• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 490

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 490 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 490 GÁNH NẶNG NGỌT NGÀO
“Chúng tôi đi làm việc công chứ không phải làm việc riêng.” Hoắc Thiệu Hằng vô thức phản bác Trần Liệt.


Trần Liệt cười đến mức như sắp không thở nổi. Anh ta vịn vào bàn hô ầm lên: “Có ai bảo anh đi làm việc riêng đâu nào, anh cuống cái gì chứ?!”


Hoắc Thiệu Hằng cứng họng.


Một tay khác của anh siết lại thành nắm đấm theo phản xạ có điều kiện, chỉ hận không thể đấm thẳng một cú vào khuôn mặt cười quái gở kia của Trần Liệt thôi.


Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn Trần Liệt rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, tò mò nói: “Anh Trần, bọn em đi làm việc công mà, anh cười gì vậy?”


“Anh sẽ không phổ cập giáo dục cho em đâu. Em mau đi làm việc với Hoắc thiếu đi…” Trần Liệt nhấm nhấm nháy nháy với Cố Niệm Chi rồi bĩu môi hất về phía cửa.


Hoắc Thiệu Hằng tức muốn rồ người.


“Đi thôi, đừng để ý đến cậu ta.” Hoắc Thiệu Hằng sa sầm mặt xuống, cầm chặt lấy tay Cố Niệm Chi, kéo cô đi thẳng ra khỏi phòng họp nhỏ, không thèm quay đầu lại.


“Này! Đừng có đi nhanh thế chứ… vẫn còn kịp làm việc mà… làm thêm vài lần còn được ấy chứ… A ha ha ha ha…”


Tiếng cười sảng khoái của Trần Liệt lập tức im bặt sau khi bắt gặp ánh mắt không tán thành của Diệp Tử Đàn nhìn sang.


“… Tiểu… Tiểu Diệp… Tôi… tôi chỉ đùa với họ chút thôi mà.” Trần Liệt hơi gượng gạo xoa đầu, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu nữa.


Diệp Tử Đàn khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ Trần à, Niệm Chi vẫn còn nhỏ lắm, sao anh có thể nói đùa kiểu đó trước mặt em ấy được chứ?”


“… À tôi… tôi… tại… tại tôi nhất thời hứng chí quá…” Từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng sau lưng Trần Liệt. Ở trước mặt Diệp Tử Đàn, lúc nào anh ta cũng bất giác thấy căng thẳng, vừa rồi thật sự là hơi vui quá đà, “… Tôi chỉ định làm bầu không khí sinh động hơn chút thôi… không có ý gì khác cả…”


Thấy mặt Trần Liệt đỏ bừng lên, Diệp Tử Đàn không trách cứ anh ta thêm nữa. Cô khéo léo chuyển chủ đề, “Bác sĩ Trần, anh có đói không? Vừa rồi Hoắc thiếu nói là có sủi cảo đấy…”


“À… Ừ ừ, sủi cảo nhỉ, có sủi cảo. Ôi chao ôi, tôi cũng hơi đói thật rồi đấy.” Trần Liệt rút khăn mùi soa ra lau mồ hôi trên trán, vội vội vàng vàng đi ra cửa, nói với Âm Thế Hùng ngoài cửa phòng họp: “Đại Hùng ơi, ở đây có sủi cảo không? Hoắc thiếu với Niệm Chi chưa ăn sủi cảo đã đi rồi à?”


“Họ còn có việc, sủi cảo đã làm xong từ lâu rồi, hai vị đi theo tôi đi.” Âm Thế Hùng rất nhiệt tình đưa Diệp Tử Đàn và Trần Liệt đến phòng ăn của Lãnh sự quán, nhờ đầu bếp trực ban hấp lại sủi cảo cho họ.





Hoắc Thiệu Hằng kéo tay Cố Niệm Chi ra khỏi cửa lớn của Lãnh sự quán.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, bầu trời rực rỡ ánh sao, tựa như còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng biển rì rào. Trong bầu không khí có hơi ẩm ướt của nước biển, thi thoảng còn có tiếng chim sơn ca lảnh lót vang lên, làm tăng thêm sự tĩnh mịch của buổi đêm.


Hai người nắm tay nhau, bước đi trên con đường sứ quán rực rỡ đèn hoa của Barbados. Làn gió dịu nhẹ thoảng qua, cảm giác ẩm ướt, ấm áp phả vào mặt tựa như những cảm xúc âu yếm, những hành động vuốt ve trìu mến của đôi tình nhân vậy.


Chẳng trách tình cảm của người ở vùng nhiệt đới lại cởi mở như vậy. Bởi vì ở một nơi khí hậu như thế này, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều rất phù hợp cho đôi lứa yêu đương mà…


Cố Niệm Chi cười tít mắt liếc Hoắc Thiệu Hằng một cái. Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp không góc chết của anh, cô chỉ hy vọng có thể cứ tiếp tục bước đi như thế này, vĩnh viễn không đến điểm cuối cùng nữa.


Chỉ tiếc là những suy nghĩ này chỉ để nghĩ mà thôi. Không bao lâu sau, họ đi ra khỏi khu sứ quán, đến một cơ quan chính phủ Barbados sở tại.


Đây chính xác là một quốc gia rất nhỏ, tất cả các bộ ban ngành chính phủ đều tập trung ở một chỗ, còn không to bằng một khu chính phủ trong thành phố trực thuộc Trung ương của Đế quốc Hoa Hạ.


Hoắc Thiệu Hằng dẫn cô đến đứng trước một tòa nhà kiến trúc màu trắng, thấp giọng nói: “Đây chính là Bộ Nội vụ của Barbados, chúng ta cần có sự giúp đỡ của họ để khôi phục lại thân phận của em.”


Cố Niệm Chi tò mò nhìn vào tòa kiến trúc trông rất phổ thông kia, “Sao nhỏ thế ạ?”


“Ừ, đúng là rất nhỏ. Cả Bộ Quốc phòng của Barbados tổng cộng chỉ có hơn sáu trăm người, thế nên chỉ với vài tay súng bắn tỉa thật sự cũng đủ để có thể tạo thành biến cố chính trị ở đây rồi.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Vẫn chưa có manh mối về những tay bắn tỉa kia. Nếu em khôi phục lại thân phận, e rằng em cũng sẽ biến thành mục tiêu của bọn chúng đấy. Em có sợ không?”


“Đương nhiên không sợ ạ.” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Ở bên anh, em còn có gì cần phải sợ hãi nữa chứ?”


Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay cô, khóe môi giữ mãi nụ cười, cùng cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, “Anh đưa em đến đây vào buổi tối là vì muốn tạm thời giữ bí mật về thân phận của em một thời gian, lẳng lặng xem tình hình biến đổi thế nào để xuất chiêu bất ngờ. Còn nữa, một lát vào trong kia, em đừng nói em mất trí nhớ nhé, biết chưa?”


Cố Niệm Chi gật đầu, “Em hiểu rồi… Chúng ta vào chưa anh?”


Hoắc Thiệu Hằng lấy điện thoại ra gọi cho người mà anh liên hệ ở trong chính phủ Barbados.


Một chuỗi tiếng Anh theo đúng tiêu chuẩn Anh quốc vang lên từ miệng Hoắc Thiệu Hằng khiến Cố Niệm Chi nghe mà choáng hết cả đầu…
Cô nhoẻn miệng cười nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khe khẽ dựa vào người anh.


Hoắc Thiệu Hằng thuận tay ôm lấy eo cô, cầm điện thoại nói thêm vài câu nữa rồi nói với Cố Niệm Chi: “Được rồi, chúng ta vào trong thôi.”


Cửa Bộ Nội vụ của Barbados nhanh chóng được mở ra từ bên trong, một người da đen trung niên bước tới đón họ.


Sau khi vào trong ổn định vị trí, Hoắc Thiệu Hằng đưa những tài liệu chứng minh thân phận của Cố Niệm Chi ra.


Người da đen trung niên đó vội vội vàng vàng xem hết chỗ tài liệu đó một lượt, vừa xem vừa không ngừng kinh ngạc hô lên “My God”. Sau khi xem xong, ông ta vui mừng nhìn Cố Niệm Chi, vô cùng kiên nhẫn hỏi: “Cereus thân yêu của tôi, cháu còn nhớ tôi không? Khi cháu còn bé, tôi từng bế cháu đấy!” Nói xong, ông ta lại quay sang nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Ngài Cố là một người cực kì tốt. Ông ấy đã từng giúp tôi, giúp cả nhà tôi. Nếu không có sự tài trợ của ông ấy để tôi đi Mỹ học đại học thì tôi cũng sẽ không đứng được trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của chính phủ Barbados. Ông ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Tôi rất vui vì có thể có cơ hội báo đáp lại thiện ý của ông ấy.”


Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng giật mình, lẽ nào Cereus là tên tiếng Anh của mình sao?


Nếu xét về ý nghĩa trên mặt chữ, Cereus là hoa quỳnh, Queen of the night, nữ vương của bóng đêm, rất ít khi được dùng làm tên.


Mà tên tiếng Anh của Cố Yên Nhiên là Jasmine, là một cái tên tiếng Anh rất phổ biến của nữ giới, nghĩa là hoa nhài.


Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười nhìn Cố Niệm Chi rồi nói với người đàn ông da đen trung niên kia: “Ngài Mike, ngài vẫn còn nhớ cô ấy à?”


“Tôi nhớ dáng vẻ lúc còn nhỏ của Cereus.” Người da đen trung niên kia quan sát Cố Niệm Chi rất tỉ mỉ, “Không thể không nói, cô bé năm đó hoàn toàn khác hẳn với cô ấy hiện giờ. Nếu không có những tài liệu điều tra của anh thì tôi thật sự không dám tin…”


Không dám tin cô ấy là cô con gái út của ngài Cố năm đó…


“Ừm, tôi có thể hiểu được. Nếu không phải chính mắt tôi chứng kiến cả quá trình trưởng thành của cô ấy thì tôi cũng không tin được.” Hoắc Thiệu Hằng lịch lãm gật đầu, “Xin hỏi ngài còn cần phải chứng minh gì nữa không? Niệm Chi chính là người năm đó đã mất tích ở Barbados đúng không?”


“Đúng thế.” Mike đã tìm hết dữ liệu về Cố Niệm Chi ra từ trước rồi, “Cô ấy mất tích vào bảy năm trước, nói chính xác là còn hai tuần nữa thì cô ấy mất tích được tròn bảy năm. Anh biết đấy, tròn bảy năm, có rất nhiều việc không dễ xử lý nữa.”


“Vâng, thế nên nhờ phúc của ông Cố mà Cố Niệm Chi có thể quay trở về nhà họ Cố trước cái hạn bảy năm tròn đó.” Hoắc Thiệu Hằng kéo tay Cố Niệm Chi, nói: “Ông nhìn xem, còn cần phải chứng minh thêm gì nữa mới có thể khôi phục được thân phận của cô ấy, đồng thời xóa bỏ vụ án đó.”


“Tôi còn cần thời gian để kiểm chứng những tài liệu này.” Mike vẫn giữ giọng điệu giải quyết việc công, “Có điều, anh cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Tôi có thể thề với chúa Jesus, chắc chắn Jasmine sẽ không biết chuyện này.”


“Tôi tin ông.” Hoắc Thiệu Hằng bắt tay với ông Mike, “Sở dĩ tôi tìm đến ông cũng là vì ông là một con chiên ngoan đạo, trung thành với Đức Chúa trời. Sau khi ông Cố tỉnh lại, nhất định sẽ rất biết ơn ông.”
Mike rất thận trọng đặt bàn tay phải lên ngực mình, làm lễ chào Hoắc Thiệu Hằng, “Anh Hoắc cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý thật cẩn thận chuyện này.”


Ra khỏi tòa nhà nhỏ của Bộ Nội vụ Barbados kia, Cố Niệm Chi im lặng một lúc lâu không nói lời nào.


“Em sao thế?” Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn cô, “Không tin Mike có thể giữ bí mật à?”


“Không phải ạ.” Cố Niệm Chi dừng bước, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Em đang nghĩ, Hoắc thiếu có thể giao một thứ quan trọng như vậy cho ông ấy, hơn nữa có thể tin tưởng ông ấy như thế, chắc hẳn thân phận của ông ấy… cũng không đơn giản đúng không?”


Hoắc Thiệu Hằng hơi sững sờ, ánh mắt sắc bén giống như tia X có thể nhìn xuyên thấu mọi vật kia thoáng quét qua mặt Cố Niệm Chi, “Sao em lại nói thế?”


“Chỉ là trực giác thế thôi.” Cố Niệm Chi hơi ngượng ngùng mỉm cười, “Cũng có thể là em nghĩ sai.”


“Không, em nghĩ rất đúng.” Hoắc Thiệu Hằng cũng bật cười, cầm tay Cố Niệm Chi, hôn lên mu bàn tay cô, “Niệm Chi của anh thông minh nhất.”


Hai gò má Cố Niệm Chi ửng hồng, dưới ánh trăng, nụ cười của cô còn thuần khiết xinh đẹp hơn cả hoa quỳnh, cũng quyến rũ hơn hoa quỳnh gấp nhiều lần.


Hoắc Thiệu Hằng giống như bị mê hoặc vậy, vô thức cúi đầu xuống, hôn lên gò má trắng nõn của cô, sau đó nụ hôn kia tự động di chuyển xuống cánh môi Cố Niệm Chi.


Anh hôn một cái, lại hôn thêm cái nữa, lý trí nói cho anh biết phải dừng lại, nhưng cảm xúc lại chi phối ý thức của anh. Anh ôm khuôn mặt Cố Niệm Chi lên, thưởng thức đôi môi cô hết lần này đến lần khác.


Cố Niệm Chi nhón chân kiễng lên, bị Hoắc Thiệu Hằng hôn cho choáng váng cả đầu óc.


Trong đầu cô dường như nghe thấy tiếng chim sơn ca lảnh lót, còn có cả những đóa hoa quỳnh rực rỡ nở rộ dưới ánh trăng.


Ánh trăng xuyên qua tấm rèm đen trong não bộ, trong ký ức hiện lên những hình ảnh lẻ tẻ…


Có người bế cô trong lòng như đang bế một đứa trẻ, chỉ cho cô xem hoa quỳnh trước mặt, dạy cô phát âm từng chữ, từng chữ một: “Ce re us, Ce re us, đó là tên tiếng Anh của Niệm Chi…”


Cô không nhìn thấy mặt người đó, giọng nói lại hơi quen tai.


Là ai nhỉ?!


Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, trong đầu bỗng truyền đến những cơn đau đớn tột cùng khiến cô phải ngừng việc tiếp tục đuổi theo những đoạn ký ức kia. Cô lật tay ôm chặt lấy Hoắc Thiệu Hằng, khẽ dụi vào cổ anh như con mèo con bé bỏng.


“Em buồn ngủ rồi à?” Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, cuối cùng cũng dừng nụ hôn dài miên man kia lại.


Đôi môi củ ấu đầy đặn của Cố Niệm Chi đã đỏ hồng lên rồi, thậm chí còn hơi sưng lên nữa.


Nhìn thấy Cố Niệm Chi như thế này, bên tai Hoắc Thiệu Hằng như nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Trần Liệt: “… Đi làm việc à… Cứ từ từ mà làm nhé…”


Anh hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khô nóng trên cơ thể xuống, hơi dịch người ra, “Về đi ngủ thôi, mấy ngày này em ở trong Lãnh sự quán, đừng đi đâu nhé.”


“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi dựa đầu vào người Hoắc Thiệu Hằng, bắt đầu làm nũng: “Hoắc thiếu ơi, em mệt rồi, em đi không nổi nữa.”


Hoắc Thiệu Hằng cứng người.


“Thật sự đi không nổi mà. Anh nhìn này…” Cố Niệm Chi thử nhấc chân lên, “Còn không nhấc được chân lên ấy.”


Hoắc Thiệu Hằng bật cười, xoay người khom lưng xuống, “Nào, lên đây. Anh cõng em về.”
Một bóng lưng cao to khom xuống trước mặt mình.


Cố Niệm Chi vừa kích động vừa cảm động, còn có vài phần chua xót dâng lên trong lồng ngực, cuối cùng hòa trộn vào nhau lại biến thành vị ngọt.


Cô nhoài người lên lưng Hoắc Thiệu Hằng, được anh cõng đi về phía trước.


Ánh đèn đường hắt bóng hai người làm một, kéo thành một cái cái bóng thật dài trên mặt đất, không nhìn thấy điểm cuối.





Khi hai người về đến Lãnh sự quán thì đã mười một giờ đêm rồi.


Trần Liệt bước từ trong phòng ra, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng cõng Cố Niệm Chi đã ngủ say về, anh ta cười kha khả, chép miệng nói: “Ôi chà chà, Hoắc thiếu à, tôi bảo này, anh tem tém lại tí đi. Ngày đầu tiên đi làm việc mà đã làm cho Niệm Chi nhà chúng tôi hôn mê luôn rồi, sau này biết làm thế nào hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom