Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 661
Chương 661:
Ông cụ Hoắc cười lạnh, đứng thẳng người lên, sắc mặt sa sầm xuống, “Thiệu Hằng, cháu thật sự muốn làm chuyện cạn tình cạn nghĩa như vậy sao?”
“Ông nội, cháu làm việc theo quy định, cạn tình cạn nghĩa chỗ nào ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng xòe hay tay ra, cũng đứng dậy khỏi ghế xô-pha. Thân hình cao to vạm vỡ của anh vừa đứng lên một cái là lập tức che kín Cố Niệm Chi đang đứng sau ghế xô-pha.
Tấm lưng to rộng che trước mặt Cố Niệm Chi, tạo cảm giác vô cùng an toàn, nhưng Cố Niệm Chi lại nhận thấy được vẻ tịch liêu trong tấm lưng có vẻ kiên cường không chịu khuất phục đó.
Trong ngôi nhà kia, có lẽ Hoắc thiếu luôn luôn cảm thấy cô đơn nhỉ…
Tim Cố Niệm Chi đập thịch một cái, yên lặng nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng. Ánh mắt chăm chú và nóng bỏng, không thể nào che giấu được niềm yêu thương như đã kết thành một tấm lưới, quấn chặt tấm lưng trước mặt vào bên trong.
Triệu Lương Trạch đứng cùng cô phía sau lưng Hoắc Thiệu Hằng. Lúc đầu anh ta khoanh tay lười biếng quan sát tình hình nơi đây, đột nhiên nhìn thoáng qua ánh mắt lưu luyến vô cùng của Cố Niệm Chi, toàn thân anh ta bỗng chấn động. Anh ta buông tay xuống rồi đi về phía Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, không hề thay đổi nét mặt bước sang bên cạnh một bước, đi ra từ phía sau ghế xô-pha tới đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, yên lặng nhìn tình hình trong phòng khách.
Phòng khách to thế này, vệ binh và lính công vụ đã rời đi, chỉ còn lại người nhà họ Hoắc, người nhà họ chương, và mấy người ngoài là Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch.
Nhưng Cố Niệm Chi, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cũng có thể tính là người cùng tiến cùng lùi với Hoắc Thiệu Hằng, không thể coi là người ngoài được.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ chương Phong thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào đè nén qua kẽ răng ra thì căn bản không có bất cứ âm thanh nào khác.
Triệu Lương Trạch đành phải lên tiếng khuyên nhủ, “Hoắc thiếu, có cần đổi chỗ vào phòng họp nhỏ để nói chuyện không?”
Tầng một có một phòng họp nhỏ để cho Hoắc Thiệu Hằng sử dụng đặc biệt, bên trong không lắp đặt bất cứ máy ghi âm hay camera gì, hơn nữa còn có thiết bị chống ghi âm, chống quay phim.
Cho dù có người lén lút mang điện thoại di động, hoặc là thiết bị gián điệp ghi âm ghi hình vào cũng không thể nào phát huy được tác dụng.
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, lập tức quay người nói, “Vậy thì vào đi.”
Cả đoàn người rút khỏi phòng khách, đi vào phòng họp nhỏ ở tầng một.
Vừa đóng cửa lại, ông cụ Hoắc đã không chịu nổi nữa.
Giờ phút này ông cụ thật sự vô cùng phẫn nộ, chương Phong âm thầm chịu đựng nhiều năm như vậy, vẫn luôn bầu bạn bên ông cụ bất kể danh phận. Tất cả sự áy náy đối với cả nhà họ từ lớn đến bé đó đã hóa thành bất mãn đối với Hoắc Thiệu Hằng.
“Ông hiểu rồi, Thiệu Hằng. Cháu đã trưởng thành, quân hàm cao, nên giờ cũng không thèm để một ông già như ông vào trong mắt, đúng không?”
Ông cụ Hoắc nói từng câu từng chữ, nói rất chậm, nhưng nhấn mạnh từng từ từng chữ rất nặng nề.
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay mình vào trong túi quần, thân hình vẫn thẳng tắp như cũ, anh nói, “Ông nội đừng nói thế, cháu chưa từng có ý bất kính với ông.”
“Không có ý bất kính với ông sao?!” Ông cụ Hoắc vụt một tiếng, kéo cánh tay chương Phong bên cạnh mình, “Cháu bất kính với bà ấy, chính là bất kính với ông! Cháu còn dám nói cháu không có ý bất kính với ông sao?!”
Cố Niệm Chi thấy thế thì trong lòng đầy tức giận, siết chặt hai nắm tay lại, không nhịn được muốn xông lên cãi lý với ông cụ một phen.
Hoắc Thiệu Hằng lại cực kì nhanh chóng đưa tay ấn ấn vai cô xuống.
Cố Niệm Chi đành phải ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trêи mặt tràn đầy vẻ không đáng và phẫn nộ.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn vào khuôn mặt đang bất mãn muốn xông lên vì mình của cô, một chút bất bình ẩn trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim anh bỗng chốc được an ủi đến lạ kỳ.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh đã sớm không còn là thiếu niên cô độc, phẫn nộ đến không nói nên lời năm đó nữa rồi.
Anh đã học được cách thỏa hiệp, học được cách cân bằng, cũng học được mưu tính sâu xa và ẩn nhẫn không bùng phát. Nhưng tất cả những thứ đó, đều dựa trêи cơ sở thực lực ngày càng mạnh mẽ của anh. Bởi vì không có thực lực phản kϊƈɦ người ta thì không xứng nói lên câu ẩn nhẫn.
Giờ chính là thời điểm anh phản kϊƈɦ.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi trấn an một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ Hoắc đang tức giận sùi bọt mép trước mặt mình, hờ hững nói, “Ông nội, về việc công, Y tá trưởng chương là quân hàm Trung úy, quân hàm cháu là Thiếu tướng, cho nên hẳn là bà ta phải tôn kính cháu, chứ không phải là cháu tôn kính bà ta. Về việc riêng, bà ta không có bất cứ quan hệ nào với cháu, xin hỏi là tại sao ông lại bắt cháu phải tôn kính bà ta? Cả về công lẫn tư, cháu đều không nghĩ ra lý do nào mình phải tôn kính bà ta cả. Cháu ít học, không hiểu được đạo lý trong chuyện này, mong ông nội chỉ rõ cho cháu một chút.”
Ông cụ Hoắc cười lạnh, đứng thẳng người lên, sắc mặt sa sầm xuống, “Thiệu Hằng, cháu thật sự muốn làm chuyện cạn tình cạn nghĩa như vậy sao?”
“Ông nội, cháu làm việc theo quy định, cạn tình cạn nghĩa chỗ nào ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng xòe hay tay ra, cũng đứng dậy khỏi ghế xô-pha. Thân hình cao to vạm vỡ của anh vừa đứng lên một cái là lập tức che kín Cố Niệm Chi đang đứng sau ghế xô-pha.
Tấm lưng to rộng che trước mặt Cố Niệm Chi, tạo cảm giác vô cùng an toàn, nhưng Cố Niệm Chi lại nhận thấy được vẻ tịch liêu trong tấm lưng có vẻ kiên cường không chịu khuất phục đó.
Trong ngôi nhà kia, có lẽ Hoắc thiếu luôn luôn cảm thấy cô đơn nhỉ…
Tim Cố Niệm Chi đập thịch một cái, yên lặng nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng. Ánh mắt chăm chú và nóng bỏng, không thể nào che giấu được niềm yêu thương như đã kết thành một tấm lưới, quấn chặt tấm lưng trước mặt vào bên trong.
Triệu Lương Trạch đứng cùng cô phía sau lưng Hoắc Thiệu Hằng. Lúc đầu anh ta khoanh tay lười biếng quan sát tình hình nơi đây, đột nhiên nhìn thoáng qua ánh mắt lưu luyến vô cùng của Cố Niệm Chi, toàn thân anh ta bỗng chấn động. Anh ta buông tay xuống rồi đi về phía Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, không hề thay đổi nét mặt bước sang bên cạnh một bước, đi ra từ phía sau ghế xô-pha tới đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, yên lặng nhìn tình hình trong phòng khách.
Phòng khách to thế này, vệ binh và lính công vụ đã rời đi, chỉ còn lại người nhà họ Hoắc, người nhà họ chương, và mấy người ngoài là Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch.
Nhưng Cố Niệm Chi, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cũng có thể tính là người cùng tiến cùng lùi với Hoắc Thiệu Hằng, không thể coi là người ngoài được.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ chương Phong thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào đè nén qua kẽ răng ra thì căn bản không có bất cứ âm thanh nào khác.
Triệu Lương Trạch đành phải lên tiếng khuyên nhủ, “Hoắc thiếu, có cần đổi chỗ vào phòng họp nhỏ để nói chuyện không?”
Tầng một có một phòng họp nhỏ để cho Hoắc Thiệu Hằng sử dụng đặc biệt, bên trong không lắp đặt bất cứ máy ghi âm hay camera gì, hơn nữa còn có thiết bị chống ghi âm, chống quay phim.
Cho dù có người lén lút mang điện thoại di động, hoặc là thiết bị gián điệp ghi âm ghi hình vào cũng không thể nào phát huy được tác dụng.
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, lập tức quay người nói, “Vậy thì vào đi.”
Cả đoàn người rút khỏi phòng khách, đi vào phòng họp nhỏ ở tầng một.
Vừa đóng cửa lại, ông cụ Hoắc đã không chịu nổi nữa.
Giờ phút này ông cụ thật sự vô cùng phẫn nộ, chương Phong âm thầm chịu đựng nhiều năm như vậy, vẫn luôn bầu bạn bên ông cụ bất kể danh phận. Tất cả sự áy náy đối với cả nhà họ từ lớn đến bé đó đã hóa thành bất mãn đối với Hoắc Thiệu Hằng.
“Ông hiểu rồi, Thiệu Hằng. Cháu đã trưởng thành, quân hàm cao, nên giờ cũng không thèm để một ông già như ông vào trong mắt, đúng không?”
Ông cụ Hoắc nói từng câu từng chữ, nói rất chậm, nhưng nhấn mạnh từng từ từng chữ rất nặng nề.
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay mình vào trong túi quần, thân hình vẫn thẳng tắp như cũ, anh nói, “Ông nội đừng nói thế, cháu chưa từng có ý bất kính với ông.”
“Không có ý bất kính với ông sao?!” Ông cụ Hoắc vụt một tiếng, kéo cánh tay chương Phong bên cạnh mình, “Cháu bất kính với bà ấy, chính là bất kính với ông! Cháu còn dám nói cháu không có ý bất kính với ông sao?!”
Cố Niệm Chi thấy thế thì trong lòng đầy tức giận, siết chặt hai nắm tay lại, không nhịn được muốn xông lên cãi lý với ông cụ một phen.
Hoắc Thiệu Hằng lại cực kì nhanh chóng đưa tay ấn ấn vai cô xuống.
Cố Niệm Chi đành phải ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trêи mặt tràn đầy vẻ không đáng và phẫn nộ.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn vào khuôn mặt đang bất mãn muốn xông lên vì mình của cô, một chút bất bình ẩn trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim anh bỗng chốc được an ủi đến lạ kỳ.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh đã sớm không còn là thiếu niên cô độc, phẫn nộ đến không nói nên lời năm đó nữa rồi.
Anh đã học được cách thỏa hiệp, học được cách cân bằng, cũng học được mưu tính sâu xa và ẩn nhẫn không bùng phát. Nhưng tất cả những thứ đó, đều dựa trêи cơ sở thực lực ngày càng mạnh mẽ của anh. Bởi vì không có thực lực phản kϊƈɦ người ta thì không xứng nói lên câu ẩn nhẫn.
Giờ chính là thời điểm anh phản kϊƈɦ.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi trấn an một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ Hoắc đang tức giận sùi bọt mép trước mặt mình, hờ hững nói, “Ông nội, về việc công, Y tá trưởng chương là quân hàm Trung úy, quân hàm cháu là Thiếu tướng, cho nên hẳn là bà ta phải tôn kính cháu, chứ không phải là cháu tôn kính bà ta. Về việc riêng, bà ta không có bất cứ quan hệ nào với cháu, xin hỏi là tại sao ông lại bắt cháu phải tôn kính bà ta? Cả về công lẫn tư, cháu đều không nghĩ ra lý do nào mình phải tôn kính bà ta cả. Cháu ít học, không hiểu được đạo lý trong chuyện này, mong ông nội chỉ rõ cho cháu một chút.”
Bình luận facebook