Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 710
Chương 710:
Hoắc Thiệu Hằng chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng lưng trước mặt ông cụ Hoắc, không hề chùn chân.
Nhìn ánh mắt giống Tạ Tư Nghiên như đúc của Hoắc Thiệu Hằng, ông cụ Hoắc không thể xuống tay được.
“Thiệu Hằng à, sao cháu lại căm hận chương Phong như vậy chứ?” Ông cụ Hoắc chậm rãi buông tay, vuốt nhẹ ghế xô-pha phía sau, từ từ ngồi xuống, “Bao nhiêu năm nay, bà ấy không làm chuyện gì có lỗi với cháu cả. Ở trước mặt ông cũng chưa từng nói xấu cháu bất cứ điều gì, ngược lại còn thường xuyên khen cháu ở trước mặt ông.”
Hoắc Thiệu Hằng vội vàng giơ tay lên, ngăn không để ông cụ Hoắc nói tiếp: “Dừng lại, dừng lại đi, ông nội, cháu không có chút hứng thú gì với chuyện giữa ông và Y tá trưởng chương, càng không muốn nghe chi tiết chuyện chung đụng hàng ngày của hai người.”
“Nhưng dù thế nào cháu cũng phải cho ông một lý do chứ? Lần này cháu quá độc ác, gần như là muốn chương Phong cả đời này cũng không thể vực dậy được!”
Nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy, bất lực của chương Phong, ông cụ Hoắc có chút đau lòng. Dù sao bà ta cũng là người phụ nữ ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy, bà ta đã chăm sóc cho ông, sao ông lại có thể không bảo vệ bà ta cơ chứ?
“Bà ta đã càn quấy nửa đời người, như vậy cũng đủ lắm rồi.” Hoắc Thiệu Hằng không hề bị lay động, “Sau này ngồi trong tù ăn năn hối cải cho tử tế, chăm chỉ lao động cải tạo. Đến ngày bà ta chết, cháu sẽ để cho chương Bảo Thần đến nhặt xác bà ta. Cháu chỉ có thể giúp bà ta đến đây thôi.”
“Cháu muốn để bà ấy ngồi tù cả nửa đời còn lại sao?!” Ông cụ Hoắc vừa ngạc nhiên vừa tức giận, “Cháu có cần phải tàn nhẫn như vậy không?!”
“Không phải cháu muốn bà ta ngồi tù nửa đời còn lại, mà là chính bà ta tự tạo nghiệt, không thể sống tiếp.” Hoắc Thiệu Hằng đi về phía trước một bước, đứng gần ông cụ Hoắc, “Là do cháu bảo bà ta cấu kết với Triệu Đạt lợi dụng việc buôn bán quân nhu mà trắng trợn đứng giữa kiếm lời đút túi riêng sao? Là cháu bảo bà ta lập ra Công ty ma ở Ý để rửa tiền sao? Gia đình của bà ta năm đó như thế nào thì ông còn rõ hơn cháu. Nhưng chỉ trong ngắn ngủi mười mấy năm, bà ta đã có số tài sản hơn một trăm triệu. Loại sâu mọt này nếu không diệt trừ, giữ lại để bôi nhọ danh tiếng của ông à?”
Ông cụ Hoắc nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn là vì lo lắng cho danh tiếng của ông nên lại mềm lòng.
Dù sao cũng là đứa cháu trai mà ông thấy hài lòng nhất, cũng là đứa trẻ có tiền đồ nhất. Mặc dù giận nhưng ông cụ cũng không đến mức vì chương Phong mà đoạn tuyệt với cháu trai.
“Lần này đúng là bà ấy quá đáng quá, lúc ông đi thăm cũng nói với bà ấy rồi, nhất định phải trả tiền lại.” Nói xong, Ông cụ Hoắc dừng một chút, liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, thử thăm dò hỏi: “Nếu bán đấu giá tài sản của bà ấy rồi nhưng vẫn không đủ để trả nợ thì cháu có thể giúp bà ấy không?”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Vào lúc này, Hoắc Thiệu Hằng thấy may mắn vì bà nội đã qua đời từ lâu, không phải đối mặt với tình huống trớ trêu khó mà chịu đựng nổi này.
Trước đây bà nội yêu thương bao nhiêu thì có lẽ trước lúc sắp chết căm hận bấy nhiêu…
Còn anh, những năm nay chấp hành nhiệm vụ trong Quân đội, trải qua rất nhiều thử thách, vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử, khả năng chịu đựng của anh cũng cao hơn nhiều rồi.
Nghe những câu hỏi và yêu cầu vô lý như thế này của ông nội, anh cũng vẫn có thể giữ thái độ bình tĩnh như thường.
Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy mình vẫn đang miễn cưỡng trả lời ông cụ Hoắc: “Chờ toàn bộ tài sản bán đấu giá xong rồi nói tiếp ạ. Cháu chỉ phụ trách việc truy hồi tổn thất cho Quân đội thôi, còn việc khác không thuộc quyền quản lý của cháu, cháu cũng không lo được.”
Nói xong anh quay người sải bước nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hoắc.
Trở lại biệt thự của mình, Hoắc Thiệu Hằng bỗng muốn gặp Cố Niệm Chi một cách mãnh liệt.
Anh đi thẳng tới trước phòng ngủ của Cố Niệm Chi, dùng chìa khoá của mình mở cửa ra.
Trong phòng khách tối đen, cửa phòng ngủ khép hờ, có vài tia sáng lọt ra từ khe cửa.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cố Niệm Chi đang quay lưng về phía cửa, ngồi trước bàn sách, gõ chữ lạch cạch trêи laptop.
Đập vào mắt anh là bóng lưng nhỏ nhắn cực kì quen thuộc kia, cổ đang cúi xuống, mái tóc cuốn thành một búi tó phía sau đầu, lộ ra nước da ở phần gáy mịn màng trắng nõn như tuyết.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ cảm thấy máu nóng đang dâng lên. Anh bước nhanh tới, khi Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng động chưa kịp quay đầu lại, anh đã ôm lấy cô từ sau lưng, cúi đầu hôn gáy cô, ʍút̼ mạnh.
“Niệm Chi, đừng rời xa anh nhé, vĩnh viễn đừng rời xa anh…”
Hơi thở nóng hầm hập từ phía sau truyền tới, còn cả giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Hoắc Thiệu Hằng đang thì thầm bên tai cô nữa.
Cố Niệm Chi chưa bao giờ nghe được lời nói yêu thương như thế này từ Hoắc Thiệu Hằng, tự dưng nghe thấy những lời này, cả người cô cứng đờ, sau đó toàn thân run lên không thể kiềm chế được.
Hoắc Thiệu Hằng chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng lưng trước mặt ông cụ Hoắc, không hề chùn chân.
Nhìn ánh mắt giống Tạ Tư Nghiên như đúc của Hoắc Thiệu Hằng, ông cụ Hoắc không thể xuống tay được.
“Thiệu Hằng à, sao cháu lại căm hận chương Phong như vậy chứ?” Ông cụ Hoắc chậm rãi buông tay, vuốt nhẹ ghế xô-pha phía sau, từ từ ngồi xuống, “Bao nhiêu năm nay, bà ấy không làm chuyện gì có lỗi với cháu cả. Ở trước mặt ông cũng chưa từng nói xấu cháu bất cứ điều gì, ngược lại còn thường xuyên khen cháu ở trước mặt ông.”
Hoắc Thiệu Hằng vội vàng giơ tay lên, ngăn không để ông cụ Hoắc nói tiếp: “Dừng lại, dừng lại đi, ông nội, cháu không có chút hứng thú gì với chuyện giữa ông và Y tá trưởng chương, càng không muốn nghe chi tiết chuyện chung đụng hàng ngày của hai người.”
“Nhưng dù thế nào cháu cũng phải cho ông một lý do chứ? Lần này cháu quá độc ác, gần như là muốn chương Phong cả đời này cũng không thể vực dậy được!”
Nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy, bất lực của chương Phong, ông cụ Hoắc có chút đau lòng. Dù sao bà ta cũng là người phụ nữ ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy, bà ta đã chăm sóc cho ông, sao ông lại có thể không bảo vệ bà ta cơ chứ?
“Bà ta đã càn quấy nửa đời người, như vậy cũng đủ lắm rồi.” Hoắc Thiệu Hằng không hề bị lay động, “Sau này ngồi trong tù ăn năn hối cải cho tử tế, chăm chỉ lao động cải tạo. Đến ngày bà ta chết, cháu sẽ để cho chương Bảo Thần đến nhặt xác bà ta. Cháu chỉ có thể giúp bà ta đến đây thôi.”
“Cháu muốn để bà ấy ngồi tù cả nửa đời còn lại sao?!” Ông cụ Hoắc vừa ngạc nhiên vừa tức giận, “Cháu có cần phải tàn nhẫn như vậy không?!”
“Không phải cháu muốn bà ta ngồi tù nửa đời còn lại, mà là chính bà ta tự tạo nghiệt, không thể sống tiếp.” Hoắc Thiệu Hằng đi về phía trước một bước, đứng gần ông cụ Hoắc, “Là do cháu bảo bà ta cấu kết với Triệu Đạt lợi dụng việc buôn bán quân nhu mà trắng trợn đứng giữa kiếm lời đút túi riêng sao? Là cháu bảo bà ta lập ra Công ty ma ở Ý để rửa tiền sao? Gia đình của bà ta năm đó như thế nào thì ông còn rõ hơn cháu. Nhưng chỉ trong ngắn ngủi mười mấy năm, bà ta đã có số tài sản hơn một trăm triệu. Loại sâu mọt này nếu không diệt trừ, giữ lại để bôi nhọ danh tiếng của ông à?”
Ông cụ Hoắc nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn là vì lo lắng cho danh tiếng của ông nên lại mềm lòng.
Dù sao cũng là đứa cháu trai mà ông thấy hài lòng nhất, cũng là đứa trẻ có tiền đồ nhất. Mặc dù giận nhưng ông cụ cũng không đến mức vì chương Phong mà đoạn tuyệt với cháu trai.
“Lần này đúng là bà ấy quá đáng quá, lúc ông đi thăm cũng nói với bà ấy rồi, nhất định phải trả tiền lại.” Nói xong, Ông cụ Hoắc dừng một chút, liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, thử thăm dò hỏi: “Nếu bán đấu giá tài sản của bà ấy rồi nhưng vẫn không đủ để trả nợ thì cháu có thể giúp bà ấy không?”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Vào lúc này, Hoắc Thiệu Hằng thấy may mắn vì bà nội đã qua đời từ lâu, không phải đối mặt với tình huống trớ trêu khó mà chịu đựng nổi này.
Trước đây bà nội yêu thương bao nhiêu thì có lẽ trước lúc sắp chết căm hận bấy nhiêu…
Còn anh, những năm nay chấp hành nhiệm vụ trong Quân đội, trải qua rất nhiều thử thách, vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử, khả năng chịu đựng của anh cũng cao hơn nhiều rồi.
Nghe những câu hỏi và yêu cầu vô lý như thế này của ông nội, anh cũng vẫn có thể giữ thái độ bình tĩnh như thường.
Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy mình vẫn đang miễn cưỡng trả lời ông cụ Hoắc: “Chờ toàn bộ tài sản bán đấu giá xong rồi nói tiếp ạ. Cháu chỉ phụ trách việc truy hồi tổn thất cho Quân đội thôi, còn việc khác không thuộc quyền quản lý của cháu, cháu cũng không lo được.”
Nói xong anh quay người sải bước nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hoắc.
Trở lại biệt thự của mình, Hoắc Thiệu Hằng bỗng muốn gặp Cố Niệm Chi một cách mãnh liệt.
Anh đi thẳng tới trước phòng ngủ của Cố Niệm Chi, dùng chìa khoá của mình mở cửa ra.
Trong phòng khách tối đen, cửa phòng ngủ khép hờ, có vài tia sáng lọt ra từ khe cửa.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cố Niệm Chi đang quay lưng về phía cửa, ngồi trước bàn sách, gõ chữ lạch cạch trêи laptop.
Đập vào mắt anh là bóng lưng nhỏ nhắn cực kì quen thuộc kia, cổ đang cúi xuống, mái tóc cuốn thành một búi tó phía sau đầu, lộ ra nước da ở phần gáy mịn màng trắng nõn như tuyết.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ cảm thấy máu nóng đang dâng lên. Anh bước nhanh tới, khi Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng động chưa kịp quay đầu lại, anh đã ôm lấy cô từ sau lưng, cúi đầu hôn gáy cô, ʍút̼ mạnh.
“Niệm Chi, đừng rời xa anh nhé, vĩnh viễn đừng rời xa anh…”
Hơi thở nóng hầm hập từ phía sau truyền tới, còn cả giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Hoắc Thiệu Hằng đang thì thầm bên tai cô nữa.
Cố Niệm Chi chưa bao giờ nghe được lời nói yêu thương như thế này từ Hoắc Thiệu Hằng, tự dưng nghe thấy những lời này, cả người cô cứng đờ, sau đó toàn thân run lên không thể kiềm chế được.
Bình luận facebook