Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 664
Chương 664:
“Chẳng có ý gì cả.” Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía cửa sổ. Bầu trời đêm đen như mực, tựa như năm cuối cùng bà nội sinh bệnh, mỗi ngày anh đều túc trực bên giường bà nội làm bài tập, đọc sách cho bà nội nghe, nói chuyện với bà nội, nhưng bà nội muốn gặp ông nội, lại luôn không thể toại nguyện được…
“Khi đó, tôi nhớ mỗi lần иɦũ ɦσα Thường tới tìm ông nội, mời ông qua thăm bà nội, Y tá trưởng chương đều ngăn cản không cho đi.” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, “Đúng không? Y tá trưởng chương? Bà có còn nhớ rõ иɦũ ɦσα Thường chứ?”
иɦũ ɦσα Thường là người hầu già Tạ Tư Nghiên dẫn theo từ nhà họ Tạ, theo bà ấy cả một đời, kết quả là bà cụ còn ra đi trước иɦũ ɦσα Thường.
“… Khi đó bà nội cậu bệnh nặng, tôi lo lắng cho sức khỏe của Thủ trưởng, đương nhiên không thể để ông ấy thường xuyên tới đó.” chương Phong không hề để ý mà nói, “Những việc đó nằm trong phạm vi chức trách của tôi, tôi sai chỗ nào thế?”
“Cái gì?! Tư Nghiên từng để cho иɦũ ɦσα Thường tới tìm ông sao?” Ông cụ Hoắc kinh ngạc, “Chuyện lúc nào? Sao ông không biết gì cả?”
Hoắc Thiệu Hằng nhún vai nói, “Khi đó, ngày ngày Thủ trưởng đều bận đến trăm công nghìn việc, có lẽ không nhớ rõ được những chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng cháu thì nhớ rõ, đến bây giờ cháu vẫn nhớ thần sắc trêи mặt bà nội.”
Sắc mặt ông cụ Hoắc nhanh chóng trở nên luống cuống kϊƈɦ động khiến chương Phong cũng hốt hoảng theo.
Không thể nào?
Qua vài chục năm rồi, ông ấy vẫn còn nhớ đến Tạ Tư Nghiên sao?!
Ánh mắt chương Phong ngơ ngẩn nhìn về phía góc tường, trái tim đập bình bịch.
Ông cụ Hoắc quay đầu nhìn chằm chằm chương Phong trong chốc lát, sau đó thu ánh mắt lại, tâm trạng dần bình tĩnh hơn, lạnh lùng nói, “Năm cuối cùng bà nội cháu bệnh nặng, ông muốn gặp bà ấy, bà ấy cũng không muốn gặp ông, cho nên chuyện này cũng không thể trách chương Phong được.”
Chương Phong khẽ thở phào một tiếng, cuối cùng cũng được yên tâm.
Cố Niệm Chi lúc này thật sự không nhịn được nữa, bèn lên tiếng chen vào, “Lão tướng quân Hoắc, ông không thể nói như vậy được ạ. Ông nên ngẫm lại mối quan hệ nguyên nhân hệ quả trước sau của chuyện này xem. Cuối cùng là Y tá trưởng chương giấu giếm tin tức trước, không cho ông đi gặp bà cụ Tạ, hay là bà cụ Tạ không muốn gặp ông trước…”
Cô vừa nói thế, mọi người cũng hiểu rõ ngay.
Rõ ràng là Tạ Tư Nghiên còn để cho иɦũ ɦσα Thường đi tìm Hoắc Học Nông nhưng vì chương Phong cản trở, Hoắc Học Nông không đi gặp Tạ Tư Nghiên, Tạ Tư Nghiên mới nóng giận, không chịu gặp Hoắc Học Nông.
Đây mới là quan hệ nguyên nhân kết quả trước sau bình thường.
Vậy mà ông cụ Hoắc lại nói ra miệng rằng Tạ Tư Nghiên vốn không muốn gặp ông ta, cho nên chương Phong ngăn cản cũng không sai, rõ ràng ông cụ muốn đổi trắng thay đen từ đầu đến cuối. Cố Niệm Chi vô cùng khinh thường nhưng cũng không nói gì thêm.
Thần sắc Hoắc Thiệu Hằng dần lạnh xuống, giọng điệu cũng càng có vẻ như đang giải quyết việc công, “Vậy thì được rồi, nếu như ông cứ khăng khăng cố chấp như vậy, kể từ này, tên của ông sẽ bị loại bỏ khỏi quỹ tín dụng ủy thác. Bởi vì, theo quy định trong quỹ tín dụng ủy thác của bà nội đã được viết rõ ràng, nếu như ông tái hôn, ông sẽ không còn có quyền thừa kế. Hơn nữa, ông mà tái hôn, chuyện năm đó chắc chắn sẽ là giấy không gói được lửa, tổ chức phía trêи sẽ thẩm tra lại lỗi lầm của ông khi đó.”
“Nếu như ông bị xử phạt, cháu dám cam đoan ông nhất định sẽ bị giáng quân hàm.”
Bởi vì số lượng Thượng tướng là cố định. Một hố chỉ có một cây củ cải, ông ta không đi, người khác sẽ không chiếm được cái hố này.
Ông cụ Hoắc phạm vào lỗi lầm lớn như thế, ngay cả nhược điểm cũng lộ ra, người khác không tiếp lấy mới là lạ.
“… Cho nên, ông đã nghĩ kĩ càng về hậu quả của nó chưa?”
“Hậu quả ư?”
Ông cụ Hoắc thì thào nói, không được tự nhiên đổi tư thế ngồi.
“Đúng, thứ nhất, chắc chắn ông sẽ bị kỷ luật, quân hàm cũng sẽ ảnh hưởng. Về chuyện bị giáng đến mức nào, cháu cũng không biết. Có lẽ, ông cũng không thể tiếp tục ở trong căn nhà của Bộ Quốc phòng phân cho nữa.”
“Thứ hai, quỹ tín dụng ủy thác sẽ không còn phần của ông. Căn cứ vào di chúc của bà nội, phần của ông sẽ chuyển toàn bộ cho cháu.”
Ông cụ Hoắc thật sự không quan tâm đến quỹ tín dụng ủy thác, ông ta lập tức nói, “Có thể xóa tên ta khỏi quỹ tín dụng ủy thác. Đó là của hồi môn của bà nội cháu, ông vốn đã không muốn lấy rồi.”
Nhưng về vấn đề quân hàm và đãi ngộ, ông ta lại không thể không thận trọng cân nhắc.
“Chẳng có ý gì cả.” Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía cửa sổ. Bầu trời đêm đen như mực, tựa như năm cuối cùng bà nội sinh bệnh, mỗi ngày anh đều túc trực bên giường bà nội làm bài tập, đọc sách cho bà nội nghe, nói chuyện với bà nội, nhưng bà nội muốn gặp ông nội, lại luôn không thể toại nguyện được…
“Khi đó, tôi nhớ mỗi lần иɦũ ɦσα Thường tới tìm ông nội, mời ông qua thăm bà nội, Y tá trưởng chương đều ngăn cản không cho đi.” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, “Đúng không? Y tá trưởng chương? Bà có còn nhớ rõ иɦũ ɦσα Thường chứ?”
иɦũ ɦσα Thường là người hầu già Tạ Tư Nghiên dẫn theo từ nhà họ Tạ, theo bà ấy cả một đời, kết quả là bà cụ còn ra đi trước иɦũ ɦσα Thường.
“… Khi đó bà nội cậu bệnh nặng, tôi lo lắng cho sức khỏe của Thủ trưởng, đương nhiên không thể để ông ấy thường xuyên tới đó.” chương Phong không hề để ý mà nói, “Những việc đó nằm trong phạm vi chức trách của tôi, tôi sai chỗ nào thế?”
“Cái gì?! Tư Nghiên từng để cho иɦũ ɦσα Thường tới tìm ông sao?” Ông cụ Hoắc kinh ngạc, “Chuyện lúc nào? Sao ông không biết gì cả?”
Hoắc Thiệu Hằng nhún vai nói, “Khi đó, ngày ngày Thủ trưởng đều bận đến trăm công nghìn việc, có lẽ không nhớ rõ được những chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng cháu thì nhớ rõ, đến bây giờ cháu vẫn nhớ thần sắc trêи mặt bà nội.”
Sắc mặt ông cụ Hoắc nhanh chóng trở nên luống cuống kϊƈɦ động khiến chương Phong cũng hốt hoảng theo.
Không thể nào?
Qua vài chục năm rồi, ông ấy vẫn còn nhớ đến Tạ Tư Nghiên sao?!
Ánh mắt chương Phong ngơ ngẩn nhìn về phía góc tường, trái tim đập bình bịch.
Ông cụ Hoắc quay đầu nhìn chằm chằm chương Phong trong chốc lát, sau đó thu ánh mắt lại, tâm trạng dần bình tĩnh hơn, lạnh lùng nói, “Năm cuối cùng bà nội cháu bệnh nặng, ông muốn gặp bà ấy, bà ấy cũng không muốn gặp ông, cho nên chuyện này cũng không thể trách chương Phong được.”
Chương Phong khẽ thở phào một tiếng, cuối cùng cũng được yên tâm.
Cố Niệm Chi lúc này thật sự không nhịn được nữa, bèn lên tiếng chen vào, “Lão tướng quân Hoắc, ông không thể nói như vậy được ạ. Ông nên ngẫm lại mối quan hệ nguyên nhân hệ quả trước sau của chuyện này xem. Cuối cùng là Y tá trưởng chương giấu giếm tin tức trước, không cho ông đi gặp bà cụ Tạ, hay là bà cụ Tạ không muốn gặp ông trước…”
Cô vừa nói thế, mọi người cũng hiểu rõ ngay.
Rõ ràng là Tạ Tư Nghiên còn để cho иɦũ ɦσα Thường đi tìm Hoắc Học Nông nhưng vì chương Phong cản trở, Hoắc Học Nông không đi gặp Tạ Tư Nghiên, Tạ Tư Nghiên mới nóng giận, không chịu gặp Hoắc Học Nông.
Đây mới là quan hệ nguyên nhân kết quả trước sau bình thường.
Vậy mà ông cụ Hoắc lại nói ra miệng rằng Tạ Tư Nghiên vốn không muốn gặp ông ta, cho nên chương Phong ngăn cản cũng không sai, rõ ràng ông cụ muốn đổi trắng thay đen từ đầu đến cuối. Cố Niệm Chi vô cùng khinh thường nhưng cũng không nói gì thêm.
Thần sắc Hoắc Thiệu Hằng dần lạnh xuống, giọng điệu cũng càng có vẻ như đang giải quyết việc công, “Vậy thì được rồi, nếu như ông cứ khăng khăng cố chấp như vậy, kể từ này, tên của ông sẽ bị loại bỏ khỏi quỹ tín dụng ủy thác. Bởi vì, theo quy định trong quỹ tín dụng ủy thác của bà nội đã được viết rõ ràng, nếu như ông tái hôn, ông sẽ không còn có quyền thừa kế. Hơn nữa, ông mà tái hôn, chuyện năm đó chắc chắn sẽ là giấy không gói được lửa, tổ chức phía trêи sẽ thẩm tra lại lỗi lầm của ông khi đó.”
“Nếu như ông bị xử phạt, cháu dám cam đoan ông nhất định sẽ bị giáng quân hàm.”
Bởi vì số lượng Thượng tướng là cố định. Một hố chỉ có một cây củ cải, ông ta không đi, người khác sẽ không chiếm được cái hố này.
Ông cụ Hoắc phạm vào lỗi lầm lớn như thế, ngay cả nhược điểm cũng lộ ra, người khác không tiếp lấy mới là lạ.
“… Cho nên, ông đã nghĩ kĩ càng về hậu quả của nó chưa?”
“Hậu quả ư?”
Ông cụ Hoắc thì thào nói, không được tự nhiên đổi tư thế ngồi.
“Đúng, thứ nhất, chắc chắn ông sẽ bị kỷ luật, quân hàm cũng sẽ ảnh hưởng. Về chuyện bị giáng đến mức nào, cháu cũng không biết. Có lẽ, ông cũng không thể tiếp tục ở trong căn nhà của Bộ Quốc phòng phân cho nữa.”
“Thứ hai, quỹ tín dụng ủy thác sẽ không còn phần của ông. Căn cứ vào di chúc của bà nội, phần của ông sẽ chuyển toàn bộ cho cháu.”
Ông cụ Hoắc thật sự không quan tâm đến quỹ tín dụng ủy thác, ông ta lập tức nói, “Có thể xóa tên ta khỏi quỹ tín dụng ủy thác. Đó là của hồi môn của bà nội cháu, ông vốn đã không muốn lấy rồi.”
Nhưng về vấn đề quân hàm và đãi ngộ, ông ta lại không thể không thận trọng cân nhắc.
Bình luận facebook