• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 555

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 555 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 555 KHÔNG NHỊN ĐƯỢC
Cố Niệm Chi do dự nhìn địa chỉ và mật mã email mà Hà Chi Sơ gửi tới mấy giây, cuối cùng vẫn đăng nhập vào.


Giao diện email vừa mở ra là một loạt tiếng Anh dày đặc ập đến làm cô suýt mù mắt.


Trong khoảnh khắc này, cô chợt có cảm giác như đang làm việc trong một môi trường toàn tiếng Anh vậy.


Cô lập tức tập trung tinh thần check mail cho Hà Chi Sơ.


Lúc bắt đầu, cô chỉ làm quen với phạm vi làm việc của Hà Chi Sơ, xem xem có những kiểu mail như thế nào.


Sau khi xem hết cả tối thì cô đưa ra kết luận: Bất kì ngành nghề gì, chỉ cần bạn đứng ở vị trí đỉnh cao thế giới thì kiếm tiền là chuyện vô cùng dễ dàng!


Tất nhiên quá trình từ dưới đáy leo đến đỉnh thế giới quá cực khổ quá khó khăn. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, bất kì ngành nghề nào cũng đều như vậy cả, cho nên tổng thể mà nói thì kiếm tiền chẳng dễ chút nào…


Phần lớn email công việc của Hà Chi Sơ đều là những công ty lớn ở Mỹ tìm luật sư đại diện để soạn thảo một vài giấy tờ pháp lý, có cả những bên mời anh ta tham gia hội đồng cổ đông, không phải kiểu cổ đông có cổ phần mà là loại lúc họp thì tới ngồi dự một chút sau đó tài khoản sẽ nhảy số vài chục nghìn đô ấy.


Cố Niệm Chi chép miệng, ra khỏi email của Hà Chi Sơ rồi nhắn tin cho anh ta: Giáo sư Hà, em ký.


Trợ lý kiểu này cũng dễ làm, thậm chí còn dễ hơn lúc cô làm trợ giảng ở Đại học B nhiều.


Cô không chú ý nhiều lắm liền đặt bút ký hợp đồng, scan xong liền gửi sang cho Hà Chi Sơ.


Hà Chi Sơ nhận được hợp đồng có chữ ký của cô cũng không để ý nhiều, tiện tay thêm chữ ký điện tử, rồi gửi cho phòng Nhân sự của văn phòng luật sư ở Mỹ lưu trữ.


Anh ta cũng là một thành viên của văn phòng luật sư đó nên có toàn quyền nhân sự. Phòng Nhân sự bên kia nhận được hợp đồng mới liền nhập lên hệ thống, sau đó Cố Niệm Chi đã trở thành nhân viên của văn phòng luật sư lớn nhất nước Mỹ, dù rằng chỉ là một trợ lý nhỏ bé.


Nhận được câu trả lời từ bên kia, Hà Chi Sơ lại gọi cho Cố Niệm Chi, nói với cô: “Xong rồi, bây giờ em đã là trợ lý của tôi. Bọn họ sẽ liên lạc với em, cấp cho em một địa chỉ mail công ty, em nhớ gửi số tài khoản ngân hàng cho bọn họ để họ gửi lương cho em.”


Văn phòng luật sư tại nước Mỹ không có thẻ lương, chỉ cần xác nhận số tài khoản ngân hàng là được, tiền lương hằng tháng sẽ được tự động chuyển vào tài khoản đó.


“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi giòn giã trả lời, tươi cười rạng rỡ gập laptop lại.


Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ tối rồi.


“Giáo sư Hà vẫn chưa ngủ ạ?” Cố Niệm Chi muốn đi tắm một cái.


Hà Chi Sơ lắc đầu, “Còn chút việc chưa làm xong.”
Cố Niệm Chi nhớ tới email công việc của Hà Chi Sơ mình vừa nhìn thấy, liền dựa vào khung cửa nhà tắm cười nói: “Việc của thầy dễ làm thật ấy, đến ngày đi họp, cầm mẫu đi làm vài cái hợp đồng kinh tế là có thu nhập khổng lồ.”


Chi phí của Hà Chi Sơ là một phút năm mươi nghìn đô, đúng, bạn không nhìn sai đâu, là dùng phút để tính tiền đấy.


Dù vậy vẫn có vô số công ty mời anh ta, anh ta cũng chẳng thiếu tiền nên không phải vụ nào cũng nhận, bình thường mỗi tháng nhận một vài vụ tượng trưng chia cho các trợ lý ở văn phòng luật sư làm, tiền thì anh ta lấy một nửa, nửa còn lại dùng để trả lương cho nhân viên.


Kiểu luật sư có địa vị như anh ta, chỉ cần hai phút đã kiếm được số tiền bằng tiền lương một năm của một luật sư nhỏ mới vào nghề rồi.


“Đi họp cũng mệt chết người đấy chứ đùa à, em đừng tưởng tiền dễ kiếm như vậy.” Hà Chi Sơ nhếch mép một cái, một nụ cười thoáng vụt qua, “Tôi gần như không nhận các án hình sự và dân sự, toàn bộ đều là luật công ty. Nếu em muốn bận rộn thì tôi cũng có thể thử mấy vụ án hình sự hay dân sự.”


“Đừng!” Cố Niệm Chi vội vàng can ngăn Hà Chi Sơ, “Thế này là tốt lắm rồi, chờ em vật lộn hết năm nay, học đủ tín chỉ rồi thì thầy hãy nhận loại án khác nhé.”


“Được, lúc nào em muốn nhận loại án khác thì tôi sẽ nói với bọn họ.” Hà Chi Sơ đúng kiểu cô nói gì là nghe nấy, đến cả công việc cũng nghe theo cô.


Cố Niệm Chi càng ngày càng thân thiết với anh ta, càng hiểu rõ cách hành xử của anh ta, đương nhiên cũng không còn xa cách như lúc trước nữa.


Cố Niệm Chi cúp điện thoại, đi tắm rồi chuẩn bị ngủ.


Còn Hà Chi Sơ vẫn nhìn chằm chằm màn hình tối đen của chiếc điện thoại trên tay, gương mặt vẫn hờ hững như cũ, chỉ có đôi mắt hoa đào thỉnh thoảng lóe sáng mới để lộ cảm xúc dâng trào trong nội tâm anh ta.


Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng khi anh ta tìm thấy cô thì sẽ đối mặt với tình huống như thế này.


Anh ta im lặng một lúc, vừa định đặt điện thoại xuống thì nhận được một tin nhắn.


“A Sơ, sắp đến sinh nhật con rồi, về nhà nhé.”


Là tin nhắn của ba anh ta.
Hà Chi Sơ siết chặt bàn tay, tắt điện thoại như không có gì xảy ra, coi như không nhìn thấy gì, rồi cũng đi ngủ.


Anh ta tính mai mới trả lời tin nhắn này để tránh ba anh ta phát hiện anh ta vẫn đang online lại gọi điện tới…





Vụ án con gái của Đàm Đông Bang, ứng cử viên nặng ký cho chức Thủ tướng đã mất tích (hoặc bị bắt cóc) ở Mỹ trở thành tin nóng trong nước. Bộ trưởng Bộ Nội vụ Bạch Kiến Thành vừa đuổi kịp thì lại bị Đàm Đông Bang bỏ xa năm phần trăm.


Trong giai đoạn nước rút của cuộc bầu cử thì khoảng cách này đã cực kì lớn rồi.


Bạch Kiến Thành là người rất biết cách sống, dù cho bị đối thủ vượt qua, dù cho nỗ lực nhiều năm sắp trở thành công dã tràng, nhưng ông ta vẫn không hề nóng vội. Ông ta cũng không có hành vi nào thất lễ mà càng tán thưởng thành tích của Đàm Đông Bang hơn khiến bản thân Đàm Đông Bang là đối thủ lớn nhất của ông ta cũng vô cùng nể phục.


“Bác cả, bác cứ để mặc cho kẻ họ Đàm kia bất chấp thủ đoạn leo lên đầu bác như vậy sao?” Bạch Sảng thấy bất công thay cho Bạch Kiến Thành, “Rõ ràng là bác đứng top đầu, rõ ràng là bác gánh vác cả cái Nội các. Ấy vậy mà lão ta lại lợi dụng cả việc con gái mất tích ra để tranh cử, đúng là không biết xấu hổ!”


Bạch Kiến Thành và con gái lớn là Bạch Duyệt Nhiên nhìn nhau, mỉm cười rồi nói với Bạch Sảng: “Tiểu Sảng, đừng nói như vậy. Con gái Bộ trưởng Đàm gặp chuyện không may chúng ta đều không vui vẻ gì, bọn họ cũng đâu muốn vậy. Chuyện này bị lộ ra chưa chắc đã là ý của bọn họ đâu.”


“Đúng đấy, Tiểu Sảng. Mấy lời kiểu này nói ở nhà thì được, chứ đừng nói năng lung tung ở bên ngoài, sẽ khiến bác cả em bị ghét oan đấy.” Bạch Duyệt Nhiên khẽ vuốt mái tóc dài chấm vai của Bạch Sảng, bình tĩnh nói: “Đúng rồi, dạo này Tiểu Trạch thế nào? Có liên lạc với em không?”
Vietwriter.vn
Bạch Sảng lắc đầu, “Nghe nói anh ấy đi nhận nhiệm vụ, đã một tháng không có tin tức gì rồi.”


Bạch Duyệt Nhiên mím môi nói: “Đúng vậy, nhiệm vụ của Cục tác chiến đặc biệt không thể nói cho người ngoài biết. Chị cũng vừa chợt nhớ ra, em đừng làm phiền anh ấy nhé.”


“Tất nhiên em sẽ không làm vậy rồi.” Bạch Sảng ngại ngùng gật đầu, cô ta sẽ không nói cho chị họ biết tối qua mình còn gửi tin nhắn cho Triệu Lương Trạch đâu.


Biết rõ anh sẽ không trả lời và cũng chẳng đọc được nhưng vẫn không nhịn nổi.


Chỉ cần thấy avatar bên cạnh số điện thoại của anh ấy trên điện thoại là vui rồi.


“Ừ, Tiểu Sảng, em có muốn ra ngoài làm việc không? Sau khi từ chức ở Bộ Ngoại giao, em cũng đã nghỉ ngơi một thời gian rồi, đã thoải mái hơn chưa?” Bạch Duyệt Nhiên uyển chuyển hỏi khéo. Cô rất thương yêu cô em họ mồ côi cha mẹ này của mình.


Bạch Sảng cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này. Cô ta dựa lưng vào ghế sofa nghĩ ngợi một lúc lâu mới nói: “Chờ Tiểu Trạch quay về em sẽ bàn bạc thêm với anh ấy xem sao.”


Tay Bạch Duyệt Nhiên hơi run lên, cô chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Bạch Sảng: “Em rất thân với anh ấy à?”


“Cũng tàm tạm ạ, chỉ là bạn tốt thôi.” Bạch Sảng muốn cười nhưng vẫn nhịn được.
Mối quan hệ giữa Triệu Lương Trạch và cô ta bây giờ là mối quan hệ bạn tốt không giấu nhau điều gì, giống như anh em chiến hữu vậy. Bạch Sảng tin rằng thêm một thời gian nữa cô ta nhất định có thể từ vị trí người anh em tiến thêm một bước nữa!


Bạch Duyệt Nhiên mỉm cười nhìn cô ta, “Vậy được, chờ anh ấy quay lại thì em thương lượng với anh ấy nhé.”


Bạch Sảng thấy bác cả và chị họ đều không muốn nói thêm gì nữa bèn đứng dậy nói: “Em đi xuống xem bác gái thế nào. Sắp ăn cơm tối rồi, lát nữa em sẽ gọi hai người nhé?”


“Ừ, mau đi đi, chị muốn ăn cánh gà chiên, không biết nhà bếp hôm nay có làm không nữa.” Bạch Duyệt Nhiên bật cười.


Lúc cô cười rộ lên nhìn vô cùng thu hút, đặc biệt là môi, mặc dù nhìn có vẻ hơi dầy nhưng khi cười lại vô cùng hấp dẫn.


Bạch Sảng cười véo môi Bạch Duyệt Nhiên một cái rồi xoay người đi xuống tầng dưới.


Bạch Sảng đi rồi, Bạch Duyệt Nhiên liền khóa cửa phòng làm việc lại, hỏi Bạch Kiến Thành: “Ba, ba định làm thế nào ạ?”


Phía Đàm Đông Bang khí thế hùng hổ như vậy, bọn họ không thể không đánh trả được, nhưng không cần thiết phải nói trước mặt Bạch Sảng.


Sắc mặt Bạch Kiến Thành không thay đổi, vẫn giữ khuôn mặt mỉm cười như thường, hai tay nắm lại đặt lên bàn làm việc, cả người lộ vẻ thâm sâu khó lường.


“Chẳng gì cả, không ngờ nhà họ Đàm lại nói toang ra như thế.” Bạch Kiến Thành lắc đầu cảm khái, “Quả nhiên lúc trước ba đã coi thường ông ta. Nhưng không thể để ông ta tiếp tục lợi dụng độ nóng của tin này được.”


“Con cũng đang nghĩ tới việc này.” Bạch Duyệt Nhiên ngồi xuống trước bàn làm việc của Bạch Kiến Thành, “Hay để con nói chuyện với bên truyền thông xem sao?”


“Không, không cần.” Bạch Kiến Thành nhìn cô một cái đầy ẩn ý, “Duyệt Nhiên, con là do chính tay ba dạy dỗ, có hiểu đạo lý chặn không bằng thả không? Chặn miệng người đời như ngăn dòng nước vậy, tin đang hot mà lại ra sức ép xuống thì sẽ chỉ giúp nhà họ Đàm nắm được thóp để tạo một cái tin hot khác thôi. Đến lúc đó ba sẽ thành mục tiêu trực tiếp. Số phiếu của ông ta sẽ càng cao mà ba sẽ lại tiếp tục giảm.”


Bạch Duyệt Nhiên nắm tay thật chặt, nhắm hai mắt, “Con biết rồi ba, con sẽ không can thiệp vào tự do ngôn luận.”


“Vậy mới phải.” Bạch Kiến Thành hạ giọng, nói đều đều: “Nhưng thời gian người dân quan tâm đến tin hot rất ngắn ngủi, muốn đẩy tin hot của ông ta xuống cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng một tin hot khác đè tin này xuống là được.”


Bạch Duyệt Nhiên nghĩ ra ngay, “Nếu nói tin hot thì mấy ngày trước con có thấy một tin, cũng liên quan đến du học sinh của nước ta ở nước ngoài. Chuyện này e rằng còn thu hút người khác hơn là chuyện của Đàm Quý Nhân. Tiếc là ba mẹ của du học sinh kia chỉ là người bình thường, không được hiển hách như nhà họ Đàm, con sợ khó duy trì độ nóng.”


“Thế à? Người bình thường thì cũng là công dân Đế quốc Hoa Hạ chúng ta, bọn họ gặp khó khăn thì sao chúng ta có thể coi như không biết đây?” Bạch Kiến Thành cười từ tốn, “Nói ba nghe xem là chuyện gì nào?”


“Cũng là một vụ án, xảy ra ở Đức.” Bạch Duyệt Nhiên lấy điện thoại, mở một tin trên một trang mạng không lấy gì làm nổi tiếng ra, “Trước mắt ở nước ngoài tin này vẫn chưa hot vì chuyện của Đàm Quý Nhân đã chiếm gần hết trang chính của các báo rồi.”


Bạch Kiến Thành liếc nhìn, “Sao con lại phát hiện ra?”


“Không phải con phát hiện đâu, mà là trong báo cáo chi tiết của Cục tác chiến đặc biệt có nhắc tới đấy.” Bạch Duyệt Nhiên là Trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt, mỗi tuần đều có thông tin báo cáo nội bộ gửi cho nhân viên cấp trưởng phòng trở lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom