ngay cả người chậm tiến chậm ngấm như Âm Thế Hùng cũng phát hiện ra điều không hợp lý, đưa mắt liếc sang Triệu Lương Trạch.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới nhìn cô rồi hỏi, “Em chuẩn bị xong để đi chưa?”
“Rồi.” Cố Niệm Chi rầu rĩ gật đầu, hôm nay cô nhất định phải mua thật nhiều mới được. Khi tâm trạng không vui, chỉ có mua sắm mới có thể giải quyết được sự phiền muộn, còn phải bắt Hoắc Thiệu Hằng chi tiền nữa, như vậy mới có thể khiến cho sự tức giận trong lòng cô được giải tỏa. Cố Niệm Chi nói thẳng, “Nhưng mà trong thẻ của em không có tiền, hôm nay lại muốn mua rất nhiều thứ.”
Đôi mắt xoe tròn của cô trợn lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, xem xem anh có để ý tới em hay không!
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi lóe lên, “Dùng thẻ của anh, hôm nay anh lái xe đưa em đi.”
“Ờm.” Lúc này Cố Niệm Chi mới hơi vui vẻ, “Hôm nay em còn muốn ăn ở ngoài nữa, Hoắc thiếu, anh còn có thể lái xe không?”
Lần trước anh lái xe là khi cùng tụ họp với đám bạn từ nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng, có vẻ như trình độ lái xe rất bình thường, cuối cùng vẫn gọi Phạm Kiến tới đón bọn họ trở về.
“Nghi ngờ khả năng lái xe của anh sao?” Hoắc Thiệu Hằng tựa vào lưng ghế, “Trước kia anh từng tham gia đua xe công thức 1 ở Châu Âu, là tay đua nhà nghề đấy!”
“A? Lợi hại thế sao?!” Cố Niệm Chi sợ ngây người, “Có thật không đấy? Chẳng phải Hoắc thiếu anh mười tám tuổi đã nhập ngũ rồi sao?!”
“Anh ấy là tay đua nhà nghề thật đấy!” Âm Thế Hùng ở bên cạnh buồn cười nói chen vào, “Hoắc thiếu chỉ huấn luyện một tháng đã có thể so tài với các tay đua chuyên nghiệp, đã từng suýt chút nữa giành được hạng nhất cơ.”
Hóa ra là đi làm nhiệm vụ.
Hoắc Thiệu Hằng không thay đổi sắc mặt nuốt xuống một miếng cuối cùng của bữa sáng rồi nói, “Chính là lần giả làm vợ chồng với Đậu Khanh Ngôn trong nửa năm ở Châu Âu ấy.”
Cố Niệm Chi tức nghẹn.
Nhớ tới những bức ảnh đó, tâm trạng của cô lại càng không ổn hơn.
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng quan sát phản ứng của Cố Niệm Chi. Anh nắm rõ mồn một về sự thay đổi cảm xúc của cô. Thấy cô rầu rĩ không vui quá rõ ràng, anh đành phải giải thích một câu, “Những chuyện thế này rất bình thường, là công việc thường ngày của bọn anh.”
Triệu Lương Trạch vốn định nói vậy nhưng không ngờ là Hoắc Thiệu Hằng lại nói trước. Ánh mắt anh ta bất giác nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng.
Một người trước giờ đều coi thường sự giải thích như Hoắc thiếu, cũng chỉ bao dung với mỗi mình Cố Niệm Chi thôi nhỉ…
Cố Niệm Chi hiểu rõ cái lý lẽ đó, nhưng cây gai trong lòng cô đây, không phải cứ nói nó qua là nó có thể qua được. Cô chỉ có thể động viên mình tiếp tục cố gắng thôi.
Ăn xong bữa sáng, Cố Niệm Chi về phòng đánh răng rửa mặt, thay đồ đi ra ngoài.
Hôm nay, cô cố ý chọn một chiếc áo len cao cổ bó sát người và một chiếc quần len mỏng, đi bốt đến đầu gối, bên ngoài khoác chiếc áo khoác da hơi dài.
Cách ăn mặc của cô rất cá tính, gọn gàng kết hợp với chiếc túi xách Chanel Le Boy, quả là một sự phối hợp tuyệt vời.
Cô kéo khóa lại, ví tiền và điện thoại đều để trong túi xách theo người, đeo chiếc kính mát Prada lên, tươi cười vui vẻ đi ra cửa.
Cố Niệm Chi kéo một cái ghế bên cạnh mình ra, “Hoắc thiếu, ngồi đây đi.”
Hoắc Thiệu Hằng liếc cô một cái, không sang ngồi đó, mà ngồi xuống vị trí đối diện cô, cũng chính là bên cạnh Âm Thế Hùng.
Cố Niệm Chi thoáng lúng túng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong khiến cho người khác cảm thấy không đành lòng.
Triệu Lương Trạch rất thương cô, vội đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, cười nói, “Niệm Chi ngồi xuống đi, Hoắc thiếu không ngồi, anh Tiểu Trạch ngồi cùng em. Nào, nào, nào, lính công vụ, bữa sáng đâu?”
Lính công vụ nhanh chóng đưa bữa sáng lên.
Cố Niệm Chi ăn cháo tổ yến hạt sen và hạt ý dĩ, kèm theo hai đĩa tiểu long bao.
Cháo hạt sen ngọt ngào, tiểu long bao tươi mới thơm nức nở, có điều lại quá nhiều. Bình thường cô không ăn được nhiều như thế, nhưng bởi vì vừa mới bực bội Hoắc Thiệu Hằng cho nên cô ăn một lèo đã xong.
Bữa sáng của Hoắc Thiệu Hằng nhiều hơn cô. Nếu ở ngoài, anh sẽ ăn rất nhanh, nhưng trong phòng ăn thì lại ăn rất chậm. Người khác đã ăn xong rồi, nhưng anh vẫn còn đến một nửa.
Thỉnh thoảng Cố Niệm Chi lại liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, thấy anh vẫn thong thả ăn bữa sáng, trong lòng cô không khỏi càng ngày càng tức giận, cầm chiếc thìa cọ xát lạch cạch, leng keng vào đĩa.
Ngay cả người chậm tiến chậm ngấm như Âm Thế Hùng cũng phát hiện ra điều không hợp lý, đưa mắt liếc sang Triệu Lương Trạch.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới nhìn cô rồi hỏi, “Em chuẩn bị xong để đi chưa?”
“Rồi.” Cố Niệm Chi rầu rĩ gật đầu, hôm nay cô nhất định phải mua thật nhiều mới được. Khi tâm trạng không vui, chỉ có mua sắm mới có thể giải quyết được sự phiền muộn, còn phải bắt Hoắc Thiệu Hằng chi tiền nữa, như vậy mới có thể khiến cho sự tức giận trong lòng cô được giải tỏa. Cố Niệm Chi nói thẳng, “Nhưng mà trong thẻ của em không có tiền, hôm nay lại muốn mua rất nhiều thứ.”
Đôi mắt xoe tròn của cô trợn lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, xem xem anh có để ý tới em hay không!
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi lóe lên, “Dùng thẻ của anh, hôm nay anh lái xe đưa em đi.”
“Ờm.” Lúc này Cố Niệm Chi mới hơi vui vẻ, “Hôm nay em còn muốn ăn ở ngoài nữa, Hoắc thiếu, anh còn có thể lái xe không?”
Lần trước anh lái xe là khi cùng tụ họp với đám bạn từ nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng, có vẻ như trình độ lái xe rất bình thường, cuối cùng vẫn gọi Phạm Kiến tới đón bọn họ trở về.
“Nghi ngờ khả năng lái xe của anh sao?” Hoắc Thiệu Hằng tựa vào lưng ghế, “Trước kia anh từng tham gia đua xe công thức 1 ở Châu Âu, là tay đua nhà nghề đấy!”
“A? Lợi hại thế sao?!” Cố Niệm Chi sợ ngây người, “Có thật không đấy? Chẳng phải Hoắc thiếu anh mười tám tuổi đã nhập ngũ rồi sao?!”
“Anh ấy là tay đua nhà nghề thật đấy!” Âm Thế Hùng ở bên cạnh buồn cười nói chen vào, “Hoắc thiếu chỉ huấn luyện một tháng đã có thể so tài với các tay đua chuyên nghiệp, đã từng suýt chút nữa giành được hạng nhất cơ.”
Hóa ra là đi làm nhiệm vụ.
Hoắc Thiệu Hằng không thay đổi sắc mặt nuốt xuống một miếng cuối cùng của bữa sáng rồi nói, “Chính là lần giả làm vợ chồng với Đậu Khanh Ngôn trong nửa năm ở Châu Âu ấy.”
Cố Niệm Chi tức nghẹn.
Nhớ tới những bức ảnh đó, tâm trạng của cô lại càng không ổn hơn.
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng quan sát phản ứng của Cố Niệm Chi. Anh nắm rõ mồn một về sự thay đổi cảm xúc của cô. Thấy cô rầu rĩ không vui quá rõ ràng, anh đành phải giải thích một câu, “Những chuyện thế này rất bình thường, là công việc thường ngày của bọn anh.”
Triệu Lương Trạch vốn định nói vậy nhưng không ngờ là Hoắc Thiệu Hằng lại nói trước. Ánh mắt anh ta bất giác nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng.
Một người trước giờ đều coi thường sự giải thích như Hoắc thiếu, cũng chỉ bao dung với mỗi mình Cố Niệm Chi thôi nhỉ…
Cố Niệm Chi hiểu rõ cái lý lẽ đó, nhưng cây gai trong lòng cô đây, không phải cứ nói nó qua là nó có thể qua được. Cô chỉ có thể động viên mình tiếp tục cố gắng thôi.
Ăn xong bữa sáng, Cố Niệm Chi về phòng đánh răng rửa mặt, thay đồ đi ra ngoài.
Hôm nay, cô cố ý chọn một chiếc áo len cao cổ bó sát người và một chiếc quần len mỏng, đi bốt đến đầu gối, bên ngoài khoác chiếc áo khoác da hơi dài.
Cách ăn mặc của cô rất cá tính, gọn gàng kết hợp với chiếc túi xách Chanel Le Boy, quả là một sự phối hợp tuyệt vời.
Cô kéo khóa lại, ví tiền và điện thoại đều để trong túi xách theo người, đeo chiếc kính mát Prada lên, tươi cười vui vẻ đi ra cửa.