Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 671
Chương 671:
Quả nhiên anh rất kỵ nghe người khác nhắc đến chuyện giữa anh và Cố Niệm Chi.
Tống Cẩm Ninh ăn xong, đứng lên gật đầu với mọi người trong phòng, “Tôi phải về nghỉ trước đây, mọi người cứ tự nhiên nhé.”
“Bác Tống không chờ Giao thừa ạ?”
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cùng đứng lên.
Tống Cẩm Ninh lắc đầu, mỉm cười sờ khuôn mặt nóng lên của mình, “Không chờ đâu, tôi quen ngủ sớm, dậy sớm rồi.”
Bà nhìn Cố Niệm Chi đã nằm gục ra bàn, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Niệm Chi còn nhỏ, không được uống nhiều như thế. Con nhớ cho cô bé uống canh giải rượu đấy.” Nói rồi bà đi ra khỏi phòng.
Không cần Hoắc Thiệu Hằng sai bảo, Triệu Lương Trạch lập tức báo cho bên hậu cần nấu hai bát canh giải rượu. Một cho Cố Niệm Chi, còn một đưa lên phòng nghỉ của khách cho Trần Liệt.
Cố Niệm Chi thấy đầu óc choáng váng hơi khó chịu. Âm Thế Hùng mãi mới gọi được cô dậy, cầm thìa dỗ cô uống canh giải rượu.
Uống hết một bát canh da gà măng chua cô mới đỡ hơn một chút, nhưng vẫn mệt mỏi không dậy được.
“Nói em bao nhiêu lần rồi, không uống được rượu thì đừng uống.” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cúi xuống đỡ cô lên, “Về phòng đi ngủ đi.”
Cố Niệm Chi gần như vắt cả người lên cánh tay anh, mái tóc dài sau lưng đổ xuống như thác.
Âm Thế Hùng vội nói: “Hoắc thiếu, anh bận bịu, để tôi đưa cô ấy về phòng cho ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói không rằng, chỉ liếc anh ta một cái.
Âm Thế Hùng cứng cả người, đành giương mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng nửa dìu nửa bế Cố Niệm Chi đi ra khỏi phòng ăn.
“Đừng nhìn nữa.” Triệu Lương Trạch gõ xuống mặt bàn, “Ăn đi ăn đi, còn bao nhiêu thứ chưa ăn đây này. Họ đi cả rồi, chúng ta đâu thể lãng phí thức ăn được chứ.”
***
Hoắc Thiệu Hằng dìu Cố Niệm Chi ra khỏi phòng ăn rồi bế ngang cô lên, đi lên cầu thang vào căn phòng phức hợp của cô trêи tầng hai.
Anh đẩy cửa vào rồi dùng chân đá cửa đóng lại.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ đang mở. Ánh đèn đường rực rỡ bên ngoài hắt vào khiến căn phòng trông như ánh hoàng hôn, hơi mờ mờ nhưng lại không bị tối om.
Hoắc Thiệu Hằng đặt Cố Niệm Chi xuống ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cụp mắt xuống nhìn cô: “Em tỉnh rồi à?”
“Vâng.” Cố Niệm Chi từ từ ngồi vững lại, tựa đầu lên vai Hoắc Thiệu Hằng, “Còn chưa đến mười hai giờ mà, em chưa muốn ngủ.”
“Vì sao ban nãy em lại tức giận?”
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng hỏi. Một tay anh đặt lên má cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
“Ban nãy á?” Cố Niệm Chi nhíu mày, “Ban nãy anh còn không thèm nhìn em… Em nhìn anh bao nhiêu lần như thế…”
“Thế nên em giận à?”
“Vâng.” Cố Niệm Chi không dám nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng, “Ban nãy đúng là em giận anh, nhưng lúc sau khi anh đi đến thì em không giận nữa.”
Cô biết mình không nên như thế, nhưng lúc đó cô không kiểm soát được bản thân.
Khi bạn thật lòng thích một ai, bạn sẽ nhận ra rằng tâm trạng của mình đều phụ thuộc vào người đó, không còn do mình kiểm soát nữa.
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại: “Nhưng đi theo anh thì những tình huống kiểu này sẽ nhiều hơn. Thậm chí, có khả năng khi em và người khác cùng rơi xuống nước thì anh sẽ phải cứu người khác… Em thật sự chịu được sao?”
“Hả? Anh không cần cứu em… Em biết bơi mà!”
Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to, cười hi hi nói.
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, ánh mắt nhàn nhạt, ngón cái vẫn mân mê từng đường nét trêи gương mặt cô, nhưng nhiệt độ của đầu ngón tay lại đang dần mất đi, bàn tay anh bắt đầu lành lạnh, “Em vẫn không hiểu ý anh đúng không?”
Quả nhiên anh rất kỵ nghe người khác nhắc đến chuyện giữa anh và Cố Niệm Chi.
Tống Cẩm Ninh ăn xong, đứng lên gật đầu với mọi người trong phòng, “Tôi phải về nghỉ trước đây, mọi người cứ tự nhiên nhé.”
“Bác Tống không chờ Giao thừa ạ?”
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cùng đứng lên.
Tống Cẩm Ninh lắc đầu, mỉm cười sờ khuôn mặt nóng lên của mình, “Không chờ đâu, tôi quen ngủ sớm, dậy sớm rồi.”
Bà nhìn Cố Niệm Chi đã nằm gục ra bàn, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Niệm Chi còn nhỏ, không được uống nhiều như thế. Con nhớ cho cô bé uống canh giải rượu đấy.” Nói rồi bà đi ra khỏi phòng.
Không cần Hoắc Thiệu Hằng sai bảo, Triệu Lương Trạch lập tức báo cho bên hậu cần nấu hai bát canh giải rượu. Một cho Cố Niệm Chi, còn một đưa lên phòng nghỉ của khách cho Trần Liệt.
Cố Niệm Chi thấy đầu óc choáng váng hơi khó chịu. Âm Thế Hùng mãi mới gọi được cô dậy, cầm thìa dỗ cô uống canh giải rượu.
Uống hết một bát canh da gà măng chua cô mới đỡ hơn một chút, nhưng vẫn mệt mỏi không dậy được.
“Nói em bao nhiêu lần rồi, không uống được rượu thì đừng uống.” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cúi xuống đỡ cô lên, “Về phòng đi ngủ đi.”
Cố Niệm Chi gần như vắt cả người lên cánh tay anh, mái tóc dài sau lưng đổ xuống như thác.
Âm Thế Hùng vội nói: “Hoắc thiếu, anh bận bịu, để tôi đưa cô ấy về phòng cho ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói không rằng, chỉ liếc anh ta một cái.
Âm Thế Hùng cứng cả người, đành giương mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng nửa dìu nửa bế Cố Niệm Chi đi ra khỏi phòng ăn.
“Đừng nhìn nữa.” Triệu Lương Trạch gõ xuống mặt bàn, “Ăn đi ăn đi, còn bao nhiêu thứ chưa ăn đây này. Họ đi cả rồi, chúng ta đâu thể lãng phí thức ăn được chứ.”
***
Hoắc Thiệu Hằng dìu Cố Niệm Chi ra khỏi phòng ăn rồi bế ngang cô lên, đi lên cầu thang vào căn phòng phức hợp của cô trêи tầng hai.
Anh đẩy cửa vào rồi dùng chân đá cửa đóng lại.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ đang mở. Ánh đèn đường rực rỡ bên ngoài hắt vào khiến căn phòng trông như ánh hoàng hôn, hơi mờ mờ nhưng lại không bị tối om.
Hoắc Thiệu Hằng đặt Cố Niệm Chi xuống ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cụp mắt xuống nhìn cô: “Em tỉnh rồi à?”
“Vâng.” Cố Niệm Chi từ từ ngồi vững lại, tựa đầu lên vai Hoắc Thiệu Hằng, “Còn chưa đến mười hai giờ mà, em chưa muốn ngủ.”
“Vì sao ban nãy em lại tức giận?”
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng hỏi. Một tay anh đặt lên má cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
“Ban nãy á?” Cố Niệm Chi nhíu mày, “Ban nãy anh còn không thèm nhìn em… Em nhìn anh bao nhiêu lần như thế…”
“Thế nên em giận à?”
“Vâng.” Cố Niệm Chi không dám nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng, “Ban nãy đúng là em giận anh, nhưng lúc sau khi anh đi đến thì em không giận nữa.”
Cô biết mình không nên như thế, nhưng lúc đó cô không kiểm soát được bản thân.
Khi bạn thật lòng thích một ai, bạn sẽ nhận ra rằng tâm trạng của mình đều phụ thuộc vào người đó, không còn do mình kiểm soát nữa.
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại: “Nhưng đi theo anh thì những tình huống kiểu này sẽ nhiều hơn. Thậm chí, có khả năng khi em và người khác cùng rơi xuống nước thì anh sẽ phải cứu người khác… Em thật sự chịu được sao?”
“Hả? Anh không cần cứu em… Em biết bơi mà!”
Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to, cười hi hi nói.
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, ánh mắt nhàn nhạt, ngón cái vẫn mân mê từng đường nét trêи gương mặt cô, nhưng nhiệt độ của đầu ngón tay lại đang dần mất đi, bàn tay anh bắt đầu lành lạnh, “Em vẫn không hiểu ý anh đúng không?”
Bình luận facebook