Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616
Chương 616:
Hoắc Thiệu Hằng thấy hiếm khi mình nổi hứng như thế, vậy mà Cố Niệm Chi còn do dự. Anh rút tay về, điềm nhiên như không có chuyện gì, hời hợt cười, “Không muốn sao? Vậy thôi bỏ đi…”
Ai nói không muốn?!
Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, anh cũng không nghiêng đầu sang nhìn cô nữa, vẫn nhìn thẳng như cũ, bình tĩnh, tự nhiên lái xe, chỉ có nơi khóe môi có một nụ cười như có như không. Cứ như thể, lời nói khác thường vừa xong không phải do anh nói, mà là do Cố Niệm Chi tự mình nghĩ ra được vậy…
“… Không phải không muốn…” Cố Niệm Chi ấp úng kiếm cớ, “Nhưng nếu như thế, anh sẽ không tập trung lái xe được… Sẽ không an toàn lắm…”
“Em đang nghi ngờ khả năng lái xe của anh sao?” Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng quét mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt không nặng không nhẹ, ngừng tại đôi môi củ ấu của cô một chút rồi lại quay về phía trước lái xe.
Trêи đường cao tốc ở Đế đô sáng ba mươi Tết, xe cộ ít đến thương cảm. Một con đường to như thế, nhưng đi thật lâu cũng chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ lao đi. Cả con đường trống rỗng, nhìn rất không chân thực, giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng vậy.
Từng đại lộ rộng rãi thênh thang, không biết thông tới đâu.
Cố Niệm Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng thầm nghĩ, tại sao lại không chứ…?
Dù sao thì trêи đường cũng không có chiếc xe nào, bọn họ có nằm ngang lái xe cũng sẽ không ảnh hưởng được tới người khác ấy chứ?
Người ngoại tỉnh ở Đế đô đều đã về nhà ăn Tết. Đường vành đai Đế đô trước đây không có lúc nào không tắc đường ấy, giờ lại trống không như một con đường hoang dã, đồng không ʍôиɠ quạnh… Có phải mình cũng nên buông bỏ sự cứng nhắc một lần, làm càn một lần hay không?
Ánh mắt Cố Niệm Chi chuyển qua mặt bên khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng. Nhìn khuôn mặt đẹp tới dị thường và khí thế bất động như núi của anh, cô hậm hực nghĩ: Đây rõ ràng là một người có lòng dạ ma quỷ, đặc biệt thấy rõ được tâm tư của cô. Chỉ cần anh muốn, muốn cô làm gì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Không giờ phút nào anh không mê hoặc cô, quyến rũ cô…
Vừa nghĩ thế, tim Cố Niệm Chi liền đập thình thịch.
Anh cũng quyến rũ cô sao?
Vậy thì cô có nên trả đũa không?
Nhưng mà đang ở trêи xe, cô luôn cảm thấy không thể buông thả được đến thế…
Cố Niệm Chi nhăn nhó một hồi, cuối cùng không chịu nổi sự dụ dỗ. Cô dịch sát vào bên Hoắc Thiệu Hằng, trong tay cầm lấy khóa dây an toàn, khẽ hỏi, “… Thật sự sẽ không ảnh hưởng đến anh lái xe chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng đạp phanh, tốc độ xe nhanh chóng chậm lại.
Anh quay đầu mỉm cười, những ngón tay thon dài đặt lên trêи tay lái đen tuyền, ánh mắt sâu thẳm kia nhìn sang lại khiến Cố Niệm Chi mê muội.
Ngón tay của cô không tự chủ được mà cởi khóa dây an toàn ra.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy ghế về phía sau.
May mà không gian trong chiếc SUV Mercedes Benz này khá rộng rãi, mặc dù Hoắc Thiệu Hằng cao lớn, nhưng trêи ghế lái ngồi chồng hai người thì vẫn có thể ngồi được.
Không tính là chật, nhưng đương nhiên cũng không rộng lắm.
Hai người ngồi cùng trêи một chiếc ghế, chỉ có thể nép sát vào nhau.
Cố Niệm Chi bám vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, nơm nớp lo sợ bò sang, ngồi lên trêи đùi của anh.
Hai cánh tay của cô lập tức không biết nên làm gì, không biết nên để đâu.
Hoắc Thiệu Hằng đặt cằm lên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Cố Niệm Chi, “… Em có muốn lái xe không?”
Cố Niệm Chi biết lái xe, đã học tại Cục tác chiến đặc biệt, có bằng lái của mình, nhưng chưa từng lái xe bao giờ.
Bởi vì lúc trước thì cô chưa thành niên, chưa từng một mình lái xe ra ngoài. Hoặc là cô bắt xe, hoặc là có người lái xe đưa cô đi, nên cô không có cơ hội lái xe một mình.
Sau này, cô trưởng thành, đủ mười tám tuổi rồi, nhưng mới qua hai ba tháng, Cố Niệm Chi vốn định đợi sau khi đi học sẽ nịnh Hoắc Thiệu Hằng mua cho mình một chiếc xe.
Giờ lại có cơ hội tự mình cầm lái, miệng Cố Niệm Chi nói, “Như vậy không ổn lắm nhỉ? Sao có thể thế được chứ?” nhưng tay thì đã cầm lấy tay lái rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thấy hiếm khi mình nổi hứng như thế, vậy mà Cố Niệm Chi còn do dự. Anh rút tay về, điềm nhiên như không có chuyện gì, hời hợt cười, “Không muốn sao? Vậy thôi bỏ đi…”
Ai nói không muốn?!
Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, anh cũng không nghiêng đầu sang nhìn cô nữa, vẫn nhìn thẳng như cũ, bình tĩnh, tự nhiên lái xe, chỉ có nơi khóe môi có một nụ cười như có như không. Cứ như thể, lời nói khác thường vừa xong không phải do anh nói, mà là do Cố Niệm Chi tự mình nghĩ ra được vậy…
“… Không phải không muốn…” Cố Niệm Chi ấp úng kiếm cớ, “Nhưng nếu như thế, anh sẽ không tập trung lái xe được… Sẽ không an toàn lắm…”
“Em đang nghi ngờ khả năng lái xe của anh sao?” Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng quét mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt không nặng không nhẹ, ngừng tại đôi môi củ ấu của cô một chút rồi lại quay về phía trước lái xe.
Trêи đường cao tốc ở Đế đô sáng ba mươi Tết, xe cộ ít đến thương cảm. Một con đường to như thế, nhưng đi thật lâu cũng chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ lao đi. Cả con đường trống rỗng, nhìn rất không chân thực, giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng vậy.
Từng đại lộ rộng rãi thênh thang, không biết thông tới đâu.
Cố Niệm Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng thầm nghĩ, tại sao lại không chứ…?
Dù sao thì trêи đường cũng không có chiếc xe nào, bọn họ có nằm ngang lái xe cũng sẽ không ảnh hưởng được tới người khác ấy chứ?
Người ngoại tỉnh ở Đế đô đều đã về nhà ăn Tết. Đường vành đai Đế đô trước đây không có lúc nào không tắc đường ấy, giờ lại trống không như một con đường hoang dã, đồng không ʍôиɠ quạnh… Có phải mình cũng nên buông bỏ sự cứng nhắc một lần, làm càn một lần hay không?
Ánh mắt Cố Niệm Chi chuyển qua mặt bên khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng. Nhìn khuôn mặt đẹp tới dị thường và khí thế bất động như núi của anh, cô hậm hực nghĩ: Đây rõ ràng là một người có lòng dạ ma quỷ, đặc biệt thấy rõ được tâm tư của cô. Chỉ cần anh muốn, muốn cô làm gì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Không giờ phút nào anh không mê hoặc cô, quyến rũ cô…
Vừa nghĩ thế, tim Cố Niệm Chi liền đập thình thịch.
Anh cũng quyến rũ cô sao?
Vậy thì cô có nên trả đũa không?
Nhưng mà đang ở trêи xe, cô luôn cảm thấy không thể buông thả được đến thế…
Cố Niệm Chi nhăn nhó một hồi, cuối cùng không chịu nổi sự dụ dỗ. Cô dịch sát vào bên Hoắc Thiệu Hằng, trong tay cầm lấy khóa dây an toàn, khẽ hỏi, “… Thật sự sẽ không ảnh hưởng đến anh lái xe chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng đạp phanh, tốc độ xe nhanh chóng chậm lại.
Anh quay đầu mỉm cười, những ngón tay thon dài đặt lên trêи tay lái đen tuyền, ánh mắt sâu thẳm kia nhìn sang lại khiến Cố Niệm Chi mê muội.
Ngón tay của cô không tự chủ được mà cởi khóa dây an toàn ra.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy ghế về phía sau.
May mà không gian trong chiếc SUV Mercedes Benz này khá rộng rãi, mặc dù Hoắc Thiệu Hằng cao lớn, nhưng trêи ghế lái ngồi chồng hai người thì vẫn có thể ngồi được.
Không tính là chật, nhưng đương nhiên cũng không rộng lắm.
Hai người ngồi cùng trêи một chiếc ghế, chỉ có thể nép sát vào nhau.
Cố Niệm Chi bám vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, nơm nớp lo sợ bò sang, ngồi lên trêи đùi của anh.
Hai cánh tay của cô lập tức không biết nên làm gì, không biết nên để đâu.
Hoắc Thiệu Hằng đặt cằm lên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Cố Niệm Chi, “… Em có muốn lái xe không?”
Cố Niệm Chi biết lái xe, đã học tại Cục tác chiến đặc biệt, có bằng lái của mình, nhưng chưa từng lái xe bao giờ.
Bởi vì lúc trước thì cô chưa thành niên, chưa từng một mình lái xe ra ngoài. Hoặc là cô bắt xe, hoặc là có người lái xe đưa cô đi, nên cô không có cơ hội lái xe một mình.
Sau này, cô trưởng thành, đủ mười tám tuổi rồi, nhưng mới qua hai ba tháng, Cố Niệm Chi vốn định đợi sau khi đi học sẽ nịnh Hoắc Thiệu Hằng mua cho mình một chiếc xe.
Giờ lại có cơ hội tự mình cầm lái, miệng Cố Niệm Chi nói, “Như vậy không ổn lắm nhỉ? Sao có thể thế được chứ?” nhưng tay thì đã cầm lấy tay lái rồi.
Bình luận facebook