Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 625
Chương 625:
“Bánh tổ Trần Ký sao? Anh thích ăn à? Thế thì em cũng muốn nếm thử.”
Cố Niệm Chi chen sang chỗ cửa hàng bánh tổ Trần Ký.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn ba túi giấy đỏ bọc hạt dưa trong tay mình, chỗ hạt đó đều được đóng gói đậm chất cổ trang. Anh khẽ lắc đầu, im lặng đi theo sau lưng Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi đứng trước cửa hàng bánh tổ Trần Ký nhìn một lát, hoàn toàn không có sức chống cự đối với những món đồ nếp này, cuối cùng vừa mở miệng đã muốn mua luôn cân rưỡi…
Hoắc Thiệu Hằng đành phải một lần nữa tiến lên ngăn cản, “Nửa cân là đủ rồi, đây là đồ ăn vặt, chứ không phải là cơm.”
Cố Niệm Chi muốn phát điên, “… Chẳng phải anh nói ăn rất ngon à? Mua nhiều một chút thì sao chứ? Có phải mình không có tiền đâu…”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô, nhận lấy gói bánh tổ nửa cân từ tay người bán hàng, xách cùng với mấy bọc hạt dưa trêи một tay, một tay khác thì nắm chặt tay Cố Niệm Chi, quay đầu nhìn cô, “Trong bánh tổ Trần Ký có khá nhiều gạo nếp, dạ dày em không tốt, không nên ăn quá nhiều đồ nếp.”
Hóa ra vẫn là vì suy nghĩ cho mình…
Cố Niệm Chi lập tức hết phiền muộn trong chớp mắt, khoác lấy một cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một lúc, cô mới chợt nhớ ra, “Hoắc thiếu, anh xách có nặng không? Chúng ta qua bên kia thuê một cái xe đẩy nhé?”
Trêи đường dành cho người đi bộ này có một nơi thuê xe đẩy, có thể đẩy tới từng cửa hàng, các xe đều giống nhau.
“Ừm, em lấy một cái tới đây đi.” Cũng không phải là Hoắc Thiệu Hằng xách không nổi, nhưng thấy Cố Niệm Chi mua càng ngày càng nhiều đồ, có lẽ anh cũng không thể nào xách hết toàn bộ trêи tay được.
Cố Niệm Chi vô cùng vui vẻ thuê một cái xe đẩy, nhận lấy hạt dưa và bánh tổ trong tay Hoắc Thiệu Hằng đặt vào trong xe, tiếp tục đi về phía trước.
“Hoắc thiếu, cơm tất niên đã chuẩn bị xong chưa?”
Cố Niệm Chi thấy cửa hàng bán rau, hoa quả và thịt, trong đó có cả ngó sen mọng nước tươi ngon, nhìn là đã muốn ăn sườn hầm ngó sen.
Hoắc Thiệu Hằng cũng thấy được ánh mắt thèm thuồng của Cố Niệm Chi. Thấy ngó sen là thực phẩm khỏe mạnh, anh bèn nói: “Muốn ăn thì mua đi. Dù sao thì không ăn tới cũng có thể để vào tủ lạnh.”
Phòng bếp ở biệt thự của anh có tủ lạnh rất lớn, còn có phòng trữ đông nữa, có để bao nhiêu thứ vào cũng được.
Có xe đẩy, Cố Niệm Chi mua đồ càng thuận tiện hơn.
Hải sản và các loại thịt đều có sẵn trong dinh thự, không cần cô phải mua, rau và hoa quả cũng đều được cung cấp đặc biệt, hiện giờ cô chỉ mua một số thứ đồ tươi mới thôi.
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy những thứ trong xe đẩy có hơn phân nửa sẽ không cho cô ăn nên đưa cô tới cửa hàng chuyên bán điểm tâm ngọt truyền thống.
Nơi này có rất nhiều kẹo truyền thống, nào là kẹo mạch nha, kẹo hạt thông, kẹo hoa quế, còn cả bánh ngọt phục linh, bánh ngọt hoa hồng thủy tinh, đậu phụ vàng, bánh nếp và các loại bánh ngọt đẹp mắt khác. Tất cả đều là đồ các nơi khác không có, là món truyền thống chỉ Đế đô mới có.
Đầu bếp trong biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng cũng không biết làm những thứ này nên nhân dịp hôm nay mua luôn về để Cố Niệm Chi nếm thử.
Cố Niệm Chi cười tươi đến nỗi đôi mắt sáng rỡ cong thành hai hình trăng khuyết, hàng lông mi thật dài như hai cánh bướm. Khi cô ngửa đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt rất chăm chú mà
lưu luyến, vô cùng ỷ lại dựa vào bên người anh.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy xe đi trong khu mua sắm, người trêи đường rất nhiều, anh lại chẳng buồn nhìn ngang ngó dọc, một tay đẩy xe đẩy, một tay nắm chặt tay Cố Niệm Chi.
Thân hình anh rất cao lớn, lại cực kì khí thế, dù cho không biết thân phận địa vị của anh, chỉ cần nhìn ngoại hình của anh thôi cũng đã có không ít cô gái quay đầu ngoái nhìn rồi.
Đi được một lúc, Cố Niệm Chi nóng người, định mua một cây kem nho nhỏ để ăn.
Mặc dù là ba mươi Tết, nhưng các cửa hàng ở khu mua sắm này đều rất ấm áp, vào xe hay về biệt thự thì điều hòa tổng cũng đều ổn định ở mức 25 độ, sẽ không khiến cô bị đông lạnh.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không phản đối, một mình ngồi vào một quán cà phê ven đường, gọi một tách cà phê đen, châm một điếu thuốc, thong dong ngồi đó hút thuốc đợi cô.
Một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo khoác lông chồn màu trắng đi tới, trong ngón tay trắng nõn nà kẹp một điếu thuốc lá, nhướng mày đưa tình với Hoắc Thiệu Hằng, “Anh có thể cho mượn bật lửa được không?”
“Bánh tổ Trần Ký sao? Anh thích ăn à? Thế thì em cũng muốn nếm thử.”
Cố Niệm Chi chen sang chỗ cửa hàng bánh tổ Trần Ký.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn ba túi giấy đỏ bọc hạt dưa trong tay mình, chỗ hạt đó đều được đóng gói đậm chất cổ trang. Anh khẽ lắc đầu, im lặng đi theo sau lưng Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi đứng trước cửa hàng bánh tổ Trần Ký nhìn một lát, hoàn toàn không có sức chống cự đối với những món đồ nếp này, cuối cùng vừa mở miệng đã muốn mua luôn cân rưỡi…
Hoắc Thiệu Hằng đành phải một lần nữa tiến lên ngăn cản, “Nửa cân là đủ rồi, đây là đồ ăn vặt, chứ không phải là cơm.”
Cố Niệm Chi muốn phát điên, “… Chẳng phải anh nói ăn rất ngon à? Mua nhiều một chút thì sao chứ? Có phải mình không có tiền đâu…”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô, nhận lấy gói bánh tổ nửa cân từ tay người bán hàng, xách cùng với mấy bọc hạt dưa trêи một tay, một tay khác thì nắm chặt tay Cố Niệm Chi, quay đầu nhìn cô, “Trong bánh tổ Trần Ký có khá nhiều gạo nếp, dạ dày em không tốt, không nên ăn quá nhiều đồ nếp.”
Hóa ra vẫn là vì suy nghĩ cho mình…
Cố Niệm Chi lập tức hết phiền muộn trong chớp mắt, khoác lấy một cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một lúc, cô mới chợt nhớ ra, “Hoắc thiếu, anh xách có nặng không? Chúng ta qua bên kia thuê một cái xe đẩy nhé?”
Trêи đường dành cho người đi bộ này có một nơi thuê xe đẩy, có thể đẩy tới từng cửa hàng, các xe đều giống nhau.
“Ừm, em lấy một cái tới đây đi.” Cũng không phải là Hoắc Thiệu Hằng xách không nổi, nhưng thấy Cố Niệm Chi mua càng ngày càng nhiều đồ, có lẽ anh cũng không thể nào xách hết toàn bộ trêи tay được.
Cố Niệm Chi vô cùng vui vẻ thuê một cái xe đẩy, nhận lấy hạt dưa và bánh tổ trong tay Hoắc Thiệu Hằng đặt vào trong xe, tiếp tục đi về phía trước.
“Hoắc thiếu, cơm tất niên đã chuẩn bị xong chưa?”
Cố Niệm Chi thấy cửa hàng bán rau, hoa quả và thịt, trong đó có cả ngó sen mọng nước tươi ngon, nhìn là đã muốn ăn sườn hầm ngó sen.
Hoắc Thiệu Hằng cũng thấy được ánh mắt thèm thuồng của Cố Niệm Chi. Thấy ngó sen là thực phẩm khỏe mạnh, anh bèn nói: “Muốn ăn thì mua đi. Dù sao thì không ăn tới cũng có thể để vào tủ lạnh.”
Phòng bếp ở biệt thự của anh có tủ lạnh rất lớn, còn có phòng trữ đông nữa, có để bao nhiêu thứ vào cũng được.
Có xe đẩy, Cố Niệm Chi mua đồ càng thuận tiện hơn.
Hải sản và các loại thịt đều có sẵn trong dinh thự, không cần cô phải mua, rau và hoa quả cũng đều được cung cấp đặc biệt, hiện giờ cô chỉ mua một số thứ đồ tươi mới thôi.
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy những thứ trong xe đẩy có hơn phân nửa sẽ không cho cô ăn nên đưa cô tới cửa hàng chuyên bán điểm tâm ngọt truyền thống.
Nơi này có rất nhiều kẹo truyền thống, nào là kẹo mạch nha, kẹo hạt thông, kẹo hoa quế, còn cả bánh ngọt phục linh, bánh ngọt hoa hồng thủy tinh, đậu phụ vàng, bánh nếp và các loại bánh ngọt đẹp mắt khác. Tất cả đều là đồ các nơi khác không có, là món truyền thống chỉ Đế đô mới có.
Đầu bếp trong biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng cũng không biết làm những thứ này nên nhân dịp hôm nay mua luôn về để Cố Niệm Chi nếm thử.
Cố Niệm Chi cười tươi đến nỗi đôi mắt sáng rỡ cong thành hai hình trăng khuyết, hàng lông mi thật dài như hai cánh bướm. Khi cô ngửa đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt rất chăm chú mà
lưu luyến, vô cùng ỷ lại dựa vào bên người anh.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy xe đi trong khu mua sắm, người trêи đường rất nhiều, anh lại chẳng buồn nhìn ngang ngó dọc, một tay đẩy xe đẩy, một tay nắm chặt tay Cố Niệm Chi.
Thân hình anh rất cao lớn, lại cực kì khí thế, dù cho không biết thân phận địa vị của anh, chỉ cần nhìn ngoại hình của anh thôi cũng đã có không ít cô gái quay đầu ngoái nhìn rồi.
Đi được một lúc, Cố Niệm Chi nóng người, định mua một cây kem nho nhỏ để ăn.
Mặc dù là ba mươi Tết, nhưng các cửa hàng ở khu mua sắm này đều rất ấm áp, vào xe hay về biệt thự thì điều hòa tổng cũng đều ổn định ở mức 25 độ, sẽ không khiến cô bị đông lạnh.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không phản đối, một mình ngồi vào một quán cà phê ven đường, gọi một tách cà phê đen, châm một điếu thuốc, thong dong ngồi đó hút thuốc đợi cô.
Một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo khoác lông chồn màu trắng đi tới, trong ngón tay trắng nõn nà kẹp một điếu thuốc lá, nhướng mày đưa tình với Hoắc Thiệu Hằng, “Anh có thể cho mượn bật lửa được không?”
Bình luận facebook