Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 750
Chương 750:
Nghiêm Khả Hoa trịnh trọng gật đầu, khẽ nói, “Thế đã tính là gì? Tôi nghe mấy thầy trong khoa nói. Các môn học của Cố Niệm Chi đều không học cùng chúng ta, hoàn toàn do Giáo sư Hà bố trí.”
“Ngay cả các môn học cũng không học cùng chúng ta sao? Dựa vào cái gì chứ?” Miêu Vân Tiêu nghiêm mặt lại, gay gắt nói: “Sao cô ta có thể đặc biệt như thế được? Đại học B cũng đâu phải trường bình thường. Ngay cả những quan chức quyền quý ở Đế đô cũng không dám không nể mặt Hiệu trưởng của chúng ta mà? Sao cô ta lại có thể coi thường nội quy của trường như thế chứ?”
Nghiêm Khả Hoa nghẹn lời, kỳ quái nhìn Miêu Vân Tiêu nói, “Cậu nói linh tinh gì đấy? Sao lại thành cô ấy không quan tâm tới nội quy trường rồi? Chúng ta là nghiên cứu sinh! Nghiên cứu sinh! Không phải là sinh viên chưa tốt nghiệp, giáo viên phụ trách có toàn quyền trách nhiệm với chương trình học của chúng ta, bên khoa không quản lý được. Tất cả mọi người đều như thế mà. Chứ không thì cậu cho rằng vì sao mà mọi người lại tranh nhau vỡ đầu để làm nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ chứ?”
Quai hàm Miêu Vân Tiêu bạnh ra, tức giận một lúc mới lại nói, “Thế họp lớp buổi tối thì sao? Cô ta cũng không tham dự à?”
Nghiêm Khả Hoa nở nụ cười, “Tôi tới chính là vì chuyện này đấy. Anh Hoàng bên chỗ Giáo sư Hà bảo tôi tới chuyển lời, báo cho Cố Niệm Chi tối nay sang chỗ bọn họ tham gia họp lớp, không họp cùng với chúng ta.”
Miêu Vân Tiêu hung hăng túm lấy đệm ghế xô-pha, gần như nắm thủng cả vải bọc đệm.
Cố Niệm Chi rửa mặt xong đi ra, còn không biết chuyện mình thi đỗ nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ, đã bị hai người trong phòng khách buôn dưa lê hết rồi.
Nghiêm Khả Hoa vốn còn đang muốn nói tiếp, nhưng nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên. Ngẩng đầu thấy Cố Niệm Chi đã ra tới, cô ta vội vàng dừng lại, hơi ngượng ngùng đứng dậy nói với Cố Niệm Chi, “Chào bạn học Cố, tôi là Nghiêm Khả Hoa, là đại diện lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật.”
Theo như chia lớp của lúc nhập học, Cố Niệm Chi hẳn là ở lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật. Cô gật đầu với Nghiêm Khả Hoa, nói: “Xin chào bạn học Nghiêm, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì không nhỉ?”
Nghiêm Khả Hoa vội nói, “Đúng là có chút việc, cậu biết anh Hoàng bên lớp Giáo sư Hà chứ?”
Cố Niệm Chi hơi ngây người một chút, mới nhớ ra anh Hoàng cùng đi thực tập với cô ở Quốc hội Mỹ năm ngoái.
“A? Anh Hoàng á? Nhưng chẳng phải anh ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ sao?” Cố Niệm Chi khó hiểu nói, “Tôi là nghiên cứu sinh thạc sĩ mà…”
Cô là một nghiên cứu sinh thạc sĩ, chạy tới lớp nghiên cứu sinh tiến sĩ, chẳng phải người khác sẽ cho rằng cô bị nhũn não sao?
“Đúng thế. Bởi vì cậu là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất được Giáo sư Hà tuyển nên tất cả chương trình học của cậu đều do Giáo sư Hà phụ trách, bao gồm cả thời khóa biểu của cậu. Hơn nữa, cả trợ cấp nghiên cứu sinh hàng tháng của cậu, đi thực tiễn trải nghiệm, viết luận văn báo cáo, đều do bên Giáo sư Hà chịu trách nhiệm.” Nghiêm Khả Hoa rất nhiệt tình giảng giải cho Cố Niệm Chi, “Tối nay cậu qua đó một chuyến đi, có lẽ anh Hoàng còn có nhiều chuyện để nói với cậu đấy.”
Đi học ở Đại học B, ngoại trừ báo danh nộp học bạ, lấy lịch học v.v…, còn có những chuyện khác nữa. Ví dụ như đi làm thẻ để sau này các loại hình trợ cấp được gửi thẳng vào thẻ của cô, còn phải làm thẻ sinh viên, thẻ thư viện, cùng các loại giấy tờ chứng nhận cần thiết khác.
Âm Thế Hùng chỉ báo danh và nộp học bạ cho Cố Niệm Chi, bản thân cô phải tự mình đi làm các loại thẻ kia.
Nhưng để làm thẻ thì cần phải được khoa cấp giấy chứng nhận mới có thể đi tới các bộ phận khác thực hiện.
Giờ Nghiêm Khả Hoa lại nói toàn bộ trợ cấp đều do Hà Chi Sơ chịu trách nhiệm, cho nên nếu cô muốn làm thẻ thì phải đi tìm anh Hoàng bên Hà Chi Sơ mới được.
Cố Niệm Chi cười, “Cảm ơn bạn học Nghiêm, cậu thông báo kịp thời quá, nếu không thì ngày mai tôi không biết sẽ ăn cơm kiểu gì nữa.”
Nhà ăn trường là dùng thẻ tính tiền, nếu như không có thẻ thì không thể ăn ở nhà ăn, phải đi mua ở quầy bán đồ ăn trong trường.
Đương nhiên giá tiền chênh lệch như ngày và đêm vậy.
Cùng một món ăn, sinh viên dùng thẻ rẻ hơn một phần năm những sinh viên mua đồ ăn ở quầy bán đồ ăn.
Mặc dù Cố Niệm Chi không thiếu tiền nhưng cũng không muốn khác biệt với những bạn học khác. Huống hồ, cô được ăn ở nhà ăn thì sao phải trả nhiều tiền cho chỗ khác?
Lại còn là đồ ăn giống nhau, cùng một ông chủ với nhà ăn của trường nữa chứ.
“Ồ? Cậu còn chưa làm thẻ sao?” Nghiêm Khả Hoa thật sự hâm mộ đến chết đi được, “Tôi nghe nói trợ cấp bên phía Giáo sư Hà khá tốt. Bên khoa chúng tôi một tháng được cấp năm trăm, còn phải xem giáo viên phụ trách của mình thế nào nữa. Nếu giúp đỡ giáo viên phụ trách của mình làm việc thì có trợ cấp ngoài định mức. Trợ cấp bên phía Giáo sư Hà là cao nhất.”
Nghiêm Khả Hoa trịnh trọng gật đầu, khẽ nói, “Thế đã tính là gì? Tôi nghe mấy thầy trong khoa nói. Các môn học của Cố Niệm Chi đều không học cùng chúng ta, hoàn toàn do Giáo sư Hà bố trí.”
“Ngay cả các môn học cũng không học cùng chúng ta sao? Dựa vào cái gì chứ?” Miêu Vân Tiêu nghiêm mặt lại, gay gắt nói: “Sao cô ta có thể đặc biệt như thế được? Đại học B cũng đâu phải trường bình thường. Ngay cả những quan chức quyền quý ở Đế đô cũng không dám không nể mặt Hiệu trưởng của chúng ta mà? Sao cô ta lại có thể coi thường nội quy của trường như thế chứ?”
Nghiêm Khả Hoa nghẹn lời, kỳ quái nhìn Miêu Vân Tiêu nói, “Cậu nói linh tinh gì đấy? Sao lại thành cô ấy không quan tâm tới nội quy trường rồi? Chúng ta là nghiên cứu sinh! Nghiên cứu sinh! Không phải là sinh viên chưa tốt nghiệp, giáo viên phụ trách có toàn quyền trách nhiệm với chương trình học của chúng ta, bên khoa không quản lý được. Tất cả mọi người đều như thế mà. Chứ không thì cậu cho rằng vì sao mà mọi người lại tranh nhau vỡ đầu để làm nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ chứ?”
Quai hàm Miêu Vân Tiêu bạnh ra, tức giận một lúc mới lại nói, “Thế họp lớp buổi tối thì sao? Cô ta cũng không tham dự à?”
Nghiêm Khả Hoa nở nụ cười, “Tôi tới chính là vì chuyện này đấy. Anh Hoàng bên chỗ Giáo sư Hà bảo tôi tới chuyển lời, báo cho Cố Niệm Chi tối nay sang chỗ bọn họ tham gia họp lớp, không họp cùng với chúng ta.”
Miêu Vân Tiêu hung hăng túm lấy đệm ghế xô-pha, gần như nắm thủng cả vải bọc đệm.
Cố Niệm Chi rửa mặt xong đi ra, còn không biết chuyện mình thi đỗ nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ, đã bị hai người trong phòng khách buôn dưa lê hết rồi.
Nghiêm Khả Hoa vốn còn đang muốn nói tiếp, nhưng nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên. Ngẩng đầu thấy Cố Niệm Chi đã ra tới, cô ta vội vàng dừng lại, hơi ngượng ngùng đứng dậy nói với Cố Niệm Chi, “Chào bạn học Cố, tôi là Nghiêm Khả Hoa, là đại diện lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật.”
Theo như chia lớp của lúc nhập học, Cố Niệm Chi hẳn là ở lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật. Cô gật đầu với Nghiêm Khả Hoa, nói: “Xin chào bạn học Nghiêm, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì không nhỉ?”
Nghiêm Khả Hoa vội nói, “Đúng là có chút việc, cậu biết anh Hoàng bên lớp Giáo sư Hà chứ?”
Cố Niệm Chi hơi ngây người một chút, mới nhớ ra anh Hoàng cùng đi thực tập với cô ở Quốc hội Mỹ năm ngoái.
“A? Anh Hoàng á? Nhưng chẳng phải anh ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ sao?” Cố Niệm Chi khó hiểu nói, “Tôi là nghiên cứu sinh thạc sĩ mà…”
Cô là một nghiên cứu sinh thạc sĩ, chạy tới lớp nghiên cứu sinh tiến sĩ, chẳng phải người khác sẽ cho rằng cô bị nhũn não sao?
“Đúng thế. Bởi vì cậu là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất được Giáo sư Hà tuyển nên tất cả chương trình học của cậu đều do Giáo sư Hà phụ trách, bao gồm cả thời khóa biểu của cậu. Hơn nữa, cả trợ cấp nghiên cứu sinh hàng tháng của cậu, đi thực tiễn trải nghiệm, viết luận văn báo cáo, đều do bên Giáo sư Hà chịu trách nhiệm.” Nghiêm Khả Hoa rất nhiệt tình giảng giải cho Cố Niệm Chi, “Tối nay cậu qua đó một chuyến đi, có lẽ anh Hoàng còn có nhiều chuyện để nói với cậu đấy.”
Đi học ở Đại học B, ngoại trừ báo danh nộp học bạ, lấy lịch học v.v…, còn có những chuyện khác nữa. Ví dụ như đi làm thẻ để sau này các loại hình trợ cấp được gửi thẳng vào thẻ của cô, còn phải làm thẻ sinh viên, thẻ thư viện, cùng các loại giấy tờ chứng nhận cần thiết khác.
Âm Thế Hùng chỉ báo danh và nộp học bạ cho Cố Niệm Chi, bản thân cô phải tự mình đi làm các loại thẻ kia.
Nhưng để làm thẻ thì cần phải được khoa cấp giấy chứng nhận mới có thể đi tới các bộ phận khác thực hiện.
Giờ Nghiêm Khả Hoa lại nói toàn bộ trợ cấp đều do Hà Chi Sơ chịu trách nhiệm, cho nên nếu cô muốn làm thẻ thì phải đi tìm anh Hoàng bên Hà Chi Sơ mới được.
Cố Niệm Chi cười, “Cảm ơn bạn học Nghiêm, cậu thông báo kịp thời quá, nếu không thì ngày mai tôi không biết sẽ ăn cơm kiểu gì nữa.”
Nhà ăn trường là dùng thẻ tính tiền, nếu như không có thẻ thì không thể ăn ở nhà ăn, phải đi mua ở quầy bán đồ ăn trong trường.
Đương nhiên giá tiền chênh lệch như ngày và đêm vậy.
Cùng một món ăn, sinh viên dùng thẻ rẻ hơn một phần năm những sinh viên mua đồ ăn ở quầy bán đồ ăn.
Mặc dù Cố Niệm Chi không thiếu tiền nhưng cũng không muốn khác biệt với những bạn học khác. Huống hồ, cô được ăn ở nhà ăn thì sao phải trả nhiều tiền cho chỗ khác?
Lại còn là đồ ăn giống nhau, cùng một ông chủ với nhà ăn của trường nữa chứ.
“Ồ? Cậu còn chưa làm thẻ sao?” Nghiêm Khả Hoa thật sự hâm mộ đến chết đi được, “Tôi nghe nói trợ cấp bên phía Giáo sư Hà khá tốt. Bên khoa chúng tôi một tháng được cấp năm trăm, còn phải xem giáo viên phụ trách của mình thế nào nữa. Nếu giúp đỡ giáo viên phụ trách của mình làm việc thì có trợ cấp ngoài định mức. Trợ cấp bên phía Giáo sư Hà là cao nhất.”
Bình luận facebook