Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 698
Chương 698:
Vì chương Bảo Thần nắm ít cổ phần, lại không tham gia vào hoạt động kinh doanh của Công ty, cho nên chỉ cần nhả ra hết số hoa hồng được chia trước kia là được.
Quân đội sẽ không truy đuổi hay tới mức không buông tha một cổ đông nhỏ đâu. Đối tượng chính mà bọn họ truy cứu là Triệu Đạt và chương Phong kìa.
Triệu Đạt ở bên cạnh nghe vậy bèn xám xịt cả mặt, cuối cùng không kiềm chế được gọi chương Bảo Thần: “Bảo Thần này, anh không đi cầu cứu Thủ trưởng sao? Không phải ông ấy sắp cưới mẹ anh sao?”
Chương Bảo Thần quay ngoắt đầu lại nói: “Cậu ngậm miệng lại đi! Không có chuyện đó đâu! Cậu đừng nói bậy bạ!”
Triệu Đạt nghe xong hiểu ngay đại khái là hôn sự đã thất bại rồi, sắc mặt càng khó coi hơn, tay của ông ta dần dần dùng sức, sắp móc thủng một lỗ lớp da của ghế xô-pha.
“Có thật là chỉ cần trả lại tiền thì tôi sẽ không phải ngồi tù không?!” chương Bảo Thần không để ý đến Triệu Đạt nữa. Ông ta quay người lại nhìn Kim Đại Trạng, con mắt như sắp lồi ra, “Luật sư Kim, anh có thể bảo đảm không?”
Kim Đại Trạng nhìn Cố Niệm Chi một chút: “Cô Cố này, nếu đương sự của tôi bồi thường tiền, xin hỏi Bộ Quốc phòng có thể cho đương sự của tôi một biên bản miễn trách nhiệm không?”
Như vậy sẽ không vu khống ông ta được nữa.
Cố Niệm Chi gật đầu khẳng định: “Chắc chắn, chỉ cần đền tiền, tôi sẽ xin biên bản miễn trách nhiệm cho ông ta.”
Lúc này chương Bảo Thần mới thở dài một hơi, nói với Kim Đại Trạng: “Vậy phiền Luật sư Kim giúp tôi tính toán tất cả tài sản của tôi đi.”
Cố Niệm Chi khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ chương Phong đúng là biết vơ vét. Bản thân bà ta đã là một người giàu có rồi, vậy mà còn nhét cho con trai một khoản tiền lớn… Nhưng ăn thứ không thuộc về mình thì chắc chắn phải nôn ra thôi.
Chương Bảo Thần cầm bút, ký tên lên biên bản điều tra tài sản kia, đồng thời cũng ký tên lên giấy ủy quyền đồng ý bán đấu giá bất động sản.
Cố Niệm Chi cất kĩ văn bản và biên bản mà chương Bảo Thần ký tên, để vào trong túi đựng công văn của mình, đứng lên xin phép ra về.
Cô và Triệu Lương Trạch đi ra khỏi cửa Văn phòng Luật sư Quân Lâm, đến trước cửa thang máy đứng nhỏ giọng tán gẫu, chờ thang máy lên.
Không lâu sau, tiếng ting ting của thang máy vang lên, cửa thang máy mở ra, Hà Chi Sơ cao ráo, tuấn tú, mặc một chiếc áo khoác dài lông cừu màu nâu nhạt xuất hiện trước mặt họ.
Cố Niệm Chi vô thức lùi về sau một bước.
Đây là lần đầu tiên gặp nhau kể từ lần mâu thuẫn với Hà Chi Sơ ở nhà anh ta lúc trước.
Cô thấy có chút lúng túng.
Cửa thang máy vừa mở ra, Hà Chi Sơ cũng không ngờ rằng người đứng ở ngoài lại là Cố Niệm Chi.
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, buột miệng nói: “Niệm Chi à, tại sao em lại ở đây? Em…”
Tới tìm tôi sao?
Có điều câu sau anh ta nhất quyết nén lại trong cổ họng, không nói ra.
Hôm đó hai người vô cùng căng thẳng với nhau, ánh mắt Cố Niệm Chi nhìn anh ta giống như nhìn quỷ vậy. Về sau, cũng là anh ta chủ động gọi điện thoại cho cô mới làm dịu đi được một chút, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với anh ta. Có đánh chết cô cũng sẽ không chủ động đến địa bàn của anh ta để tìm anh ta.
Một tay Hà Chi Sơ đút trong túi áo khoác, một tay cầm một túi công văn. Anh ta đè nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, bước từ trong thang máy ra, khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch ở bên cạnh, “Chúc mừng năm mới anh Triệu.”
Triệu Lương Trạch cũng rất kinh ngạc, không ngờ Hà Chi Sơ mà lại lịch sự chúc Tết anh như vậy…
Dù sao hồi ở Mỹ, thái độ kiêu căng không coi ai ra gì của Hà Chi Sơ thật sự đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho anh.
“Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà.” Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng Triệu Lương Trạch vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười một cách vô cùng chuyên nghiệp, chúc lại Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi đành phải nói theo: “Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà.”
“Ừ, em vẫn chưa trả lời tôi đấy, sao em lại ở đây?” Hà Chi Sơ ngẩng đầu lên nhìn cửa Văn phòng Luật sư của mình, “Em từ đó ra đấy à?”
“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi nghĩ đến sắc mặt của Ôn Thủ Ức và Kim Đại Trạng, không nhịn được cười, “Em từ văn phòng của thầy ra đấy.”
Vì chương Bảo Thần nắm ít cổ phần, lại không tham gia vào hoạt động kinh doanh của Công ty, cho nên chỉ cần nhả ra hết số hoa hồng được chia trước kia là được.
Quân đội sẽ không truy đuổi hay tới mức không buông tha một cổ đông nhỏ đâu. Đối tượng chính mà bọn họ truy cứu là Triệu Đạt và chương Phong kìa.
Triệu Đạt ở bên cạnh nghe vậy bèn xám xịt cả mặt, cuối cùng không kiềm chế được gọi chương Bảo Thần: “Bảo Thần này, anh không đi cầu cứu Thủ trưởng sao? Không phải ông ấy sắp cưới mẹ anh sao?”
Chương Bảo Thần quay ngoắt đầu lại nói: “Cậu ngậm miệng lại đi! Không có chuyện đó đâu! Cậu đừng nói bậy bạ!”
Triệu Đạt nghe xong hiểu ngay đại khái là hôn sự đã thất bại rồi, sắc mặt càng khó coi hơn, tay của ông ta dần dần dùng sức, sắp móc thủng một lỗ lớp da của ghế xô-pha.
“Có thật là chỉ cần trả lại tiền thì tôi sẽ không phải ngồi tù không?!” chương Bảo Thần không để ý đến Triệu Đạt nữa. Ông ta quay người lại nhìn Kim Đại Trạng, con mắt như sắp lồi ra, “Luật sư Kim, anh có thể bảo đảm không?”
Kim Đại Trạng nhìn Cố Niệm Chi một chút: “Cô Cố này, nếu đương sự của tôi bồi thường tiền, xin hỏi Bộ Quốc phòng có thể cho đương sự của tôi một biên bản miễn trách nhiệm không?”
Như vậy sẽ không vu khống ông ta được nữa.
Cố Niệm Chi gật đầu khẳng định: “Chắc chắn, chỉ cần đền tiền, tôi sẽ xin biên bản miễn trách nhiệm cho ông ta.”
Lúc này chương Bảo Thần mới thở dài một hơi, nói với Kim Đại Trạng: “Vậy phiền Luật sư Kim giúp tôi tính toán tất cả tài sản của tôi đi.”
Cố Niệm Chi khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ chương Phong đúng là biết vơ vét. Bản thân bà ta đã là một người giàu có rồi, vậy mà còn nhét cho con trai một khoản tiền lớn… Nhưng ăn thứ không thuộc về mình thì chắc chắn phải nôn ra thôi.
Chương Bảo Thần cầm bút, ký tên lên biên bản điều tra tài sản kia, đồng thời cũng ký tên lên giấy ủy quyền đồng ý bán đấu giá bất động sản.
Cố Niệm Chi cất kĩ văn bản và biên bản mà chương Bảo Thần ký tên, để vào trong túi đựng công văn của mình, đứng lên xin phép ra về.
Cô và Triệu Lương Trạch đi ra khỏi cửa Văn phòng Luật sư Quân Lâm, đến trước cửa thang máy đứng nhỏ giọng tán gẫu, chờ thang máy lên.
Không lâu sau, tiếng ting ting của thang máy vang lên, cửa thang máy mở ra, Hà Chi Sơ cao ráo, tuấn tú, mặc một chiếc áo khoác dài lông cừu màu nâu nhạt xuất hiện trước mặt họ.
Cố Niệm Chi vô thức lùi về sau một bước.
Đây là lần đầu tiên gặp nhau kể từ lần mâu thuẫn với Hà Chi Sơ ở nhà anh ta lúc trước.
Cô thấy có chút lúng túng.
Cửa thang máy vừa mở ra, Hà Chi Sơ cũng không ngờ rằng người đứng ở ngoài lại là Cố Niệm Chi.
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, buột miệng nói: “Niệm Chi à, tại sao em lại ở đây? Em…”
Tới tìm tôi sao?
Có điều câu sau anh ta nhất quyết nén lại trong cổ họng, không nói ra.
Hôm đó hai người vô cùng căng thẳng với nhau, ánh mắt Cố Niệm Chi nhìn anh ta giống như nhìn quỷ vậy. Về sau, cũng là anh ta chủ động gọi điện thoại cho cô mới làm dịu đi được một chút, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với anh ta. Có đánh chết cô cũng sẽ không chủ động đến địa bàn của anh ta để tìm anh ta.
Một tay Hà Chi Sơ đút trong túi áo khoác, một tay cầm một túi công văn. Anh ta đè nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, bước từ trong thang máy ra, khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch ở bên cạnh, “Chúc mừng năm mới anh Triệu.”
Triệu Lương Trạch cũng rất kinh ngạc, không ngờ Hà Chi Sơ mà lại lịch sự chúc Tết anh như vậy…
Dù sao hồi ở Mỹ, thái độ kiêu căng không coi ai ra gì của Hà Chi Sơ thật sự đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho anh.
“Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà.” Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng Triệu Lương Trạch vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười một cách vô cùng chuyên nghiệp, chúc lại Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi đành phải nói theo: “Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà.”
“Ừ, em vẫn chưa trả lời tôi đấy, sao em lại ở đây?” Hà Chi Sơ ngẩng đầu lên nhìn cửa Văn phòng Luật sư của mình, “Em từ đó ra đấy à?”
“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi nghĩ đến sắc mặt của Ôn Thủ Ức và Kim Đại Trạng, không nhịn được cười, “Em từ văn phòng của thầy ra đấy.”
Bình luận facebook