• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 747

Chương 747:





Bình thường là Phạm Kiến lái xe cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng hôm nay Hoắc Thiệu Hằng đột xuất quyết định tới chỗ Cố Niệm Chi, cho nên Phạm Kiến không đi cùng.





Mãi cho tới lúc xuống xe, Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Niệm Chi tới cửa phòng ký túc xá mới nói với cô, “Anh đặt cho em một cái xe, loại hình và kiểu dáng đã gửi tới hòm thư của em rồi, em xem xem thích màu nào nhé.”





Lại là một niềm vui bất ngờ.





Cố Niệm Chi nắm chặt tay Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu cười nói, “Đây là quà khai giảng sao? Ôi, ngày hôm nay vui thật đấy!”





“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh ừ một tiếng, “Xe là được đặt riêng, em chọn xong, hai ngày nữa có thể vận chuyển từ nước ngoài về.”





“Hoắc thiếu, anh tốt với em quá đi mất. Em không biết lấy gì báo đáp được, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi. Anh có muốn không?”





Cố Niệm Chi nắm chặt tay anh, nghiêng đầu mỉm cười.





Hoắc Thiệu Hằng đang định trả lời thì cửa ký túc xá sau lưng Cố Niệm Chi hé ra một chút. Bạn cùng phòng Miêu Vân Tiêu của cô thấy bọn đứng ở cửa ra vào, do dự một chút bèn hỏi, “Hai người có muốn vào không?”





Cố Niệm Chi nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng.





Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ vào vai cô, nói, “Em vào đi, tối chờ điện thoại của anh.”





“Vâng, nếu anh mà bận thì không cần gọi cho em đâu. Tối nay em cũng có buổi họp lớp.”





Cố Niệm Chi chợt nhớ lời Miêu Vân Tiêu đã nói với mình, nếu như bọn họ là bạn học cùng lớp, vậy thì tối nay sẽ có một buổi họp lớp.





Hoắc Thiệu Hằng không đặt nặng chuyện đó, nói: “Chẳng lẽ họp lớp buổi tối sẽ họp suốt đêm luôn sao? Trước khi em ngủ thì gọi cho anh để anh đỡ lo lắng.”





“Vâng ạ.” Trong lòng Cố Niệm Chi vô cùng ấm áp, lưu luyến chẳng muốn xa Hoắc Thiệu Hằng, “Em tiễn anh xuống nhé!”





“Không cần.” Hoắc Thiệu Hằng ngăn cô lại, “Anh xuống sẽ đi luôn.”





“Em biết, em nhìn anh đi rồi về.” Cố Niệm Chi không chịu buông cánh tay Hoắc Thiệu Hằng ra, “Em đưa anh xuống dưới. Nơi này là địa bàn của em, anh là khách, đương nhiên em phải tiễn anh rồi.”





Thấy Cố Niệm Chi kiên trì như thế, Hoắc Thiệu Hằng cũng không quả quyết từ chối nữa, lại cùng cô đi về phía thang máy.





Miêu Vân Tiêu lắc đầu cạn lời với họ rồi đóng cửa đến rầm một tiếng.





Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đi thang máy xuống dưới tầng một.





Hoắc Thiệu Hằng quay đầu về phía cô nói, “Có gì không quen thì gọi cho Đại Hùng. Cậu ấy luôn phụ trách việc liên hệ với bên ngoài. Nếu có phiền phức, cậu ấy có thể lập tức giải quyết, nếu không giải quyết được sẽ chuyển tới chỗ anh.”





“Không có gì phiền phức cả.” Cố Niệm Chi tràn trề niềm tin đối với cuộc sống nghiên cứu sinh của mình, “Khi học Đại học đã không có gì phiền phức tới anh Đại Hùng, thế thì khi học nghiên cứu sinh càng sẽ không có gì cả.”





“Vậy thì tốt rồi.” Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhiều lời, gật đầu với Cố Niệm Chi rồi vội vàng xuống bậc thềm, lên xe.





Tài xế nhanh chóng lái xe đi, nhìn qua như có vẻ rất gấp gáp.





Cố Niệm Chi yên lặng nhìn xe của Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng rời đi, trong lòng cũng đang lo lắng không biết có phải công việc của Hoắc Thiệu Hằng đã xảy ra vấn đề gì hay không.





Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho Triệu Lương Trạch hoặc là Âm Thế Hùng hỏi thăm xem thế nào. Nhưng suy đi tính lại thì những chuyện Hoắc Thiệu Hằng làm đều là cơ mật quốc gia, luôn ở trong trạng thái bảo mật cao nhất, nếu mình đi nghe ngóng như vậy cũng sẽ không hay ho gì.





Suy nghĩ hồi lâu, cô đành cất điện thoại đi, mang theo sự lo lắng đi về ký túc xá.





Tới trước cửa phòng mình, cô đẩy cửa, nhưng không đẩy được.





Cố Niệm Chi đành phải lấy chìa khóa ra, nhưng mở hồi lâu vẫn không được mới phát hiện cửa bị khóa trái ở bên trong.





Vừa rồi rõ ràng Miêu Vân Tiêu còn mở cửa đi ra, có cần phải làm rõ ràng thế này không?





Cố Niệm Chi mím môi, giơ tay lên đập cửa. Cô đập rất lớn tiếng, toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy được, các bạn học khác đều nhao nhao thò đầu ra khỏi phòng, nhìn xem có chuyện gì xảy ra.





Miêu Vân Tiêu ở trong phòng nghe thấy, bực bội đến run rẩy toàn thân. Cô ta đột ngột kéo cửa ra, quát lên với Cố Niệm Chi, “Rốt cuộc cô muốn làm gì?! Chẳng lẽ còn không ngại mất mặt sao?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom