Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 729
Chương 729:
Cố Niệm Chi không kìm được, trợn tròn mắt lên nhìn, sợ mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm người.
“Ừ, cuộc họp hoãn lại rồi.” Hoắc Thiệu Hằng duỗi chân ra, “Xe này chật quá, sau này đổi chiếc to hơn đi.”
Lúc này, cửa trước của xe cũng kéo ra, Âm Thế Hùng ngồi ở ghế cạnh tài xế ở phía trước, nói với Phạm Kiến một tiếng: “Đi thôi.”
Phạm Kiến vội giẫm mạnh chân ga, lái xe đi lên đường cao tốc.
Trường Đại học B mà Cố Niệm Chi cần đến nằm ở phía Tây khu Tứ Hoàn của Đế đô, ngược hướng với Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Khi đi lên đường cao tốc, chiếc xe liền hòa vào dòng xe đông đúc. Hết Tết, đường phố của Đế đô lại trở lại đông đúc, chật chội như ngày trước.
Cố Niệm Chi ngồi dựa vào ghế sau xe, cười tủm tỉm, vẻ mặt vô cùng vui sướиɠ.
Điều hòa trong xe mở nhiệt độ rất cao, Hoắc Thiệu Hằng đang mặc một bộ quần áo thường ngày bằng nỉ, cảm thấy hơi nóng, không chịu được phải nới lỏng cổ áo cho thoáng khí.
Từ góc nhìn của Cố Niệm Chi, vừa vặn có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh lộ ra ngoài ở dưới cổ Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi chưa bao giờ biết xương quai xanh của đàn ông cũng quyến rũ đến mức này.
Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi lại liếc mắt nhìn một cái, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhất thời phát tác, thấy ngứa mắt với cái cổ áo hơi lệch của Hoắc Thiệu Hằng.
Cô nhoài người tới, giơ cánh tay ra, tự nhiên như không kéo Hoắc Thiệu Hằng sang, định chỉnh cổ áo cho anh. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay của cô theo phản xạ, vô thức hỏi: “Em muốn làm gì thế?”
Cố Niệm Chi khẽ giật mình, “Chỉnh lại cổ áo cho anh thôi mà. Không được sao?”
Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì. Anh nhẹ nhàng buông tay ra, đưa cổ của mình đến trước mặt Cố Niệm Chi, “Chỉnh đi.”
Phạm Kiến và Âm Thế Hùng ở hàng trước chỉ biết lặng thinh.
Có mỗi Cố Niệm Chi là như mở cờ trong bụng. Cô đưa tay ra chỉnh lại ngay ngắn cổ áo hơi lệch của Hoắc Thiệu Hằng, sau đó lại lật một đoạn nhỏ ra bên ngoài bộ quần áo thường ngày bằng nỉ, cố gắng hết sức để kìm nén sự kϊƈɦ động muốn bổ nhào vào anh xuống.
Cố Niệm Chi thỏa mãn vuốt nhẹ vai anh, “Như thế này là được rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng lại cảm thấy càng nóng hơn, bèn nói với tài xế Phạm Kiến ngồi ở ghế trước: “Giảm nhiệt độ điều hòa thấp đi một chút.”
Nghe lệnh, Phạm Kiến lập tức giảm nhiệt độ.
Cố Niệm Chi thì lại khẽ rụt cổ lại, cảm thấy hơi lạnh.
Vừa lên xe, cô đã cởi cái áo lông dài giữ ấm chính ra rồi, chỉ mặc mỗi cái áo len cashmere cổ tim tay rộng, kết hợp với váy chữ A bằng lông cừu ngang đầu gối, và bốt cao quá gối.
Bộ này nhìn thì đẹp đấy, nhưng thật ra không giữ ấm được.
Có điều nhìn thái dương Hoắc Thiệu Hằng mồ hôi đầm đìa, Cố Niệm Chi cũng không nỡ kêu lạnh, mà chỉ lặng lẽ dịch người lại gần Hoắc Thiệu Hằng hơn một chút.
Hoắc Thiệu Hằng giống như một cái lò lửa lớn, ngồi cạnh anh sẽ bị bức xạ nhiệt, cô sẽ thấy ấm áp hơn.
Hoắc Thiệu Hằng lấy điện thoại di động ra kiểm tra email, tiện thể giải quyết một chút vấn đề phiền toái và tranh cãi do quyết định tạm hoãn cuộc họp hôm nay.
Khi Cố Niệm Chi chạm vào anh, khóe môi của cô không tự chủ được hơi cong lên nở nụ cười sung sướиɠ thỏa mãn.
Tiếc là cũng không được bao lâu đã nghe thấy Cố Niệm Chi khẽ “hắt xì” một tiếng.
Nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi hắt hơi, Hoắc Thiệu Hằng lập tức xoa nhẹ tay cô theo thói quen.
Bàn tay nhỏ mềm như không xương vậy, nhưng cũng rất lạnh.
“Em lạnh à?” Hoắc Thiệu Hằng lập tức phản ứng lại ngay, nói với Phạm Kiến ngồi ở hàng ghế trước: “Tăng nhiệt độ tối đa đi.”
“Không cần đâu ạ.” Cố Niệm Chi khẽ kéo tay Hoắc Thiệu Hằng, lo lắng nói: “Em mặc áo lông vào là được rồi. Bật nhiệt độ cao quá anh sẽ nóng, chút nữa ra ngoài lại có gió lạnh, anh sẽ bị lạnh đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một chút, trong lòng trào dâng một cảm xúc mới lạ.
Cố Niệm Chi không kìm được, trợn tròn mắt lên nhìn, sợ mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm người.
“Ừ, cuộc họp hoãn lại rồi.” Hoắc Thiệu Hằng duỗi chân ra, “Xe này chật quá, sau này đổi chiếc to hơn đi.”
Lúc này, cửa trước của xe cũng kéo ra, Âm Thế Hùng ngồi ở ghế cạnh tài xế ở phía trước, nói với Phạm Kiến một tiếng: “Đi thôi.”
Phạm Kiến vội giẫm mạnh chân ga, lái xe đi lên đường cao tốc.
Trường Đại học B mà Cố Niệm Chi cần đến nằm ở phía Tây khu Tứ Hoàn của Đế đô, ngược hướng với Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Khi đi lên đường cao tốc, chiếc xe liền hòa vào dòng xe đông đúc. Hết Tết, đường phố của Đế đô lại trở lại đông đúc, chật chội như ngày trước.
Cố Niệm Chi ngồi dựa vào ghế sau xe, cười tủm tỉm, vẻ mặt vô cùng vui sướиɠ.
Điều hòa trong xe mở nhiệt độ rất cao, Hoắc Thiệu Hằng đang mặc một bộ quần áo thường ngày bằng nỉ, cảm thấy hơi nóng, không chịu được phải nới lỏng cổ áo cho thoáng khí.
Từ góc nhìn của Cố Niệm Chi, vừa vặn có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh lộ ra ngoài ở dưới cổ Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi chưa bao giờ biết xương quai xanh của đàn ông cũng quyến rũ đến mức này.
Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi lại liếc mắt nhìn một cái, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhất thời phát tác, thấy ngứa mắt với cái cổ áo hơi lệch của Hoắc Thiệu Hằng.
Cô nhoài người tới, giơ cánh tay ra, tự nhiên như không kéo Hoắc Thiệu Hằng sang, định chỉnh cổ áo cho anh. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay của cô theo phản xạ, vô thức hỏi: “Em muốn làm gì thế?”
Cố Niệm Chi khẽ giật mình, “Chỉnh lại cổ áo cho anh thôi mà. Không được sao?”
Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì. Anh nhẹ nhàng buông tay ra, đưa cổ của mình đến trước mặt Cố Niệm Chi, “Chỉnh đi.”
Phạm Kiến và Âm Thế Hùng ở hàng trước chỉ biết lặng thinh.
Có mỗi Cố Niệm Chi là như mở cờ trong bụng. Cô đưa tay ra chỉnh lại ngay ngắn cổ áo hơi lệch của Hoắc Thiệu Hằng, sau đó lại lật một đoạn nhỏ ra bên ngoài bộ quần áo thường ngày bằng nỉ, cố gắng hết sức để kìm nén sự kϊƈɦ động muốn bổ nhào vào anh xuống.
Cố Niệm Chi thỏa mãn vuốt nhẹ vai anh, “Như thế này là được rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng lại cảm thấy càng nóng hơn, bèn nói với tài xế Phạm Kiến ngồi ở ghế trước: “Giảm nhiệt độ điều hòa thấp đi một chút.”
Nghe lệnh, Phạm Kiến lập tức giảm nhiệt độ.
Cố Niệm Chi thì lại khẽ rụt cổ lại, cảm thấy hơi lạnh.
Vừa lên xe, cô đã cởi cái áo lông dài giữ ấm chính ra rồi, chỉ mặc mỗi cái áo len cashmere cổ tim tay rộng, kết hợp với váy chữ A bằng lông cừu ngang đầu gối, và bốt cao quá gối.
Bộ này nhìn thì đẹp đấy, nhưng thật ra không giữ ấm được.
Có điều nhìn thái dương Hoắc Thiệu Hằng mồ hôi đầm đìa, Cố Niệm Chi cũng không nỡ kêu lạnh, mà chỉ lặng lẽ dịch người lại gần Hoắc Thiệu Hằng hơn một chút.
Hoắc Thiệu Hằng giống như một cái lò lửa lớn, ngồi cạnh anh sẽ bị bức xạ nhiệt, cô sẽ thấy ấm áp hơn.
Hoắc Thiệu Hằng lấy điện thoại di động ra kiểm tra email, tiện thể giải quyết một chút vấn đề phiền toái và tranh cãi do quyết định tạm hoãn cuộc họp hôm nay.
Khi Cố Niệm Chi chạm vào anh, khóe môi của cô không tự chủ được hơi cong lên nở nụ cười sung sướиɠ thỏa mãn.
Tiếc là cũng không được bao lâu đã nghe thấy Cố Niệm Chi khẽ “hắt xì” một tiếng.
Nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi hắt hơi, Hoắc Thiệu Hằng lập tức xoa nhẹ tay cô theo thói quen.
Bàn tay nhỏ mềm như không xương vậy, nhưng cũng rất lạnh.
“Em lạnh à?” Hoắc Thiệu Hằng lập tức phản ứng lại ngay, nói với Phạm Kiến ngồi ở hàng ghế trước: “Tăng nhiệt độ tối đa đi.”
“Không cần đâu ạ.” Cố Niệm Chi khẽ kéo tay Hoắc Thiệu Hằng, lo lắng nói: “Em mặc áo lông vào là được rồi. Bật nhiệt độ cao quá anh sẽ nóng, chút nữa ra ngoài lại có gió lạnh, anh sẽ bị lạnh đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một chút, trong lòng trào dâng một cảm xúc mới lạ.
Bình luận facebook