Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 630
Chương 630:
Tâm trạng của cả hai người đều không tốt, mượn cớ cãi nhau để xoa dịu lại tâm trạng căng thẳng của mình. Mãi cho đến lúc Âm Thế Hùng lái xe vào bãi đỗ xe ngầm ở quảng trường Trại Ngang, họ mới không tiếp tục cãi nhau nữa.
Qua một lần phát tiết này, hai người dần tỉnh táo lại.
“Đại Hùng, chuyện này nhất định phải giấu cho kĩ, không thể để cho người của Bộ Quốc phòng biết được. Nếu lỡ mà không cẩn thận bị phát hiện, nhất định phải kiên quyết nói rằng do Niệm Chi chủ động, Hoắc thiếu đang nghĩ cách từ chối, có nghe thấy không? Niệm Chi không phải là quân nhân, chủ động một chút cũng không sao cả. Hoắc thiếu mà chủ động với Niệm Chi thì chắc chắn là con đường chết!”
Triệu Lương Trạch cau chặt mày, bắt đầu không ngừng kiểm tra lại trong hệ thống trung tâm, chỉ sợ chưa xóa sạch các video vừa rồi, “Hơn nữa, cậu nhanh lên đi, đi theo Hoắc thiếu và Niệm Chi, nói là xách đồ giúp bọn họ, để tránh cho Niệm Chi làm ra hành động quá đáng hơn.”
Âm Thế Hùng gật đầu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm thế.”
Anh ta xem điện thoại một chút, tìm được vị trí của Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi. Hai người họ đang ở tầng tám quảng trường Trại Ngang, những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới hầu như đều tập trung ở nơi này.
***
Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đang ở cửa hàng Chanel ở tầng tám tại quảng trường Trại Ngang. Cố Niệm Chi chọn cho Tống Cẩm Ninh hai bộ quần áo, một bộ váy màu đen trắng và một cái quần màu cà phê, có thể mặc kết hợp trong các sự kiện lớn, nhân tiện cũng mua cho bà ấy hai chiếc túi xách nữa.
“Sao em không mua cho mình một bộ?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn những chiếc túi xách giấy của Cố Niệm Chi, tất cả đều là quà mua cho người khác.
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Bác gái đã mặc Chanel rồi, em sẽ không mặc nữa, đỡ bị trùng nhau.”
“Cũng không phải kiểu dáng giống nhau mà.” Hoắc Thiệu Hằng kéo tay cô dừng lại, “Sao mà trùng được? Hơn nữa, trước kia em toàn mua Chanel dòng dành cho thanh niên, có phải cùng một dòng với mẹ anh đâu.”
“Trùng nhãn hiệu, cũng là trùng nhau.” Cố Niệm Chi cười hì hì nói, thật ra cô không muốn người khác nói cô và Tống Cẩm Ninh mặc “đồ mẹ con”.
Cô muốn là con dâu của Tống Cẩm Ninh, chứ không muốn là con gái của bà ấy…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một chút rồi lại cầm điện thoại lên xem, “Phía trước còn có một cửa hàng Hermes nữa, em tới đó chọn vài thứ đi.”
Anh biết Cố Niệm Chi rất thích khăn lụa của Hermes, những thứ khác thì cũng không quá thích.
Cố Niệm Chi cũng đang thích một chiếc túi xách nhỏ của Hermes, muốn đi xem xem hàng bên ngoài thế nào nên nhanh chóng gật đầu nói, “Vậy đi sang bên Hermes xem thử nhé!”
Hai người đi về phía cửa hàng Hermes, vừa được nửa đường thì Hoắc Thiệu Hằng thấy Tiết Tịnh Giang.
Tiết Tịnh Giang có nhà hàng ở tầng chín nên thường xuyên đi dạo ở đây, gặp được anh ta là chuyện tất nhiên. Có điều, hôm nay vẻ mặt anh ta buồn thiu, khi thấy Hoắc Thiệu Hằng, anh ta kϊƈɦ động như gặp được thần tài vậy, vội vàng kéo anh lên tầng chín nói chuyện.
Cố Niệm Chi thấy thế, rất hiểu chuyện nói, “Vậy em đi dạo một vòng ở Hermes trước, sau đó lên tầng chín tìm hai người nhé?”
“Niệm Chi đúng không? Anh vẫn còn nhớ rõ em. Em định mua gì ở Hermes, cứ nói với bọn họ tên Tiết Tịnh Giang anh nhé, anh tặng quà Tết cho em Niệm Chi.”
Tiết Tịnh Giang vô cùng thoải mái với Cố Niệm Chi, đã xưng anh gọi em với cô.
“Cũng không cần đâu.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Người của tôi sao có thể dùng tiền của cậu chứ?”
“Thôi được.” Tiết Tịnh Giang cũng chỉ khách sáo ngoài miệng với Cố Niệm Chi một chút thôi. Thấy Hoắc Thiệu Hằng nói thế, biết anh cũng không thiếu tiền nên anh ta cũng không tranh giành với anh nữa. Dù sao thì nếu muốn tặng quà Tết, tới lúc đó cứ đưa cho Cố Niệm Chi một cái phong bao lì xì thật dày là giải quyết được hết. Do đó anh ta cũng chỉ lôi kéo Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Vậy thì chúng ta lên trêи tầng nói chuyện nhé?”
Hoắc Thiệu Hằng nhớ kĩ mình đã hứa với Cố Niệm Chi là hôm nay sẽ đi chơi với cô nguyên ngày, sao có thể vứt cô lại một mình được chứ?
Anh mỉm cười từ chối nhã nhặn với Tiết Tịnh Giang, “Có chuyện gì không? Giờ tôi đang nghỉ phép, Tết nhất có đi đâu chơi không?”
Tiết Tịnh Giang chán nản nói: “… Hoắc thiếu, Hoắc thiếu thân yêu thân mến của tôi, tôi van cậu đấy, hôm nay mà không nói được với cậu chuyện này thì năm nay tôi không ăn Tết nổi đâu.”
Hoắc Thiệu Hằng cười ha ha hai tiếng, nhưng vẫn kiên trì, “Nếu như là chuyện gấp, chỉ sợ là tôi không giúp cậu được. Còn nếu không phải chuyện gấp, sang năm chúng ta lại nói, cậu thấy thế nào?”
Chuyện của Tiết Tịnh Giang, nói gấp thì cũng gấp, nói không gấp thì cũng không gấp, tóm lại là chỉ cần tìm được người như Hoắc Thiệu Hằng ra mặt, anh ta sẽ không sao nữa.
Tâm trạng của cả hai người đều không tốt, mượn cớ cãi nhau để xoa dịu lại tâm trạng căng thẳng của mình. Mãi cho đến lúc Âm Thế Hùng lái xe vào bãi đỗ xe ngầm ở quảng trường Trại Ngang, họ mới không tiếp tục cãi nhau nữa.
Qua một lần phát tiết này, hai người dần tỉnh táo lại.
“Đại Hùng, chuyện này nhất định phải giấu cho kĩ, không thể để cho người của Bộ Quốc phòng biết được. Nếu lỡ mà không cẩn thận bị phát hiện, nhất định phải kiên quyết nói rằng do Niệm Chi chủ động, Hoắc thiếu đang nghĩ cách từ chối, có nghe thấy không? Niệm Chi không phải là quân nhân, chủ động một chút cũng không sao cả. Hoắc thiếu mà chủ động với Niệm Chi thì chắc chắn là con đường chết!”
Triệu Lương Trạch cau chặt mày, bắt đầu không ngừng kiểm tra lại trong hệ thống trung tâm, chỉ sợ chưa xóa sạch các video vừa rồi, “Hơn nữa, cậu nhanh lên đi, đi theo Hoắc thiếu và Niệm Chi, nói là xách đồ giúp bọn họ, để tránh cho Niệm Chi làm ra hành động quá đáng hơn.”
Âm Thế Hùng gật đầu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm thế.”
Anh ta xem điện thoại một chút, tìm được vị trí của Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi. Hai người họ đang ở tầng tám quảng trường Trại Ngang, những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới hầu như đều tập trung ở nơi này.
***
Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đang ở cửa hàng Chanel ở tầng tám tại quảng trường Trại Ngang. Cố Niệm Chi chọn cho Tống Cẩm Ninh hai bộ quần áo, một bộ váy màu đen trắng và một cái quần màu cà phê, có thể mặc kết hợp trong các sự kiện lớn, nhân tiện cũng mua cho bà ấy hai chiếc túi xách nữa.
“Sao em không mua cho mình một bộ?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn những chiếc túi xách giấy của Cố Niệm Chi, tất cả đều là quà mua cho người khác.
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Bác gái đã mặc Chanel rồi, em sẽ không mặc nữa, đỡ bị trùng nhau.”
“Cũng không phải kiểu dáng giống nhau mà.” Hoắc Thiệu Hằng kéo tay cô dừng lại, “Sao mà trùng được? Hơn nữa, trước kia em toàn mua Chanel dòng dành cho thanh niên, có phải cùng một dòng với mẹ anh đâu.”
“Trùng nhãn hiệu, cũng là trùng nhau.” Cố Niệm Chi cười hì hì nói, thật ra cô không muốn người khác nói cô và Tống Cẩm Ninh mặc “đồ mẹ con”.
Cô muốn là con dâu của Tống Cẩm Ninh, chứ không muốn là con gái của bà ấy…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một chút rồi lại cầm điện thoại lên xem, “Phía trước còn có một cửa hàng Hermes nữa, em tới đó chọn vài thứ đi.”
Anh biết Cố Niệm Chi rất thích khăn lụa của Hermes, những thứ khác thì cũng không quá thích.
Cố Niệm Chi cũng đang thích một chiếc túi xách nhỏ của Hermes, muốn đi xem xem hàng bên ngoài thế nào nên nhanh chóng gật đầu nói, “Vậy đi sang bên Hermes xem thử nhé!”
Hai người đi về phía cửa hàng Hermes, vừa được nửa đường thì Hoắc Thiệu Hằng thấy Tiết Tịnh Giang.
Tiết Tịnh Giang có nhà hàng ở tầng chín nên thường xuyên đi dạo ở đây, gặp được anh ta là chuyện tất nhiên. Có điều, hôm nay vẻ mặt anh ta buồn thiu, khi thấy Hoắc Thiệu Hằng, anh ta kϊƈɦ động như gặp được thần tài vậy, vội vàng kéo anh lên tầng chín nói chuyện.
Cố Niệm Chi thấy thế, rất hiểu chuyện nói, “Vậy em đi dạo một vòng ở Hermes trước, sau đó lên tầng chín tìm hai người nhé?”
“Niệm Chi đúng không? Anh vẫn còn nhớ rõ em. Em định mua gì ở Hermes, cứ nói với bọn họ tên Tiết Tịnh Giang anh nhé, anh tặng quà Tết cho em Niệm Chi.”
Tiết Tịnh Giang vô cùng thoải mái với Cố Niệm Chi, đã xưng anh gọi em với cô.
“Cũng không cần đâu.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Người của tôi sao có thể dùng tiền của cậu chứ?”
“Thôi được.” Tiết Tịnh Giang cũng chỉ khách sáo ngoài miệng với Cố Niệm Chi một chút thôi. Thấy Hoắc Thiệu Hằng nói thế, biết anh cũng không thiếu tiền nên anh ta cũng không tranh giành với anh nữa. Dù sao thì nếu muốn tặng quà Tết, tới lúc đó cứ đưa cho Cố Niệm Chi một cái phong bao lì xì thật dày là giải quyết được hết. Do đó anh ta cũng chỉ lôi kéo Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Vậy thì chúng ta lên trêи tầng nói chuyện nhé?”
Hoắc Thiệu Hằng nhớ kĩ mình đã hứa với Cố Niệm Chi là hôm nay sẽ đi chơi với cô nguyên ngày, sao có thể vứt cô lại một mình được chứ?
Anh mỉm cười từ chối nhã nhặn với Tiết Tịnh Giang, “Có chuyện gì không? Giờ tôi đang nghỉ phép, Tết nhất có đi đâu chơi không?”
Tiết Tịnh Giang chán nản nói: “… Hoắc thiếu, Hoắc thiếu thân yêu thân mến của tôi, tôi van cậu đấy, hôm nay mà không nói được với cậu chuyện này thì năm nay tôi không ăn Tết nổi đâu.”
Hoắc Thiệu Hằng cười ha ha hai tiếng, nhưng vẫn kiên trì, “Nếu như là chuyện gấp, chỉ sợ là tôi không giúp cậu được. Còn nếu không phải chuyện gấp, sang năm chúng ta lại nói, cậu thấy thế nào?”
Chuyện của Tiết Tịnh Giang, nói gấp thì cũng gấp, nói không gấp thì cũng không gấp, tóm lại là chỉ cần tìm được người như Hoắc Thiệu Hằng ra mặt, anh ta sẽ không sao nữa.
Bình luận facebook