Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 719
Chương 719:
Chương Bảo Thần không nói gì mà cứ nhìn chương Phong như vậy. Chờ bà ta bình tĩnh lại, ông ta mới dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ à, có kết án hay không không phải mẹ nói là xong. Nếu mẹ vẫn không nghe lời khuyên của con thì con thật sự hết cách rồi, sau này chỉ có thể đến thăm tù thêm mấy lần nữa thôi.”
“Mẹ nhổ vào!” chương Phong luôn miệng mắng ông ta, “Con không cố gắng đi tìm người giúp mẹ mà cứ nói mấy lời xui xẻo này. Con có còn là con trai của mẹ không đấy? Con đã nói với Thủ trưởng chưa? Ông ấy có đồng ý để con quay về không?”
Chương Bảo Thần khẽ lắc đầu, “Thủ trưởng đã cho con một căn nhà rồi, sao có thể để con quay về nữa?”
Chương Phong kinh ngạc nhìn ông ta, suy nghĩ tại sao chuyện lại đến nước này?
Rõ ràng trước Giáng sinh năm ngoái ông cụ Hoắc đã mủi lòng, đồng ý cưới bà ta làm vợ rồi cơ mà, tại sao chỉ qua một năm mà tất cả đã sụp đổ rồi?
“Mẹ ơi? Mẹ có nghe con nói không vậy?” chương Bảo Thần khẽ gõ bàn mấy cái. Theo lời nhắc của Cố Niệm Chi, ông ta lại lấy một bản giấy ủy quyền tài sản khác ra, “Nếu mẹ không muốn ký giấy chuyển nhượng tài sản lúc này cũng được. Đây là giấy ủy quyền tài sản, mẹ ký giấy này đi. Giấy ủy quyền này chỉ là để ủy quyền cho con quản lý tài sản giúp mẹ, còn tất cả tài sản vẫn là của mẹ.”
“Ồ.”
Tâm trạng của chương Phong đột nhiên dịu lại, cũng không muốn tiếp tục tranh giành với con trai nữa.
Bà ta không thể chuyển nhượng tất cả tài sản cho chương Bảo Thần vào lúc này, cho dù nó có là con trai của bà ta đi chăng nữa.
Có điều, bà ta có thể ủy quyền một phần tài sản cho ông ta, cũng là để giữ cho mình một con đường lui. Tận sâu trong đáy lòng, bà ta vẫn không tin mình thật sự sẽ phải ngồi tù.
Nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may, nên giao một nửa tài sản vào trong tay chương Bảo Thần cũng coi như cho gia đình Bảo Thần một vật bảo hộ.
Chương Phong cúi đầu nhìn một chút danh sách trong giấy ủy quyền tài sản, gạch bỏ một nửa, nói với chương Bảo Thần: “Bỏ một nửa này đi, mẹ sẽ ủy quyền cho con toàn quyền xử lý một nửa tài sản còn lại.”
Chương Bảo Thần nghĩ một chút, việc này còn tốt hơn là không ký bất cứ cái gì, có điều bản giấy ủy quyền kia đã bị gạch xóa lung tung rồi, ông ta phải ra ngoài làm lại một bản sạch sẽ rồi quay lại.
“Vâng, để con ra ngoài tìm người in lại một bản giấy ủy quyền, sau đó mang cho mẹ ký tên.”
Chương Bảo Thần đứng lên, cầm văn bản đi ra.
Ông ta gặp Cố Niệm Chi ở bên ngoài, nói với cô: “Mẹ tôi chỉ đồng ý ủy quyền một nửa tài sản cho tôi thôi.”
Nói xong, ông ta đưa bản giấy ủy quyền đã bị chương Phong sửa đổi kia cho cô xem.
Cố Niệm Chi nhìn một lúc, khẽ gật đầu, “Thôi được, cứ làm như bà ấy nói đi, được từng nào hay từng ấy.”
Chương Bảo Thần cũng biết với sự cố chấp của mẹ ông ta, e rằng đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Bản giấy ủy quyền đã được sửa lại một lần nữa được chương Bảo Thần mang vào.
Lần này, chương Phong ký luôn một cách rất dễ chịu, sau khi ký xong còn dặn đi dặn lại chương Bảo Thần: “Nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác lừa. Đây đều là bất động sản, con chỉ cần cho thuê là được rồi. Không cần làm thêm gì khác cũng có thể lo cơm áo cho Văn Na và Văn Kiệt rồi.”
Chương Bảo Thần khẽ gật đầu, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Đúng là chương Phong đã tính toán cho cả gia đình họ, nhưng mà những thủ đoạn này thì quá mức rồi, chương Bảo Thần cảm thấy có chút chịu không nổi.
Ông ta cầm giấy ủy quyền tài sản đã có chữ ký quay lại giao cho Cố Niệm Chi, nói: “Thiệu Hằng bảo tôi đưa cho cô cầm về.”
Cố Niệm Chi lại lấy một bản giấy ủy quyền khác ra cho chương Bảo Thần ký tên: “Đây là giấy ủy thác cho đơn vị bán đấu giá bất động sản chuyên nghiệp, chú ký tên đi, sau đó quá trình bán đấu giá sẽ nhanh chóng được thực hiện.”
Chương Bảo Thần vội ký tên, rồi lại hỏi cô: “Tiền bán đấu giá được phải trả lại cho Quân đội ư?”
“Đương nhiên, Quân đội sẽ đưa biên lai cho chú.” Cố Niệm Chi bỏ hai văn bản có chữ ký vào trong túi công văn, khẽ vẫy tay với chương Bảo Thần rồi quay người vào trong xe.
Cô trở lại Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, mang hai văn bản đến văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu ơi, đây là giấy ủy quyền và giấy ủy thác mà anh cần.”
Hoắc Thiệu Hằng lật ra nhìn một chút, cảm thấy có chút kỳ lạ, “Sao tài sản lại ít đi nhiều thế này?”
“Chương Phong chỉ đồng ý ủy quyền một nửa tài sản cho chương Bảo Thần thôi, chúng ta cũng không có cách gì.” Cố Niệm Chi khẽ dang tay ra, “Trước đó, một đồng bà ta cũng không chịu ủy quyền, sau đó bị bọn em thuyết phục nhiều lần, bà ta mới chịu nhả ra đấy.”
Chương Bảo Thần không nói gì mà cứ nhìn chương Phong như vậy. Chờ bà ta bình tĩnh lại, ông ta mới dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ à, có kết án hay không không phải mẹ nói là xong. Nếu mẹ vẫn không nghe lời khuyên của con thì con thật sự hết cách rồi, sau này chỉ có thể đến thăm tù thêm mấy lần nữa thôi.”
“Mẹ nhổ vào!” chương Phong luôn miệng mắng ông ta, “Con không cố gắng đi tìm người giúp mẹ mà cứ nói mấy lời xui xẻo này. Con có còn là con trai của mẹ không đấy? Con đã nói với Thủ trưởng chưa? Ông ấy có đồng ý để con quay về không?”
Chương Bảo Thần khẽ lắc đầu, “Thủ trưởng đã cho con một căn nhà rồi, sao có thể để con quay về nữa?”
Chương Phong kinh ngạc nhìn ông ta, suy nghĩ tại sao chuyện lại đến nước này?
Rõ ràng trước Giáng sinh năm ngoái ông cụ Hoắc đã mủi lòng, đồng ý cưới bà ta làm vợ rồi cơ mà, tại sao chỉ qua một năm mà tất cả đã sụp đổ rồi?
“Mẹ ơi? Mẹ có nghe con nói không vậy?” chương Bảo Thần khẽ gõ bàn mấy cái. Theo lời nhắc của Cố Niệm Chi, ông ta lại lấy một bản giấy ủy quyền tài sản khác ra, “Nếu mẹ không muốn ký giấy chuyển nhượng tài sản lúc này cũng được. Đây là giấy ủy quyền tài sản, mẹ ký giấy này đi. Giấy ủy quyền này chỉ là để ủy quyền cho con quản lý tài sản giúp mẹ, còn tất cả tài sản vẫn là của mẹ.”
“Ồ.”
Tâm trạng của chương Phong đột nhiên dịu lại, cũng không muốn tiếp tục tranh giành với con trai nữa.
Bà ta không thể chuyển nhượng tất cả tài sản cho chương Bảo Thần vào lúc này, cho dù nó có là con trai của bà ta đi chăng nữa.
Có điều, bà ta có thể ủy quyền một phần tài sản cho ông ta, cũng là để giữ cho mình một con đường lui. Tận sâu trong đáy lòng, bà ta vẫn không tin mình thật sự sẽ phải ngồi tù.
Nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may, nên giao một nửa tài sản vào trong tay chương Bảo Thần cũng coi như cho gia đình Bảo Thần một vật bảo hộ.
Chương Phong cúi đầu nhìn một chút danh sách trong giấy ủy quyền tài sản, gạch bỏ một nửa, nói với chương Bảo Thần: “Bỏ một nửa này đi, mẹ sẽ ủy quyền cho con toàn quyền xử lý một nửa tài sản còn lại.”
Chương Bảo Thần nghĩ một chút, việc này còn tốt hơn là không ký bất cứ cái gì, có điều bản giấy ủy quyền kia đã bị gạch xóa lung tung rồi, ông ta phải ra ngoài làm lại một bản sạch sẽ rồi quay lại.
“Vâng, để con ra ngoài tìm người in lại một bản giấy ủy quyền, sau đó mang cho mẹ ký tên.”
Chương Bảo Thần đứng lên, cầm văn bản đi ra.
Ông ta gặp Cố Niệm Chi ở bên ngoài, nói với cô: “Mẹ tôi chỉ đồng ý ủy quyền một nửa tài sản cho tôi thôi.”
Nói xong, ông ta đưa bản giấy ủy quyền đã bị chương Phong sửa đổi kia cho cô xem.
Cố Niệm Chi nhìn một lúc, khẽ gật đầu, “Thôi được, cứ làm như bà ấy nói đi, được từng nào hay từng ấy.”
Chương Bảo Thần cũng biết với sự cố chấp của mẹ ông ta, e rằng đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Bản giấy ủy quyền đã được sửa lại một lần nữa được chương Bảo Thần mang vào.
Lần này, chương Phong ký luôn một cách rất dễ chịu, sau khi ký xong còn dặn đi dặn lại chương Bảo Thần: “Nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác lừa. Đây đều là bất động sản, con chỉ cần cho thuê là được rồi. Không cần làm thêm gì khác cũng có thể lo cơm áo cho Văn Na và Văn Kiệt rồi.”
Chương Bảo Thần khẽ gật đầu, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Đúng là chương Phong đã tính toán cho cả gia đình họ, nhưng mà những thủ đoạn này thì quá mức rồi, chương Bảo Thần cảm thấy có chút chịu không nổi.
Ông ta cầm giấy ủy quyền tài sản đã có chữ ký quay lại giao cho Cố Niệm Chi, nói: “Thiệu Hằng bảo tôi đưa cho cô cầm về.”
Cố Niệm Chi lại lấy một bản giấy ủy quyền khác ra cho chương Bảo Thần ký tên: “Đây là giấy ủy thác cho đơn vị bán đấu giá bất động sản chuyên nghiệp, chú ký tên đi, sau đó quá trình bán đấu giá sẽ nhanh chóng được thực hiện.”
Chương Bảo Thần vội ký tên, rồi lại hỏi cô: “Tiền bán đấu giá được phải trả lại cho Quân đội ư?”
“Đương nhiên, Quân đội sẽ đưa biên lai cho chú.” Cố Niệm Chi bỏ hai văn bản có chữ ký vào trong túi công văn, khẽ vẫy tay với chương Bảo Thần rồi quay người vào trong xe.
Cô trở lại Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, mang hai văn bản đến văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu ơi, đây là giấy ủy quyền và giấy ủy thác mà anh cần.”
Hoắc Thiệu Hằng lật ra nhìn một chút, cảm thấy có chút kỳ lạ, “Sao tài sản lại ít đi nhiều thế này?”
“Chương Phong chỉ đồng ý ủy quyền một nửa tài sản cho chương Bảo Thần thôi, chúng ta cũng không có cách gì.” Cố Niệm Chi khẽ dang tay ra, “Trước đó, một đồng bà ta cũng không chịu ủy quyền, sau đó bị bọn em thuyết phục nhiều lần, bà ta mới chịu nhả ra đấy.”
Bình luận facebook