• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 498

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 498 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 498 NÀO AI DÁM SÁNH CÙNG? (5)
“Cái gì?!” Cố Yên Nhiên bật dậy từ trên giường ở spa làm đẹp, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc, “Là ai? Sao bọn họ tìm được chỗ đó?!”


Cô ta không mặc quần áo, thân thể nở nang lộ ra những đường cong đầy đặn như là một quả đào chín mọng vậy.


Chuyên viên làm đẹp mặc dù cũng là phụ nữ, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều thân hình, nhưng mỗi lần nhìn Cố Yên Nhiên, cô ta vẫn không nhịn được mà mặt đỏ tim run.


Giọng nữ đầu dây điện thoại bên kia trầm giọng cười, chế nhạo nói, “… Còn có thể là ai được nữa? Hoắc thiếu của cô chứ ai…”


“Ấy ấy ấy… Sao lại nói thế? Từ lúc nào mà anh ta lại thành Hoắc thiếu của tôi được?” Cố Yên Nhiên hơi sững sờ, luôn miệng phản bác, “Cô đừng nói như thế, tôi là hoa đã có chủ rồi…”


“Ha ha…” Người kia không tiếp tục nói gì nữa, chỉ thúc giục cô ta, “Mau đi đi, nếu muộn chỉ sợ cô chỉ có thể nhặt xác cho anh ta thôi đấy.”


Cố Yên Nhiên biết rõ sự nguy hiểm của Blue Hole ở phụ cận đảo nhỏ nhà họ Cố. Cô ta vừa ra hiệu cho chuyên viên làm đẹp để cho người đó rời đi, vừa nói vào trong điện thoại, “Nơi đó là Blue Hole, không phải kiểu động đá vôi là thánh địa cho thợ lặn đâu. Dòng nước trong Blue Hole không tuần hoàn, ngay cả cá cũng không có. Sao bọn họ lại to gan vậy chứ? Rốt cuộc họ định làm gì thế này?”


“Không biết là họ định làm gì, nhưng chắc chắc là họ có hứng thú với hòn đảo nhỏ của nhà cô.” Người ở đầu dây điện thoại bên kia suy nghĩ một chút rồi nói với Cố Yên Nhiên, “Đây là một cơ hội tốt, tôi sẽ không liên lụy tới cô. Tự cô cẩn thận một chút, tôi cúp máy đây.”


Cố Yên Nhiên hiểu ý cô ta, mím môi lại, cũng nói, “Cô đừng quá sốt ruột, hăng quá hóa dở.”


“Tôi hiểu, tôi biết chừng mực, tôi sẽ không liên lụy tới cô.” Người kia nói xong liền cúp điện thoại.


Cố Yên Nhiên gọi lại nhưng điện thoại bên kia đã không liên lạc được nữa. Cô ta hơi sửng sốt, thật sự không biết phải nói gì về người bạn luôn xuất quỷ nhập thần này.


Có điều, cô ta phải nhanh chóng ra biển ngay, nên khi thay quần áo trong phòng đã gọi liền mấy cuộc điện thoại. Cô ta gọi cho người quản gia mới thuê của mình, yêu cầu ông ta trong vòng mười phút phải chuẩn bị xong du thuyền và nhân viên cứu hộ, cùng ra biển với cô ta.


Có tiền mua tiên cũng được, với thực lực của nhà họ Cố, chuẩn bị những việc này chỉ là chuyện vài phút.





Bên cạnh vùng biển Blue Hole ở phụ cận đảo nhỏ nhà họ Cố có một chiếc du thuyền hình giọt nước màu trắng đang neo ở đó.


Cố Niệm Chi không để ý được đến việc đội mũ che nắng nữa, cô ghé vào cạnh bàn, cầm máy bộ đàm không ngừng vặn vặn gõ gõ, đôi môi củ ấu mím chặt lại như một đường kẻ mỏng, đường nét gương mặt càng thêm thanh tú và mỏng manh như vỏ trứng vậy, có cảm giác như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể vỡ nát.
Âm Thế Hùng kinh hồn táng đảm ngồi bên cạnh cô trên boong tàu, không ngừng xoa tay nói, “Bà cô à, em đừng vặn như thế, cẩn thận làm hỏng đấy, sẽ không nhận được tin tức của nhóm Hoắc thiếu đâu.”


“Vốn đã không nhận được rồi mà.” Cố Niệm Chi sa sầm mặt xuống nói, ngón tay trắng nõn tinh tế đối lập hẳn với chiếc máy bộ đàm đen nhánh.


“Sao lại thế được?” Âm Thế Hùng thử giải thích với cô, “Khi lặn xuống sâu sẽ bị ảnh hưởng tới tín hiệu so với lúc trên mặt biển, hơn nữa bọn họ còn tới nơi Blue Hole, không thể nhận được tín hiệu một cách đơn giản được.”


“Thật sao?” Cố Niệm Chi có vẻ không tin, nghi ngờ nhìn Âm Thế Hùng một chút, “Anh chắc chứ? Anh cam đoan không?”


“Ôi trời ạ! Anh nói như thế là xác suất! Xác suất! Em hiểu không?”


“Đương nhiên là em hiểu.” Cố Niệm Chi liếc Âm Thế Hùng một cái, “Nhưng đúng là máy bộ đàm này đã xảy ra vấn đề. Nhỡ như nhóm Hoắc thiếu muốn nói chuyện với chúng ta, lại vì vấn đề của máy này mà không thể liên lạc được, trách nhiệm này ai gánh?”


“Anh gánh! Anh gánh! Được chưa? Bà cô trẻ của anh ơi, em mau đặt xuống đi! Đặt xuống!” Âm Thế Hùng nói hết lời, cuối cùng đành phải lấy máy bộ đàm trong tay Cố Niệm Chi về, ôm vào trong ngực mình, sợ Cố Niệm Chi tiếp tục vặn sẽ xảy ra vấn đề.


Cố Niệm Chi phủi tay, đứng dậy đi vào trong khoang tàu rửa mặt, bôi kem chống nắng lần nữa, sau đó mới đeo kính râm đi ra ngoài. Nhìn cảnh biển xanh thẳm nhưng trong lòng cô không thể nào vui vẻ nổi.


Cô ôm chân ngồi trên ghế nằm, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Blue Hole cách đó không xa tới xuất thần.


Ai cũng nói biển cả là cái nôi của sự sống, nhưng Blue Hole này sâu như thế, nước biển lại xanh như thế, đã không phải là nơi thai nghén sự sống nữa, mà là nơi chôn vùi sự sống mới đúng.


Bởi vì trong Blue Hole thiếu sự tuần hoàn nước, sinh vật biển không thể nào sống sót trong đó.


Mỗi lần căng thẳng, Cố Niệm Chi lại muốn dùng răng cắn móng tay, nhưng vừa đưa ngón tay vào trong miệng, cô lại nghĩ tới cảnh tượng Hoắc Thiệu Hằng cắt móng tay cho cô khi cô cắn móng tay lần trước, lòng cô lại không khỏi đau đớn như bị dao cắt.





Lúc này Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch chui vào Blue Hole cũng ở trong hoàn cảnh không thể nào giao tiếp được với nhau.


Bọn họ vừa tiến vào phạm vi Blue Hole liền phát hiện ra nơi này đúng là không giống với khu vực bên ngoài Blue Hole. Tất cả mọi thứ nơi này như ngừng lại, dường như ngay cả nước biển cũng ngừng lại vậy. Không ánh sáng, không âm thanh, đập vào mắt chỉ toàn là một màu xanh đậm đến nỗi không đánh tan ra được.


Bọn họ bơi trong Blue Hole, cảm thấy lực cản không phải lớn một cách bình thường.


Hơn nữa khi bọn họ tiến vào Blue Hole thì phát hiện ra họ không thể tự do truyền tin đi được nữa.
Nước biển trong Blue Hole thoạt nhìn không ngăn cách gì với nước biển bên ngoài, nhưng vô hình trung lại có một luồng lực tách bạch hai phần này ra.


Ánh sáng có thể xuyên thấu vào, người cũng có thể bơi tới, nhưng sóng âm và sóng vô tuyến điện lại bị ngăn chặn hết bên ngoài Blue Hole.


Hoắc Thiệu Hằng thầm cảm thán tuyệt tác của thiên nhiên, cảm thán Thượng Đế độc đáo, trong lòng cũng có một phỏng đoán: Liệu có phải Cố Tường Văn đã lợi dụng chính cái Blue Hole này mới có thể hoàn toàn “che đậy” cả hòn đảo nhỏ kia không?


Con người có thể trông thấy hòn đảo này bằng mắt thường, nhưng vệ tinh công nghệ cao, sóng âm thăm dò lại không thể phát hiện được nó.


Giống như một thiết bị GPS lỗi thời vậy, nó hiển thị cho bạn biết nơi này có đường đi, không có gì trở ngại, nhưng thật ra nơi cuối đường đã bị đào rỗng, rẽ một cái không phải vào nơi tương lai tươi sáng mà là rơi thẳng xuống vách núi bên dưới.


Triệu Lương Trạch rất lo lắng, nếu không phải vẫn còn trông thấy Hoắc Thiệu Hằng ngay ở bên trái trước mặt anh ta, có lẽ anh ta đã sốt sắng trồi lên rồi.


Mặc dù vừa rồi con cá vừa mới trêu chọc khiến anh ta rất tức giận, nhưng hiện tại ở thời điểm này, anh ta chỉ mong có thể thấy một con cá tới “trêu chọc” mình thôi. Không vì gì khác cả, chỉ vì để chứng minh rằng nơi này ngoại trừ anh ta và Hoắc Thiệu Hằng ra còn có sinh vật sống khác.


Nhưng trên thực tế, ngoài anh ta và Hoắc Thiệu Hằng ra, không còn một sinh vật sống nào khác nữa.


Nơi này là một nghĩa trang, một nghĩa trang khổng lồ cho các sinh vật dưới đáy biển.


Bọn họ bơi khoảng hai trăm mét mà vẫn không nhìn thấy được rốt cuộc điểm tận cùng của đáy biển ở chỗ nào.


Triệu Lương Trạch lặn xuống phía dưới, bơi đến bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng níu lấy cánh tay của anh, muốn kéo anh lên. Hoắc Thiệu Hằng lại khoát tay với anh ta, sau đó chỉ xuống một phương hướng phía dưới.


Triệu Lương Trạch nghi hoặc nhìn xuống.


Phía sáu giờ bên dưới bọn họ có một vật hình cầu lờ mờ, thoạt nhìn không giống như được hình thành tự nhiên. Bởi vì thứ đó quá tròn, tròn quá tiêu chuẩn.


Với kiến thức địa lý của Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng được học, không có thứ gì tròn được như thế một cách tự nhiên.


“Xuống dưới.” Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu với Triệu Lương Trạch, hai người cùng lặn về phía vật thể hình cầu kia.





Trên mặt biển, Cố Niệm Chi bị gió biển thổi cho phải nhắm chặt mắt lại, từ từ nằm thẳng ra trên ghế nằm.


Sóng biển không quá lớn, từng đợt từng đợt sóng vỗ vào mạn tàu, cả chiếc du thuyền như một cái nôi hình giọt nước. Du thuyền đung đưa như cái nôi, khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác buồn ngủ. Hơn nữa giờ là buổi trưa, khi đã cơm no rượu say rồi, thường thì con người ta cũng sẽ mệt mỏi thôi.
Cố Niệm Chi vốn chỉ định nhắm mắt lại, tránh cho bị ánh nắng giữa trưa làm hoa mắt, nhưng không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.


Có điều, dù cô ngủ nhưng thân thể vẫn duy trì trạng thái căng thẳng, còn đang lo lắng cho sự an nguy của hai người Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch.


Âm Thế Hùng ngồi trên một cái ghế nằm bên cạnh cô, trước mặt vẫn đặt một cái cần câu.


Nhưng sự chú ý của anh ta không đặt trên cần câu mà tập trung toàn bộ vào máy bộ đàm.


Anh ta phải sẵn sàng tiếp nhận tin tức của hai người Hoắc Thiệu Hằng gửi tới bất cứ lúc nào.





Chiếu du thuyền Millenium Ota màu trắng cực kì nổi bật trên mặt biển, một chiếc xuồng chở mười người nhanh chóng phát hiện ra tung tích du thuyền này.


“… Là cái này à?”


“Có lẽ thế, du thuyền màu trắng quanh Blue Hole chỉ có một cái này thôi.”


“Tới Blue Hole trước đã.”


Người trên chiếc xuồng kia mặc đồ lặn vào, bơi về phía Blue Hole. Bọn họ mang theo một thiết bị đặc thù có thể gửi tin tức từ trong Blue Hole ra ngoài.


Không lâu sau, bọn họ đã tiến vào phạm vi Blue Hole, mở thiết bị của mình ra để tiện thông tin liên lạc.
Vietwriter.vn
Đúng lúc này, Cố Niệm Chi đang thiếp đi trên ghế nằm đột nhiên cảm nhận được một trận chấn động nhè nhẹ, nhẹ như gió thổi cỏ lay mà thôi, ráp ráp giống như mèo con thè lưỡi liếm vào đầu ngón tay cô, vô cùng nhu hòa, mà lại không thể coi nhẹ được.


Cô tưởng rằng đó là do sóng biển đẩy du thuyền nên không để ý nữa, trở mình trên ghế nằm, muốn ngủ tiếp.


Một lát sau, cảm giác chấn động kia càng rõ ràng hơn, hơn nữa còn rất có quy luật.


Một lần, hai lần, ba lần, lặp đi lặp lại chạm vào da thịt cô.


Cố Niệm Chi mở bừng mắt, lại phát hiện cảm giác chấn động đó biến mất.


Cô quay đầu nhìn ra xung quanh, trên biển rộng mênh mông, phía xa xa, ranh giới giữa mặt biển và bầu trời như đã biến mất, khắp nơi đều là một màu xanh thăm thẳm. Trong khoảnh khắc này, cô không biết nơi nào là bầu trời, nơi nào là biển cả, có cảm giác như mình bị lẫn lộn vị trí và phương hướng vậy.


Cố Niệm Chi day day trán, quay sang thấy Âm Thế Hùng đang ngồi bên cạnh mình khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần, bèn đứng dậy vỗ vỗ anh ta, “Anh Đại Hùng, anh có cảm thấy sóng biển này hơi kỳ quái không?”


“Sao lại kỳ quái?”


“Nó cứ chấn động mãi ấy, anh không cảm thấy à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom