Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 694
Chương 694:
Dường như Triệu Đạt muốn bắt tay Triệu Lương Trạch, cho rằng anh ta mới là đại diện của Quân đội.
Thế nhưng Triệu Lương Trạch lại răm rắp đi theo sau Cố Niệm Chi như một vệ sĩ.
Còn Kim Đại Trạng vô cùng thận trọng đi đến trước mặt Cố Niệm Chi, đưa tay ra: “Chào cô Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hóa ra chính Cố Niệm Chi nhìn như chưa tốt nghiệp Đại học này mới là luật sư đại diện mà Quân đội cử đến ư?
Triệu Đạt thoáng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Kim Đại Trạng có vẻ ngoài xuất sắc ở bên cạnh mình, sau đó lại nhìn cô bé gái non nớt, yếu ớt ở đối diện, có khi còn ít tuổi hơn cả cháu gái mình, liệu có năng lực gì được đây? Chắc chắn là dựa vào quan hệ để chen chân vào Quân đội rồi…
Anh ta ngồi lại trêи chiếc ghế xô-pha dài gần cửa sổ phòng họp, bắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc định châm lửa.
Ôn Thủ Ức lập tức ngăn anh ta lại: “Anh Triệu, ở đây là khu văn phòng không khói thuốc, nếu anh muốn hút thuốc thì phải ra ngoài tòa nhà hút ạ.”
“Ồ, vậy sao? Vậy tôi không hút nữa, không hút…” Triệu Đạt cười ngượng nghịu vo tròn điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Anh ta nhìn về phía Kim Đại Trạng, thấy dáng vẻ của Kim Đại Trạng như đang gặp kẻ thù lớn nên cũng hơi ngẩn ra.
Kim Đại Trạng vô cùng cảnh giác, cùng Cố Niệm Chi ngồi xuống hai bên bàn trong phòng họp.
Chương Bảo Thần ngồi cạnh Kim Đại Trạng, ánh mắt băn khoăn nhìn Cố Niệm Chi, trong lòng thầm nghĩ, nếu Cố Niệm Chi tới thì có phải Hoắc Thiệu Hằng cũng tới không?
Chương Bảo Thần có thể nhận ra Triệu Lương Trạch, người đàn ông đi theo Cố Niệm Chi vào đây chính là thư ký riêng của Hoắc Thiệu Hằng.
Tại sao lại là anh ta đi cùng Cố Niệm Chi đến nhỉ?
Chẳng lẽ việc của Đạt Thành Thực Nghiệp cũng có liên quan đến Hoắc Thiệu Hằng sao?
Đang suy nghĩ miên man, chương Bảo Thần nghe thấy Kim Đại Trạng ở bên cạnh đã bắt đầu nói không ngớt.
“Cô Cố này, hôm nay cô đến là để đại diện cho Bộ Quốc phòng yêu cầu đương sự của tôi ký vào biên bản điều tra tài sản này sao?”
Kim Đại Trạng cầm một bản sao được fax tới, rung nhẹ trong không trung.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Đương nhiên. Hôm qua các anh không ký, nên hôm nay tôi đành phải đi một chuyến nữa thôi.” Nói xong cô đưa mắt về phía chương Bảo Thần: “Ông chương, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc ông có ký biên bản điều tra tài sản này hay không?”
Khi không cười, Cố Niệm Chi có một khí thế không thể nói thành lời được, người nào hơi nhát gan có lẽ cũng sẽ bị cô dọa mà mê muội đáp ứng yêu cầu của cô.
Chương Bảo Thần biết rõ Cố Niệm Chi chỉ là một bé gái mồ côi, hoàn toàn dựa vào Hoắc Thiệu Hằng như cáo mượn oai hổ, nhưng vừa bị đôi mắt đen đến mức chói mắt của cô nhìn, trong lòng ông ta thoáng run rẩy, lưng sắp đổ mồ hôi luôn rồi.
Ông ta ấp úng nhìn về phía Kim Đại Trạng, kiên cường nói: “Luật… Luật sư Kim nói đi…”
“Luật sư Kim nói cái gì?”
Cố Niệm Chi mồm miệng lanh lợi cắt lời ông ta, lại một lần nữa dùng đòn tâm lý với ông ta.
Cố Niệm Chi đã từng nghiên cứu rất kĩ những kỹ xảo đàm phán này. Cô còn chuyên chọn những môn học liên quan đến tâm lý học, sau này ở Cục tác chiến đặc biệt lại học được mấy chiêu của những chuyên gia “dọa người” nữa. Thế nên, so với những người hành nghề pháp luật bình thường, cô hiểu rõ hơn làm cách nào thông qua giọng điệu, phong thái và biểu cảm để phá bỏ sự phòng bị của đối phương, lấy được thứ mình muốn từ trong miệng của họ.
Nhưng chương Bảo Thần vô dụng hơn so với những gì Cố Niệm Chi nghĩ. Bởi vì thực chất ông ta chẳng biết cái gì cả, bất luận dọa như thế nào cũng không moi ra được thông tin thật, ngược lại còn khiến ông ta căng thẳng đến mức phải chạy ra nhà vệ sinh tận mấy lần.
Trong đáy lòng, Cố Niệm Chi thầm mắng chương Bảo Thần là “phế vật trong số những phế vật”, nhưng trêи mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, đẩy tờ biên bản điều tra tài sản này qua: “Nếu ông không nói được lý do thì ký vào đây đi…”
Giọng nói của cô thay đổi một chút, trở nên êm tai dễ nghe giống như MC trong chương trình tâm sự nửa đêm trêи đài radio, thừa dịp ban đêm thanh vắng, khi tâm trí của mọi người không tập trung, dụ dỗ người ta nói ra tất cả bí mật trong lòng.
Suýt chút nữa chương Bảo Thần đã mê muội cầm lấy bút.
Lúc này Kim Đại Trạng mới ấn tay chương Bảo Thần xuống, từ từ đẩy biên bản điều tra tài sản kia lại, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cô Cố này, không phải cô cũng cho rằng sự việc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp có dính dáng tới tài sản riêng của đương sự tôi đấy chứ?”
Dường như Triệu Đạt muốn bắt tay Triệu Lương Trạch, cho rằng anh ta mới là đại diện của Quân đội.
Thế nhưng Triệu Lương Trạch lại răm rắp đi theo sau Cố Niệm Chi như một vệ sĩ.
Còn Kim Đại Trạng vô cùng thận trọng đi đến trước mặt Cố Niệm Chi, đưa tay ra: “Chào cô Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hóa ra chính Cố Niệm Chi nhìn như chưa tốt nghiệp Đại học này mới là luật sư đại diện mà Quân đội cử đến ư?
Triệu Đạt thoáng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Kim Đại Trạng có vẻ ngoài xuất sắc ở bên cạnh mình, sau đó lại nhìn cô bé gái non nớt, yếu ớt ở đối diện, có khi còn ít tuổi hơn cả cháu gái mình, liệu có năng lực gì được đây? Chắc chắn là dựa vào quan hệ để chen chân vào Quân đội rồi…
Anh ta ngồi lại trêи chiếc ghế xô-pha dài gần cửa sổ phòng họp, bắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc định châm lửa.
Ôn Thủ Ức lập tức ngăn anh ta lại: “Anh Triệu, ở đây là khu văn phòng không khói thuốc, nếu anh muốn hút thuốc thì phải ra ngoài tòa nhà hút ạ.”
“Ồ, vậy sao? Vậy tôi không hút nữa, không hút…” Triệu Đạt cười ngượng nghịu vo tròn điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Anh ta nhìn về phía Kim Đại Trạng, thấy dáng vẻ của Kim Đại Trạng như đang gặp kẻ thù lớn nên cũng hơi ngẩn ra.
Kim Đại Trạng vô cùng cảnh giác, cùng Cố Niệm Chi ngồi xuống hai bên bàn trong phòng họp.
Chương Bảo Thần ngồi cạnh Kim Đại Trạng, ánh mắt băn khoăn nhìn Cố Niệm Chi, trong lòng thầm nghĩ, nếu Cố Niệm Chi tới thì có phải Hoắc Thiệu Hằng cũng tới không?
Chương Bảo Thần có thể nhận ra Triệu Lương Trạch, người đàn ông đi theo Cố Niệm Chi vào đây chính là thư ký riêng của Hoắc Thiệu Hằng.
Tại sao lại là anh ta đi cùng Cố Niệm Chi đến nhỉ?
Chẳng lẽ việc của Đạt Thành Thực Nghiệp cũng có liên quan đến Hoắc Thiệu Hằng sao?
Đang suy nghĩ miên man, chương Bảo Thần nghe thấy Kim Đại Trạng ở bên cạnh đã bắt đầu nói không ngớt.
“Cô Cố này, hôm nay cô đến là để đại diện cho Bộ Quốc phòng yêu cầu đương sự của tôi ký vào biên bản điều tra tài sản này sao?”
Kim Đại Trạng cầm một bản sao được fax tới, rung nhẹ trong không trung.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Đương nhiên. Hôm qua các anh không ký, nên hôm nay tôi đành phải đi một chuyến nữa thôi.” Nói xong cô đưa mắt về phía chương Bảo Thần: “Ông chương, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc ông có ký biên bản điều tra tài sản này hay không?”
Khi không cười, Cố Niệm Chi có một khí thế không thể nói thành lời được, người nào hơi nhát gan có lẽ cũng sẽ bị cô dọa mà mê muội đáp ứng yêu cầu của cô.
Chương Bảo Thần biết rõ Cố Niệm Chi chỉ là một bé gái mồ côi, hoàn toàn dựa vào Hoắc Thiệu Hằng như cáo mượn oai hổ, nhưng vừa bị đôi mắt đen đến mức chói mắt của cô nhìn, trong lòng ông ta thoáng run rẩy, lưng sắp đổ mồ hôi luôn rồi.
Ông ta ấp úng nhìn về phía Kim Đại Trạng, kiên cường nói: “Luật… Luật sư Kim nói đi…”
“Luật sư Kim nói cái gì?”
Cố Niệm Chi mồm miệng lanh lợi cắt lời ông ta, lại một lần nữa dùng đòn tâm lý với ông ta.
Cố Niệm Chi đã từng nghiên cứu rất kĩ những kỹ xảo đàm phán này. Cô còn chuyên chọn những môn học liên quan đến tâm lý học, sau này ở Cục tác chiến đặc biệt lại học được mấy chiêu của những chuyên gia “dọa người” nữa. Thế nên, so với những người hành nghề pháp luật bình thường, cô hiểu rõ hơn làm cách nào thông qua giọng điệu, phong thái và biểu cảm để phá bỏ sự phòng bị của đối phương, lấy được thứ mình muốn từ trong miệng của họ.
Nhưng chương Bảo Thần vô dụng hơn so với những gì Cố Niệm Chi nghĩ. Bởi vì thực chất ông ta chẳng biết cái gì cả, bất luận dọa như thế nào cũng không moi ra được thông tin thật, ngược lại còn khiến ông ta căng thẳng đến mức phải chạy ra nhà vệ sinh tận mấy lần.
Trong đáy lòng, Cố Niệm Chi thầm mắng chương Bảo Thần là “phế vật trong số những phế vật”, nhưng trêи mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, đẩy tờ biên bản điều tra tài sản này qua: “Nếu ông không nói được lý do thì ký vào đây đi…”
Giọng nói của cô thay đổi một chút, trở nên êm tai dễ nghe giống như MC trong chương trình tâm sự nửa đêm trêи đài radio, thừa dịp ban đêm thanh vắng, khi tâm trí của mọi người không tập trung, dụ dỗ người ta nói ra tất cả bí mật trong lòng.
Suýt chút nữa chương Bảo Thần đã mê muội cầm lấy bút.
Lúc này Kim Đại Trạng mới ấn tay chương Bảo Thần xuống, từ từ đẩy biên bản điều tra tài sản kia lại, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cô Cố này, không phải cô cũng cho rằng sự việc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp có dính dáng tới tài sản riêng của đương sự tôi đấy chứ?”
Bình luận facebook