• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (5 Viewers)

  • Chương 530

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 530 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 530 NGƯỜI NHÀ
“À, vừa rồi tôi không mang theo điện thoại nên không nghe thấy. Hiện tại có việc cần dùng điện thoại nên mới thấy.” Giọng điệu của Cố Niệm Chi hòa hoãn hơn một chút.


Tâm trạng của cô rất phức tạp. Đối với Cố Yên Nhiên, ấn tượng lúc ban đầu của cô thật sự không tốt, bởi vì chuyện mà Cố Yên Nhiên làm với Hoắc Thiệu Hằng cũng không chính đáng gì cho lắm.


Hiện tại ấy à, cũng chưa thể gọi là có ấn tượng tốt được, nhưng mà không còn tồi tệ như lúc mới đầu nữa, bởi vì dù sao cô ta cũng là chị gái của Cố Niệm Chi. Bất luận bản thân cô có nhớ cô ta hay không, quan hệ trên mặt pháp luật vẫn là như vậy.


Hơn nữa, chuyến này bọn họ tới Barbados đón Cố Tường Văn về nước, Cố Yên Nhiên không tìm mọi cách cản trở như bọn họ tưởng tượng, cho nên ác cảm của Cố Niệm Chi càng không thể dâng lên được nữa.


Cố Yên Nhiên nhận ra giọng điệu của Cố Niệm Chi đã thay đổi. Khóe môi cô ta hơi cong lên, đôi mắt xếch hẹp dài híp lại, lộ ra một nụ cười hết sức mê người, “Ồ, là thế à, chị còn tưởng là em không muốn nhận điện thoại của chị cơ…”


“Vậy sao?” Cố Niệm Chi thoáng mỉm cười, “Cô Cố đã làm chuyện gì mà lại cho rằng tôi sẽ không nhận điện thoại của cô thế?”


Cố Yên Nhiên bị Cố Niệm Chi làm cho nghẹn họng, trong lòng hơi giật thột, khẽ cười nói: “Niệm Chi này, hiện tại chị ngày càng tin chắc em chính là em gái của chị rồi. Từ ngày bé em đã giỏi ăn nói như thế đấy.”


Rõ ràng là Cố Niệm Chi đã khiến Cố Yên Nhiên nghẹn họng thế mà lại bị cô ta nói thành giỏi ăn nói. Hơn nữa giọng điệu vẫn thân mật không hề thay đổi, còn rộng lượng bỏ qua lời nói như giấu dao của cô, thật sự giống hệt một người chị gái tốt chuẩn mực.


Cố Niệm Chi cầm điện thoại di động, đứng tựa vào bức tường bên cạnh cửa sổ phòng ký túc xá, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.


Đã hơn chín giờ tối rồi, trời cũng đã tối hẳn. Những cột đèn đường san sát nối tiếp nhau sáng lên tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp trong bầu trời đêm. Dưới lầu, người đến người đi tấp nập, trên mặt mỗi người đều đầy ắp nụ cười thoải mái hớn hở.


Khung cảnh kiểu này đã lây sang Cố Niệm Chi, cô không kìm lòng được, khẽ cong môi nở nụ cười.


“Thế à? Lúc nhỏ tôi có dáng vẻ thế nào?” Cố Niệm Chi cầm điện thoại di động nhỏ giọng hỏi, ngữ khí có phần dịu dàng hơn.


“Em không nhớ sao? Lúc còn bé em cực kì thông minh, cũng rất giỏi ăn nói, ba mẹ và chị đều rất chiều chuộng em.” Một tay Cố Yên Nhiên cầm bức ảnh chụp đặt ở trước mặt mình, nhìn cô bé mũm mĩm trong tấm ảnh đó, chậc chậc hai tiếng.


Ngoại hình khác biệt lớn như vậy, chỉ có thể khen ngợi sự thần kỳ của tạo hóa thôi…


Cố Niệm Chi không thể nhớ ra nổi lúc bé bản thân mình sống chung với người nhà họ Cố và cả Cố Yên Nhiên như thế nào. Lời nói của Cố Yên Nhiên vang vọng bên tai cô, nhưng cô không có cách nào chắp vá nó thành một bức tranh được.


“Niệm Chi, sao em không nói gì thế?” Cố Yên Nhiên đợi một lát, thấy Cố Niệm Chi mãi không nói chuyện, không nhịn được hỏi một câu.
Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, bụng đã kêu ục ục cả lên rồi. Cô cười nói: “À, tôi hơi đói bụng, đang tính đi gọi đồ ăn bên ngoài.”


“Hả? Em vẫn chưa ăn tối sao?” Cố Yên Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã hơn chín giờ tối rồi đấy. Ôi con bé này, sao em lại không chăm sóc bản thân mình như thế chứ?”


Cố Niệm Chi cười gượng quay lại trước laptop của mình, vừa cầm con chuột bấm chọn đặt món trên trang web vừa nói: “Hôm nay bài tập hơi nhiều, deadline gấp quá nên không còn cách nào khác cả.”


“Hả? Bài tập nhiều lắm à? Thầy hướng dẫn của em là Giáo sư Hà phải không? Sao anh ta có thể giao cho em nhiều bài tập như thế chứ?” Cố Yên Nhiên lộ ra giọng điệu trách cứ, “Để chị đi hỏi anh ta cho ra lẽ.”


Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu từ chối: “Cô Cố, là do tôi xin nghỉ suốt thời gian vừa rồi nên bài tập về nhà mới dồn lại nhiều thôi, không phải do Giáo sư Hà giao nhiều đâu.”


Nghe nói là do nghỉ phép, Cố Yên Nhiên khẽ gật đầu hiểu ra vấn đề, giọng điệu ôn hòa hơn: “Đó cũng là vì có lý do mà, anh ta nên thông cảm cho em mới phải. Để chị đi nói giúp em.”


Nói xong, không đợi Cố Niệm Chi đáp lời, cô ta lại thở dài nói tiếp: “Niệm Chi đáng thương của chị, mấy năm nay em sống nhờ nhà người ta, có rất nhiều uất ức đều không thể nói ra với người khác đúng không? Em đừng sợ, bây giờ em có chị rồi, có bất cứ chuyện gì mất hứng đều có thể nói với chị, chị sẽ giải quyết giúp em. Ai đắc tội với em, đối xử không tốt với em, em đều có thể nói với chị, chị sẽ đòi lại công bằng giúp em.”


Cố Niệm Chi nghe xong chỉ thầm muốn vỗ trán thôi. Trong suốt sáu, bảy năm cô đi theo Hoắc Thiệu Hằng, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác “sống nhờ nhà người ta” gì cả.


“Cô Cố, tôi…” Cố Niệm Chi còn chưa nói hết câu, Cố Yên Nhiên đã ngắt lời cô, nói: “Niệm Chi, em nên gọi chị là chị chứ.”


Cố Niệm Chi nghẹn lời.


“À… tôi đi gọi đồ ăn đây. Tôi không nói nhiều nữa, sau này có thời gian lại trò chuyện sau.” Cố Niệm Chi vẫn không thể thốt ra tiếng gọi “chị” được. Cô không muốn nói chuyện tiếp nữa nên tìm cớ cúp điện thoại.


Cố Yên Nhiên nhìn màn hình điện thoại di động của mình, lắc đầu, gửi một tin nhắn cho Cố Niệm Chi: “Ngày mai chị sẽ tới đón em đi ăn tối nhé.”


Cố Niệm Chi đặt điện thoại xuống không bao lâu, đồ ăn cô đặt bên ngoài đã được mang tới.


Cô vội vàng xuống lầu nhận đồ ăn rồi quay về phòng. Cô ngồi vào bàn cơm ở phòng khách, vừa mới dọn cơm xong thì cửa chính đang đóng bỗng kêu kẽo kẹt, Mã Kỳ Kỳ đẩy cửa bước vào.


“Niệm Chi, cậu đang ăn khuya à?” Trong tay Mã Kỳ Kỳ cũng xách một hộp đồ ăn mua ở ngoài, “Tớ mua cơm hải sản Tây Ban Nha này, có muốn ăn cùng không?”


Mùi vị của cơm hải sản Tây Ban Nha tương đối nồng. Buổi tối Cố Niệm Chi không muốn ăn món có vị nồng như thế nên mỉm cười lắc đầu nói: “Không cần đâu, cậu tự ăn đi. Ở đây tớ có đậu hũ hạnh nhân, rau cải thìa xào chay, và có cả nấm hương xào với rau cải xanh, cậu có muốn nếm thử không?”


“Eo ôi, toàn là món thanh đạm thế à?” Mã Kỳ Kỳ bĩu môi, “Tớ nên ăn cơm hải sản Tây Ban Nha của mình thì hơn…”


Hai người bày đồ ăn ra xong, ngồi xuống đối diện nhau, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.


Mã Kỳ Kỳ rất muốn hỏi mấy ngày nay Cố Niệm Chi đã đi đâu, làm gì. Có điều, Cố Niệm Chi không chủ động nói nên cô cũng không tiện hỏi trực tiếp, chỉ hỏi lòng vòng: “Chuyện của cậu đã xong xuôi hết rồi chứ? Hôm đó cậu đi vội vàng như vậy, trong khoa cũng có giáo viên hỏi tới cậu đấy.”


Cố Niệm Chi gật gật đầu, “Cũng ổn ổn. Tớ chỉ ra ngoài thăm người thân thôi, bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi.”


“Ồ.” Thấy Cố Niệm Chi vẫn không muốn nói, Mã Kỳ Kỳ bèn không hỏi tiếp nữa, bắt đầu nói tới chuyện trong khoa. WebTru yenOn linez . com


Hai người ăn khuya rất vui vẻ, lại khôi phục lại trạng thái chung sống giống như trước khi Cố Niệm Chi xin nghỉ, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.


Sau khi Cố Niệm Chi quay về phòng lại làm bài tập thêm một lát, nhìn thấy thời gian đã tới hai giờ khuya mới tắt laptop, vào phòng tắm rửa mặt.
Đến khi bước ra, cô lại không ngủ được, ngồi trên giường lướt điện thoại, đắn đo xem có nên gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng không.


Nhưng mà lướt tới tên Hoắc Thiệu Hằng trên điện thoại di động, cô lại thấy hơi tủi thân.


Suốt cả ngày hôm nay, ngay cả một cuộc điện thoại Hoắc Thiệu Hằng cũng không gọi cho cô.


Nếu như anh ở bên ngoài làm nhiệm vụ hoặc là có cuộc họp khẩn cấp thì cô cũng chẳng nói làm gì, nhưng rõ ràng hôm nay anh chỉ có một vài cuộc họp thường kỳ thôi mà.


Tận dụng thời gian nghỉ giữa các cuộc họp để gọi điện thoại cho cô, hoặc là gửi một tin nhắn cũng được, nhưng anh lại không hề làm thế.


Cô không muốn chủ động gọi cho anh nữa.


Cố Niệm Chi tức tối tắt điện thoại, chui lên giường đi ngủ.





Cùng lúc đó, Hoắc Thiệu Hằng cũng chưa ngủ. Anh mới quay về từ cuộc họp thường kỳ của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, trong tay đang tích tụ một đống công việc nhưng vẫn nghĩ tới chuyện tờ báo cáo xin kết hôn của mình. Anh lấy điện thoại di động ra, gọi thêm một cuộc điện thoại cho Thượng tướng Quý.


“Thượng tướng Quý ạ? Chú đã thấy đơn xin phép của cháu chưa?”


“Tôi thấy rồi, bên trên tổ chức cũng đang thảo luận. Có điều, sao cậu còn chưa thuyết phục được người trong nhà mình mà đã viết đơn xin phép thế?” Thượng tướng Quý len lén nói với anh, “Ba cậu tỏ vẻ phản đối đấy…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom