Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 781
Chương 781:
Ông chủ thuần thục làm bánh kẹp, cho vào hai cái hộp nhỏ rồi đưa cho cô, cười nói: “Đại giảm giá, mười sáu tệ.”
Cố Niệm Chi lấy tiền đưa cho ông chủ rồi xách hai túi bánh đi.
…
Cô vừa về đến ký túc xá thì Mã Kỳ Kỳ đã ngửi được mùi đồ ăn, chạy từ trong phòng mình ra, nói với Cố Niệm Chi vẫn còn đang đứng trong phòng khách: “Cuối cùng cậu cũng về rồi. Sao cậu đi lâu thế, mình sắp đói ngất rồi đây!”
Cố Niệm Chi đưa cái túi cho cô rồi cười cười xoa đầu cô: “Ăn đi ăn đi, đông người quá, sợ cậu đói chết đến nơi rồi nên tớ mua hẳn hai phần đấy.”
“A! Tốt quá! Tớ còn đang hối hận vì lúc nãy chỉ nhờ cậu mua một phần đây. Một phần làm sao mà đủ ăn? Phải hai phần mới đủ được!” Mã Kỳ Kỳ lôi hai hộp nhỏ từ trong túi ra ngửi, “Thơm quá đi mất!”
Mã Kỳ Kỳ để hộp giấy xuống, quay về phòng mình cầm tiền ra đưa cho Cố Niệm Chi: “Cảm ơn cậu đã giúp nhé.”
Cố Niệm Chi vội vàng từ chối: “Không cần không cần đâu, chỉ hai phần bánh kẹp thôi mà, cần gì phải vậy?”
Mã Kỳ Kỳ kiên quyết nói: “Nếu cậu không cầm tiền thì tớ không ăn nữa, trả lại cho cậu.”
Cố Niệm Chi nhìn cô với vẻ kỳ quái, “Kỳ Kỳ, cậu sao vậy? Không phải chỉ là hai cái bánh kẹp thôi à, cậu cần gì phải tính toán rõ ràng với tớ thế chứ?”
“Niệm Chi, tớ biết hai cái bánh kẹp không đáng bao nhiêu tiền, nhưng vốn dĩ là tớ nhờ cậu mua cơ mà! Chúng ta việc gì ra việc đó, đương nhiên tớ phải trả tiền rồi. Nếu cậu mời tớ ăn thì đó lại là chuyện khác.” Mã Kỳ Kỳ đặt tiền vào tay Cố Niệm Chi, “Cũng không thể để cậu vừa phải ship hàng vừa phải mất tiền được đúng không? Tớ mà phải lợi dụng một tí ti đấy á?”
Cố Niệm Chi cầm lấy tiền cười nói, “Biết rồi biết rồi, không phải chỉ là hai cái bánh thôi sao? Làm gì mà nói xa thế!”
“Không phải tớ nghĩ xa.” Mã Kỳ Kỳ vừa cười vừa cắn một miếng bánh kẹp, lúng búng nói: “Cũng giống như mượn tiền ấy, có mượn có trả thì sau này mượn nữa sẽ không khó, đúng không?”
“Đúng đúng đúng, cậu có lý quá mà.” Cố Niệm Chi cười nhéo nhéo mũi Mã Kỳ Kỳ rồi xoay người đi về phòng mình, vừa đi vừa nói: “Hôm nay mệt chết mất, tớ còn chưa kịp tắm nữa đây.”
Mã Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh bàn ăn trong phòng khách, bỏ phần bánh kẹp còn thừa vào hộp rồi rót một cốc sữa đậu, từ từ uống từng ngụm. Nhìn về phía phòng Cố Niệm Chi, cô mới đột nhiên nhớ ra Cố Niệm Chi nói ra ngoài mua đồ nhưng đi cả nửa ngày trời chỉ cầm về hai cái bánh kẹp, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả…
“Con bé này… lại còn lén lén lút lút giấu giếm mình…” Mã Kỳ Kỳ đảo mắt, nghĩ ra ngay được mấy nguyên nhân khả dĩ.
Đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là Cố Niệm Chi chạy đi gặp người mà cô thích…
Không nói là bạn trai của cô ấy vì cô ấy chưa từng chính miệng nói ra.
Theo quan điểm của Mã Kỳ Kỳ, khi nào còn chưa công khai mối quan hệ thì không được coi là người yêu.
Bởi vì Cố Niệm Chi không nói nên cô cũng không hỏi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta mà.
Cố Niệm Chi quay về đến phòng mình liền cởi áo khoác ném lên chiếc sofa nhỏ trong phòng rồi bước vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra. Cô đứng dưới vòi hoa sen, để làn nước ấm áp giội xuống cơ thể đang túa mồ hôi.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô liền vô thức bật cười, mặt cũng đỏ bừng lên.
Cố Niệm Chi vừa tắm vừa ngâm nga vài câu hát, dòng nước cuốn đi sự mệt mỏi và căng thẳng của cả một ngày trời. Tâm trạng của Cố Niệm Chi vô cùng thoải mái, cô tranh thủ tắm rửa xong rồi thanh thản chìm vào mộng đẹp.
…
Ngày hôm sau đã là thứ sáu rồi, cả ngày Cố Niệm Chi không ăn gì, cặm cụi ở trong thư viện suốt một ngày, đến năm giờ chiều, cuối cùng cũng viết xong luận văn mà Hà Chi Sơ yêu cầu, liền gửi qua email cho anh ta.
Lúc thu dọn sách vở thì bụng cô đã kêu gào ầm ĩ.
Cố Niệm Chi nhanh chóng bước ra khỏi thư viện, định quay về tắm một cái rồi mới gọi cho Hoắc Thiệu Hằng hỏi chuyện xe cộ.
Đúng lúc này thì điện thoại của cô đổ chuông.
Không phải tiếng nhạc chuông được cài riêng cho Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi lôi điện thoại ra nhìn, thấy là Phạm Kiến gọi tới liền vội nghe máy nói: “Anh Phạm, anh đang ở đâu vậy ạ?”
Ông chủ thuần thục làm bánh kẹp, cho vào hai cái hộp nhỏ rồi đưa cho cô, cười nói: “Đại giảm giá, mười sáu tệ.”
Cố Niệm Chi lấy tiền đưa cho ông chủ rồi xách hai túi bánh đi.
…
Cô vừa về đến ký túc xá thì Mã Kỳ Kỳ đã ngửi được mùi đồ ăn, chạy từ trong phòng mình ra, nói với Cố Niệm Chi vẫn còn đang đứng trong phòng khách: “Cuối cùng cậu cũng về rồi. Sao cậu đi lâu thế, mình sắp đói ngất rồi đây!”
Cố Niệm Chi đưa cái túi cho cô rồi cười cười xoa đầu cô: “Ăn đi ăn đi, đông người quá, sợ cậu đói chết đến nơi rồi nên tớ mua hẳn hai phần đấy.”
“A! Tốt quá! Tớ còn đang hối hận vì lúc nãy chỉ nhờ cậu mua một phần đây. Một phần làm sao mà đủ ăn? Phải hai phần mới đủ được!” Mã Kỳ Kỳ lôi hai hộp nhỏ từ trong túi ra ngửi, “Thơm quá đi mất!”
Mã Kỳ Kỳ để hộp giấy xuống, quay về phòng mình cầm tiền ra đưa cho Cố Niệm Chi: “Cảm ơn cậu đã giúp nhé.”
Cố Niệm Chi vội vàng từ chối: “Không cần không cần đâu, chỉ hai phần bánh kẹp thôi mà, cần gì phải vậy?”
Mã Kỳ Kỳ kiên quyết nói: “Nếu cậu không cầm tiền thì tớ không ăn nữa, trả lại cho cậu.”
Cố Niệm Chi nhìn cô với vẻ kỳ quái, “Kỳ Kỳ, cậu sao vậy? Không phải chỉ là hai cái bánh kẹp thôi à, cậu cần gì phải tính toán rõ ràng với tớ thế chứ?”
“Niệm Chi, tớ biết hai cái bánh kẹp không đáng bao nhiêu tiền, nhưng vốn dĩ là tớ nhờ cậu mua cơ mà! Chúng ta việc gì ra việc đó, đương nhiên tớ phải trả tiền rồi. Nếu cậu mời tớ ăn thì đó lại là chuyện khác.” Mã Kỳ Kỳ đặt tiền vào tay Cố Niệm Chi, “Cũng không thể để cậu vừa phải ship hàng vừa phải mất tiền được đúng không? Tớ mà phải lợi dụng một tí ti đấy á?”
Cố Niệm Chi cầm lấy tiền cười nói, “Biết rồi biết rồi, không phải chỉ là hai cái bánh thôi sao? Làm gì mà nói xa thế!”
“Không phải tớ nghĩ xa.” Mã Kỳ Kỳ vừa cười vừa cắn một miếng bánh kẹp, lúng búng nói: “Cũng giống như mượn tiền ấy, có mượn có trả thì sau này mượn nữa sẽ không khó, đúng không?”
“Đúng đúng đúng, cậu có lý quá mà.” Cố Niệm Chi cười nhéo nhéo mũi Mã Kỳ Kỳ rồi xoay người đi về phòng mình, vừa đi vừa nói: “Hôm nay mệt chết mất, tớ còn chưa kịp tắm nữa đây.”
Mã Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh bàn ăn trong phòng khách, bỏ phần bánh kẹp còn thừa vào hộp rồi rót một cốc sữa đậu, từ từ uống từng ngụm. Nhìn về phía phòng Cố Niệm Chi, cô mới đột nhiên nhớ ra Cố Niệm Chi nói ra ngoài mua đồ nhưng đi cả nửa ngày trời chỉ cầm về hai cái bánh kẹp, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả…
“Con bé này… lại còn lén lén lút lút giấu giếm mình…” Mã Kỳ Kỳ đảo mắt, nghĩ ra ngay được mấy nguyên nhân khả dĩ.
Đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là Cố Niệm Chi chạy đi gặp người mà cô thích…
Không nói là bạn trai của cô ấy vì cô ấy chưa từng chính miệng nói ra.
Theo quan điểm của Mã Kỳ Kỳ, khi nào còn chưa công khai mối quan hệ thì không được coi là người yêu.
Bởi vì Cố Niệm Chi không nói nên cô cũng không hỏi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta mà.
Cố Niệm Chi quay về đến phòng mình liền cởi áo khoác ném lên chiếc sofa nhỏ trong phòng rồi bước vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra. Cô đứng dưới vòi hoa sen, để làn nước ấm áp giội xuống cơ thể đang túa mồ hôi.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô liền vô thức bật cười, mặt cũng đỏ bừng lên.
Cố Niệm Chi vừa tắm vừa ngâm nga vài câu hát, dòng nước cuốn đi sự mệt mỏi và căng thẳng của cả một ngày trời. Tâm trạng của Cố Niệm Chi vô cùng thoải mái, cô tranh thủ tắm rửa xong rồi thanh thản chìm vào mộng đẹp.
…
Ngày hôm sau đã là thứ sáu rồi, cả ngày Cố Niệm Chi không ăn gì, cặm cụi ở trong thư viện suốt một ngày, đến năm giờ chiều, cuối cùng cũng viết xong luận văn mà Hà Chi Sơ yêu cầu, liền gửi qua email cho anh ta.
Lúc thu dọn sách vở thì bụng cô đã kêu gào ầm ĩ.
Cố Niệm Chi nhanh chóng bước ra khỏi thư viện, định quay về tắm một cái rồi mới gọi cho Hoắc Thiệu Hằng hỏi chuyện xe cộ.
Đúng lúc này thì điện thoại của cô đổ chuông.
Không phải tiếng nhạc chuông được cài riêng cho Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi lôi điện thoại ra nhìn, thấy là Phạm Kiến gọi tới liền vội nghe máy nói: “Anh Phạm, anh đang ở đâu vậy ạ?”
Bình luận facebook