• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 508

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 508 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 508 NÀO AI DÁM SÁNH CÙNG? (15)
Cố Niệm Chi hoảng sợ nhìn mặt biển lóng lánh ánh điện màu xanh tím trên đỉnh đầu kia, kinh ngạc không thốt nên lời.


Cô bơi vòng vài vòng trong nước, muốn vùng ra khỏi Hoắc Thiệu Hằng để bơi lên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Hoắc Thiệu Hằng giữ chặt cánh tay cô không buông, không để cô rời khỏi anh.


Cố Niệm Chi biết lúc này cô không thể tiếp tục nấp sau lưng Hoắc Thiệu Hằng được nữa, cứ như vậy thì cả ba người đều phải chết ở đây.


Cố Niệm Chi giơ tay lên ra hiệu với Hoắc Thiệu Hằng: “Em lên trên xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, rõ ràng em đã phá hỏng mấy tấm pin năng lượng mặt trời rồi mà. Thiết bị phát điện không dùng được nữa, vậy điện của hệ thống hàng rào điện tử này là từ đâu ra?”


Hoắc Thiệu Hằng cầm tay cô, lẳng lặng nhìn cô qua mặt nạ lặn một lúc, sau đó viết một hàng chữ lên tay cô: “Mạch điện ở đây phức tạp như vậy thì sao lại chỉ có một nguồn điện được?”


Cố Niệm Chi lập tức hiểu ra.


Đến wifi nhà cô còn có nguồn điện dự phòng thì nói gì đến những thứ được lắp đặt ở đây.


Nhất định là nguồn điện dự phòng đã được khởi động.


Nếu vậy thì cô càng không thể lùi lại được.


Cô đã xuống đến đây thì nhất định phải cứu hai người này ra ngoài.


Cố Niệm Chi nắm tay Hoắc Thiệu Hằng rồi chu miệng ra với Triệu Lương Trạch đang nằm trên vai anh, “Anh Tiểu Trạch, anh nghe đủ rồi chứ?”


Hoắc Thiệu Hằng ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Triệu Lương Trạch theo bản năng, cứ nghĩ anh ta đã tỉnh lại.


Cố Niệm Chi nhân cơ hội vặn tay mội cái, thoát khỏi bàn tay Hoắc Thiệu Hằng như một con cá, nhanh chóng bơi lên mặt biển.


Đến cả anh cũng dám lừa, càng ngày càng to gan rồi…


Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, dìu Triệu Lương Trạch đuổi theo.


Lực cản của nước biển lớn hơn bình thường, anh lại còn dìu thêm một người, cho nên dù kỹ thuật bơi của anh tốt thế nào thì cũng vẫn không đuổi kịp Cố Niệm Chi.





Cố Niệm Chi nhanh chóng bơi lên gần mặt biển Blue Hole, cách tấm kính lặn dày vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng chói mắt từ dòng điện xanh tím kia.


Cô cắn chặt răng, hai cánh tay ôm chặt đầu, hai chân nhanh chóng đạp nước lao thẳng lên mặt biển.


Xẹt!
Tiếng dòng điện nổ vang trên mặt biển, Cố Niệm Chi lại có cảm giác bị hàng nghìn mũi kim châm vào cơ thể.


Vô số cây kim nhỏ như lông tơ đang găm vào người cô, không nhìn thấy máu, nhưng cơn đau thấm vào tận trong xương, đau đến nghẹt thở.


Cố Niệm Chi không bị điện giật ngất đi, ngược lại cơn đau này còn kích thích sự anh dũng của cô.


Cô trợn mắt, giơ quả đấm với dòng điện trước mặt nói: “Vậy thì cứ thử đi, xem xem mày giỏi hay tao giỏi.”


Cô nhắm mắt lại, xông lên lần nữa.


Vừa thò đầu ra khỏi mặt nước, cả một tràng điện xanh tím nổ vang ngay trên đỉnh đầu cô, thậm chí nghe giống tiếng sấm sét đang nổ đùng đoàng.


Cố Niệm Chi không dám mở mắt ra, nhịn cơn đau bỏng rát trên đỉnh đầu, vội vàng lẩn xuống đáy biển.


Cái hàng rào điện tử này liệu có đốt cháy tóc cô khiến cô thành sư cọ luôn không?


Có gấp gáp thế nào Cố Niệm Chi vẫn quan tâm diện mạo của mình…


Đúng thật là dù có nhịn cũng không thể nhịn thêm nữa!


Xuống đến đáy biển rồi Cố Niệm Chi mới mở mắt ra, trợn mắt nhìn dòng điện xanh tím trên mặt biển một lúc, sau đó lại xông lên.


Dù lần này thời gian chịu đựng của cô dài hơn so với lần trước nhưng vẫn đau đến tận các khớp xương.


May mà khả năng chịu đau của cô cao, người bình thường lúc này đã bị điện giật ngất đi hoặc giật chết luôn rồi, nhưng cô lại có thể liên tiếp xông lên mặt biển hai lần. Mặc dù không thể thoát khỏi hàng rào điện tử trên mặt nước nhưng cô cũng đã hơn người bình thường nhiều lắm rồi.





Trên thuyền của Hà Chi Sơ và trên thuyền của Cố Yên Nhiên đều có người chú ý đến tình hình vùng biển đang nhấp nháy toàn tia điện xanh tím này.


Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Niệm Chi lao lên khỏi mặt nước rồi bị điện giật ngược lại, bọn họ đều thương xót nhắm mắt lại mặc niệm.


Họ tưởng cô chết chắc rồi.


Khi lần thứ hai nhìn thấy Cố Niệm Chi lao lên khỏi mặt nước rồi lại bị điện giật bắt buộc phải lặn xuống biển lần nữa thì tất cả đều kinh ngạc.


Vẫn chưa có người nào có thể sống mà thoát khỏi nơi này cả.


Nhưng bọn họ thật sự nhìn thấy có người bị điện giật mà vẫn không việc gì kìa?!


Thú vị rồi đây, mọi người tranh nhau cướp lấy ống nhòm quan sát Cố Niệm Chi hết lần này đến lần khác ló đầu ra khỏi mặt nước rồi lại hết lần này đến lần khác bị điện giật phải lặn xuống.





Hà Chi Sơ tỉnh lại, sầm mặt đi đến mũi thuyền, nhận ống nhòm từ trong tay người khác để quan sát. Thấy Cố Niệm Chi kiên trì vật lộn với hàng rào điện tử, nhất định không chịu bỏ cuộc, khóe miệng anh ta khẽ giật giật.


Cô bé này, từ nhỏ đã cố chấp như vậy.


Năm cô sáu tuổi mới đến bên cạnh anh ta, cô thích nhất là dạo chơi trong vườn hoa nhỏ.


Có một lần không biết ai đặt một hòn đá Thái Hồ nhỏ trên con đường cô thường đi đến vườn hoa, hòn đá Thái Hồ đó vô cùng phù hợp với khung cảnh xung quanh. Hơn nữa, vốn dĩ ba của Hà Chi Sơ cực kì thích đá Thái Hồ cho nên mọi người cũng ngầm cho rằng như vậy rất tốt, lại không ai ngờ rằng chỉ có mỗi Cố Niệm Chi thường đi lại trên con đường này thôi. Thật ra, ba của Hà Chi Sơ chưa bao giờ đi qua bên này.
Cố Niệm Chi không thích hòn đá đó, đòi chuyển hòn đá chắn đường cô đi. Khi ấy Hà Chi Sơ cũng không quan tâm, cứ nghĩ rằng chỉ là một hòn đá mà thôi, cần gì phải so đo như vậy.


Nhưng cô bé lại cứ cố chấp như thế. Không ai giúp cô bé di chuyển hòn đá thì cô bèn nhân lúc đêm khuya lén lút chạy tới vườn hoa lăn hòn đá sang bãi cỏ bên cạnh, sau đó mới vui vẻ quay về đi ngủ.


Đêm đó, Hà Chi Sơ tò mò đi theo sau Cố Niệm Chi, nhìn cô bé nhanh nhẹn tránh khỏi người gác cổng, bò qua hành lang, tránh ánh đèn rồi nhẹ nhàng chạy tới con đường mòn trong vườn hoa, rồi thở hổn hển dùng hết sức bình sinh để chuyển hòn đá Thái Hồ nho nhỏ kia đi…


Cũng giống như bây giờ vậy… Cô xác định hàng rào điện tử xanh tím kia cũng giống như viên đá chặn đường cô năm ấy, cho nên cô không ngại trầy da tróc vảy, thế nào cũng phải qua được ải này.


Hà Chi Sơ day day huyệt thái dương, ánh mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn, anh ta sai người vác một cái loa lớn đến hô to: “Đừng xông lên nữa, chui qua phía dưới sẽ dễ hơn nhiều!”


Người dùng loa không hiểu lời này có ý nghĩa gì nhưng Hà Chi Sơ biết Cố Niệm Chi sẽ hiểu.


Lúc Cố Niệm Chi lại ló đầu ra lần nữa, bị tia điện xanh tím đánh cho đau thấu xương tủy, nhưng lần này cô đã nghe rõ được tiếng của Hà Chi Sơ.


Cố Niệm Chi lặn xuống biển, lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đuổi kịp giữ cô lại, không cho phép cô xông lên mặt biển ngược đãi bản thân nữa.


Cố Niệm Chi gạt tay Hoắc Thiệu Hằng ra rồi ra dấu tay: “Hoắc thiếu, em cũng muốn cứu chính mình, em không muốn chết ở đây.”


Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy cô rồi buông tay ra, dùng thủ ngữ nói với cô: “Em ở đây chờ anh, anh đưa cậu ấy ra ngoài trước rồi đến đón em.”


Cố Niệm Chi giữ anh lại, chỉ chỉ hàng rào điện tử xanh tím phía trên, nghiêm túc viết chữ trong lòng bàn tay anh: “Đừng đi, nếu anh bị điện giật bất tỉnh thì một mình em không thể vác cả hai người, nhất định em sẽ bỏ anh Tiểu Trạch lại… Hoắc thiếu, anh chấp nhận nhìn anh Tiểu Trạch cứ thế mà chết sao?”


Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, anh nhìn Cố Niệm Chi một lúc thật lâu.


Dù sao cũng là người lớn lên bên cạnh mình, quá hiểu rõ tâm tư tình cảm của mình.


Quả thật anh sẽ không để Triệu Lương Trạch chết, nhưng anh cũng không muốn Cố Niệm Chi chết.


Nếu có thể, anh chấp nhận chết thay hai người bọn họ.


“Hoắc thiếu, em sẽ không sao đâu.” Cố Niệm Cười cười hì hì nghiêng đầu rồi dang tay ra bơi một vòng, “Anh xem, em không sao, thật sự không sao, em sẽ không chết đâu. Mấy cái hàng rào điện tử này thì đã nhằm nhò gì, em chỉ đang nghĩ xem làm cách nào để đưa anh và anh Tiểu Trạch ra ngoài thôi. Hàng rào điện tử này không có nghĩa lý gì với em, nhưng các anh lại khác, em lo các anh không chịu được điện áp quá cao.”


Hoắc Thiệu Hằng biết thể chất đặc biệt của Cố Niệm Chi, hơn nữa anh còn tận mắt nhìn thấy Cố Niệm Chi ngoi lên lặn xuống vài lần giữa hàng điện xanh tím rồi mà vẫn hoạt bát nhảy nhót như thường, cho nên cũng tin lời cô ba phần.
Nhưng nói gì thì nói, anh vẫn không thể không đau lòng.


Cố Niệm Chi do anh nuôi lớn, trừ lúc chạy đường dài bị ngã ra thì chưa từng bị hành hạ như vậy bao giờ.


“Chúng ta thử lại lần nữa, lần này không hướng lên trên mà chui bên dưới nhé.” Cố Niệm Chi chỉ về phía đối diện, “Bên kia là vùng biển bình thường, chúng ta qua đó đi.”


“Bên đó cũng giăng hàng rào điện tử, bọn anh từng thử rồi.” Hoắc Thiệu Hằng cười khổ lắc đầu, kéo tay Cố Niệm Chi lắc nhẹ trong nước, “Qua đây, anh ôm bọn em cùng xông ra ngoài.”


Hoắc Thiệu Hằng định lấy mình làm khiên thịt để đưa Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch ra khỏi hàng rào điện tử của vùng biển Blue Hole.


Không ra từ mặt biển được thì chỉ có thể chui qua hàng rào điện tử vô hình dưới đáy biển mà thôi.


“Không cần…!” Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu, tạo thành sóng nước, “Em đi trước thử đã, biết đâu không giống lúc nãy thì sao?”


Cô vùng ra khỏi tay Hoắc Thiệu Hằng rồi bơi ngang qua.


Cô nhanh chóng bơi tới vùng tiếp giáp giữa Blue Hole và vùng biển bình thường, chỉ ở ngay dưới mặt nước một đoạn, tối đa không quá ba mét, xuống nữa là đá vôi, muốn đào cũng không đào nổi.


Cố Niệm Chi phải bơi qua vùng biển thẳng đứng không tới ba mét kia thì mới có thể rời khỏi hàng rào điện tử của Blue Hole, quay về vùng biển bình thường.


Hoắc Thiệu Hằng lo lắng nhìn cô.


Cả anh và Triệu Lương Trạch đều thử bơi qua chỗ đó rồi, đều bị điện giật ngất đi vài giây. Vietwriter.vn


Ở dưới đáy biển mà mất tri giác chính là nguy hiểm trí mạng.


Anh luôn chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Cố Niệm Chi bị điện giật ngất đi là anh sẽ xông tới kéo cô lại.





Cố Niệm Chi bơi đến bên trên vách đá vôi, áp lực ở vùng nước sâu khoảng ba mét nhỏ hơn, cả người cô cũng thả lỏng hơn nhiều.


Cô giơ tay ra thăm dò vùng biển trước mặt xem có hàng rào điện tử vô hình ở đó không.


Xẹt…!


Cơn đau do điện giật truyền từ ngón tay đến, đau thấu tim gan, nhưng điện áp lại thấp hơn so với mặt biển rất nhiều.


Cố Niệm Chi bừng tỉnh, điện áp trên mặt biển đến cô cũng không chịu nổi, lần nào cũng bị điện giật phải lặn xuống nước.


Nhưng điện áp của chỗ này thấp hơn nhiều so với mặt biển, có phải do nguồn điện dự phòng chỉ đủ để cung cấp cho hàng rào điện tử trên mặt biển phô trương thanh thế không?


Còn thật ra cả hàng rào hàng rào điện tử đã bị cô làm cho suy yếu?


Cố Niệm Chi khấp khởi hy vọng, cô nhắm mặt lại, hai cánh tay ôm ngực, hai chân đạp mạnh một cái liền lao vào chỗ hàng rào điện tử vô hình kia.


Điện giật!


Đau đớn theo sau như hình với bóng.


Xương cốt đều kêu lách cách. Nhưng lần này cô đã thuận lợi chui được ra ngoài!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom