• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (5 Viewers)

  • Chương 595

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 595 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 595 ĐÁNH ĐÒN CẢNH CÁO
Tay pháp y kia bị lời nói của Cố Niệm Chi chặn cho không biết nói gì, mặt mũi xám xịt lấy thêm hai xi lanh máu nữa, đưa cho Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi mang đi lưu trữ.


Sắc mặt của Ramona, mẹ của bị cáo nam Seth lập tức trở nên rất khó coi. Bà ta siết chặt nắm đấm, nhìn Cố Niệm Chi. Trong hốc mắt sâu đánh màu khói đậm không thể che giấu nổi sự oán hận và căm ghét của bà ta.


Cố Niệm Chi thận trọng đặt hai ống nghiệm đựng máu vào trong túi công văn của mình, khẽ gật đầu với pháp y, “Cảm ơn anh.”


Sau đó, cô lại quay về phía Ramona, cảnh sát cao cấp, mẹ ruột của nghi phạm nam Seth: “Bà nhớ cho kĩ, khi con trai bà phải vào tù nhận hình phạt, tôi sẽ lại lấy máu của hắn để kiểm tra DNA một lần nữa. Mỗi năm làm một lần, cho đến năm cuối cùng mới thôi.”


“Mày đừng có đắc ý! Con trai tao còn chưa bị định tội đâu! Sao mày dám định tội ngay cho nó như thế hả?! Luật sư của văn phòng luật sư lớn nhất, tốt nhất nước Mỹ cơ đấy, lại ăn không nói có vu vạ cho người khác vậy à?!”


Ramona cười khinh miệt. Bà ta phát hiện ra rằng người thanh niên Hoa kiều tuấn tú đứng đằng sau cô gái kia cực kì bênh vực bao che cho cô ta. Mà cô gái kia còn trẻ tuổi như vậy, nhìn như thể chưa thành niên, nên bà ta cho rằng chắc hẳn Cố Niệm Chi cũng dùng thủ đoạn không đàng hoàng chính trực gì để giành cái tư cách luật sư này thôi.


“Chỉ với chút bản lĩnh này của cô, cô làm thế nào mà thành luật sư được vậy? Có phải vì cô ngồi trên đùi thầy giáo hướng dẫn của cô để biện hộ, để thầy hướng dẫn của cô thi lấy giấy phép hành nghề luật sư hộ đúng không? Thế nên cô cho rằng mình muốn làm gì thì làm hả?!” Ramona sa sầm mặt xuống, không giả vờ là mình không hiểu tiếng Anh nữa, “Đây không phải là nước Mỹ, đây là nước Đức!”


Hà Chi Sơ lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi một cái, hơi lo lắng cô sẽ nổi đóa lên. Để mất bình tĩnh ở trên tòa thì không hay chút nào.


Là một luật sư, điều quan trọng nhất là phải khống chế được cảm xúc của mình.


Rõ ràng Ramona cũng muốn chọc giận Cố Niệm Chi để đập ngược lại cô một vố.


Thật không ngờ Cố Niệm Chi lại vô cùng trầm mặc, hoàn toàn không hề bị mắc mưu.


Cô lấy quyển sổ ghi chép nhỏ của mình ra, giả vờ giả vịt viết chữ lên đó, “Cảnh sát cao cấp Ramona, tôi muốn thêm tội phỉ báng người khác vào danh sách tội danh tố cáo bà. Nếu bà không thể bồi thường đủ số tiền chúng tôi yêu cầu, thì bà cứ chờ mà ngồi tù đi.” Nói xong, cô quay người đi về bên cạnh Hà Chi Sơ, ngồi xuống, không để ý đến Ramona nữa.


Nghe lời cảnh cáo của Cố Niệm Chi, lòng Ramona nặng trĩu. Bà ta không kìm được, quay sang nhìn York chồng mình một cái, trầm giọng nói: “… Họ có ý gì? Muốn kiện tòa án dân sự sao?”


York bình tĩnh hơn Ramona, cũng thâm trầm quỷ kế hơn bà ta. Ánh mắt ông ta thoáng lướt qua mặt Cố Niệm Chi rồi quay đầu, mặt không chút cảm xúc, nói: “Đó là chắc chắn rồi.”


“Hả? Vậy thì phải làm thế nào?!” Trong lòng Ramona rất hoảng loạn, hai tay siết chặt vạt dưới đồng phục của mình, lẩm bẩm nói: “Chúng ta… chúng ta…”


“Bà đừng vội, tôi có cách. Cứ để cho con ranh đó nhảy nhót trước đi.” York nhìn về phía Cố Niệm Chi, ánh mắt băng lạnh, giống như một con rắn độc đang phun lưỡi ra vậy.


“Ông có cách thật sao?!” Giọng Ramona càng thấp hơn nữa, “Người đàn ông bên cạnh nó có vẻ rất ghê gớm.”
York cũng lẳng lặng nhìn Hà Chi Sơ một cái, thấy khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn kia của anh ta, gã khẽ hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường, “Có ghê gớm hay không, cứ chờ rồi sẽ biết.”


“Yên lặng. Phiên tòa bắt đầu.” Thẩm phán ngồi ở vị trí chủ tọa gõ búa, bắt đầu xét xử vụ án này.


Kể từ khi bắt đầu xảy ra vụ án, tính đến thời điểm hiện tại đã qua ba bốn tháng trời. Thế nhưng, đối với năng suất làm việc của tòa án nước Đức, hiện giờ có thể mở phiên tòa xét xử cũng coi như là do có áp lực dư luận tác động nên được chen ngang rồi.


Có rất nhiều vụ án cùng thời điểm phải sắp xếp thời gian xét xử, có một số vụ thậm chí còn được lên lịch vào một năm sau.


Vụ án này chỉ bị xếp sau có ba bốn tháng, thực sự có thể coi như nước Đức có lương tâm rồi.


Cố Niệm Chi tạm dừng các suy nghĩ vẩn vơ của mình lại, tập trung tinh thần nghe luật sư của bên kiểm sát và bên phản biện bắt đầu biện luận.


Luật sư của bị cáo khăng khăng rằng nữ du học sinh Lê Hải Thanh đã tử vong của Đế quốc Hoa Hạ đã tự nguyện chơi 3P với Seth và Nia, hơn nữa, cô ấy còn đặc biệt thích trò SM dẫn tới việc trên người cô ấy có rất nhiều vết thương. Cuối cùng, vì ba người chơi high quá nên cô ấy mới mất mạng.


Nói thẳng ra, họ chỉ thiếu mỗi nước nói Lê Hải Thanh là tự “chuốc họa vào thân” mà thôi.


Tự nguyện cái đầu chó nhà chúng mày ấy chứ tự nguyện!


Cố Niệm Chi siết chặt nắm đấm, càng nghe càng điên tiết.


Hà Chi Sơ âm thầm giữ tay Cố Niệm Chi, khẽ lắc đầu với cô. Lòng bàn tay khô ráo của Hà Chi Sơ mang theo cảm giác lành lạnh quả thật đã khiến Cố Niệm Chi bình tĩnh lại. Có điều, cô nhanh chóng thoát khỏi tay Hà Chi Sơ, cúi đầu lấy laptop của mình ra, bắt đầu ghi chú lại trên đó.


Luật sư bên bị nói xong, lại nhấn mạnh rằng đương sự của anh ta không có tiền án tiền sự, từ trước đến giờ lý lịch vẫn rất sạch sẽ tốt đẹp, đây chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi.


“Đây là một sự việc bi thảm ngoài ý muốn. Tuy rằng nó rất bi thảm nhưng nó vẫn là ngoài ý muốn. Hy vọng mọi người đừng phán xét sự việc một cách phiến diện chủ quan, khiến cho sự việc ngoài ý muốn này càng trở nên bi thảm hơn nữa. Việc ngoài ý muốn này đã hủy hoại một gia đình rồi, không thể hủy hoại thêm hai gia đình khác được.” Luật sư bên bị nghiêm túc nói hết lời rồi khom người chào, lui về vị trí.


Logic của anh ta rất tốt, rất kín kẽ, rất mạnh mẽ, nhưng Cố Niệm Chi nghe xong chỉ muốn cười ha ha.


Lúc này, phía kiểm sát bắt đầu lên tiếng.


Đầu tiên, anh ta phản đối cách suy luận “tự nguyện” chơi 3P của luật sư bên bị. Anh ta nhíu mày nói với thẩm phán: “Căn cứ vào lời chứng thực của bạn cùng ký túc xá với người bị hại, vào chạng vạng ngày đó người bị hại Lê Hải Thanh đã thay đồ thể thao, ra ngoài chạy bộ rèn luyện sức khỏe. Xin hỏi, làm thế nào mà một cô bé ngày ngày đều chạy bộ theo thời gian và tuyến đường cố định, tự dưng lại muốn “tự nguyện” chơi 3P với hai người qua đường chứ?”


“Làm sao mà tôi biết được? Có thể cô ấy yêu đương sự của tôi từ cái nhìn đầu tiên thì sao?! Anh cũng biết đấy, có rất nhiều các cô gái người Đế quốc Hoa Hạ có cảm giác sùng bái trời sinh đối với người da trắng…” Luật sư bên bị cười nói.
Cố Niệm Chi giận điên người, thực sự không nhịn được nữa, bèn đứng lên nói: “Phản đối! Luật sư bên bị dùng sự phỏng đoán cá nhân thay cho phân tích pháp lý, sỉ nhục nhân cách của người bị hại, sỉ nhục nhân cách của tất cả các cô gái của Đế quốc Hoa Hạ! Tôi xin bảo lưu quyền khống cáo và bắt đền danh dự đối với luật sư bên bị!”


Sắc mặt của luật sư bị cáo lập tức biến thành màu gan heo. Anh ta trợn trừng đôi mắt trâu của mình lên nhìn Cố Niệm Chi, tức giận nói: “Tôi nói sai sao?! Chẳng lẽ không phải con gái của Đế quốc Hoa Hạ các cô đều…”


“Đương nhiên không phải!” Cố Niệm Chi đáp rất dứt khoát, chém đinh chặt sắt nói: “Thưa ngài luật sư, cũng giống như việc nước Đức của các anh có loại phát xít phản nhân loại như Hitler vậy, nhưng tôi sẽ không nói tất cả người dân nước Đức đều là phát xít như Hitler. Mà lời anh vừa nói, thì chẳng khác nào vơ đũa cả nắm.”


Sắc mặt của Thẩm phán rất khó coi, ông ta cảnh cáo luật sư bên bị: “… Đề nghị anh chú ý ngôn từ.”


Cố Niệm Chi cảm thấy cách xử lý của thẩm phán quá nhẹ nhàng, hời hợt, bèn nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh hẳn xuống, “Thưa ngài thẩm phán, xét thấy luật sư bên bị có những ngôn luận và quan điểm kỳ thị chủng tộc với người bị hại của bán án này, tôi yêu cầu loại bỏ tư cách luật sư đại diện bị cáo của vị này.”


Thẩm phán nhìn Cố Niệm Chi rồi lại nhìn sang luật sư bên bị, hơi gượng gạo hắng giọng một tiếng, nói: “Hans, anh phải xin lỗi luật sư của đối phương đi.”


Lúc này, khuôn mặt của luật sư bên bị đỏ tím cả lên, lỗ mũi thô to thở hổn hà hổn hển, đôi mắt trợn trừng lên to hơn cả cái chuông đồng, thêm đôi môi dày vén ngược ra ngoài nữa, nhìn thực sự chẳng khác gì một con lợn.


“Xin lỗi.” Cuối cùng anh ta cũng cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình xuống, xin lỗi Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi lại không chịu nhún nhường, “Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần tòa án làm gì?! Thưa ngài thẩm phán, kỳ thị chủng tộc, có những ngôn luận thù hận là tội gì, tôi nghĩ ngài hiểu rõ hơn tôi. Tôi tin rằng ngài thẩm phán sẽ không biết luật còn phạm luật đâu nhỉ?”


Cố Niệm Chi hoàn toàn không hề sợ hãi. Trong tòa án lặng ngắt như tờ, cô nhìn một lượt từng khuôn mặt của từng người một, nói nhấn mạnh từng lời từng chữ, “Nếu ngài thẩm phán tiếp tục ba phải như vậy, tôi sẽ kiện lên cấp trên. Dù cho phải kiện lên đến tòa án tối cao của Đức, tòa án tối cao của Liên minh châu Âu, tôi cũng sẽ không ngại!”


Hà Chi Sơ cũng đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm túc nói: “Thái độ của cô ấy, cũng chính là thái độ của văn phòng luật sư chúng tôi.”


Nếu Cố Niệm Chi chỉ là một trợ lý luật sư bé nhỏ thì những người này còn có thể không coi lời nói của cô ra gì. Thế nhưng, lời của Hà Chi Sơ thì họ bắt buộc phải cân nhắc một chút.


Hà Chi Sơ đại diện cho văn phòng luật sư lớn nhất nước Mỹ, bản thân anh ta cũng là người hợp tác với văn phòng luật sư. Hơn nữa, gia thế bối cảnh của Hà Chi Sơ rất bí ẩn, tòa án nước Đức hơi hiểu một chút về anh ta. Tuy không hiểu được hết toàn bộ nhưng nhìn đốm cũng biết con báo thế nào, nên họ cũng vẫn rất kiêng dè về lai lịch của anh ta.


Câu nói của Hà Chi Sơ vừa dứt, sắc mặt của Hans, luật sư bên bị lập tức biến thành màu xám tro. Mồ hôi lạnh tứa ra từng giọt từng giọt lớn trên trán, khiến cho làn da đen đỏ của anh ta ánh lên một lớp dầu, nhìn mà nhức hết cả mắt.


“Xin… xin lỗi.” Anh ta lại lắp bắp nói xin lỗi Cố Niệm Chi một lần nữa.
Cố Niệm Chi hoàn toàn không muốn đón nhận, “Tôi vẫn giữ câu nói đó thôi, anh là luật sư của bị cáo mà trên tòa lại có những lời lẽ như vậy, đó không chỉ là vấn đề tố chất nghề nghiệp của anh, mà đã cấu thành tội phạm rồi. Kỳ thị chủng tộc, sỉ nhục nhân phẩm của người khác, anh chọn một cái đi, tôi nhất quyết phải kiện anh đến cùng.”


Bị một người da trắng chỉ thẳng vào mũi nói rằng tất cả các cô gái của Đế quốc Hoa Hạ đều có sự sùng bái bẩm sinh với người da trắng, thì dù có nhịn được cô cũng không muốn nhịn nữa.


Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có cái suy nghĩ người da trắng thì cao cấp hơn người khác một bậc chứ? Đã vậy, đừng trách Cố Niệm Chi dạy cho anh ta cách làm người. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Đầu tiên cô sẽ chất vấn hiệp hội luật sư của Đức về tư cách hành nghề luật sư của Hans. Nếu bị phán xét là hành vi không đàng hoàng đúng mực, anh ta sẽ bị tước bỏ tư cách hành nghề luật sư, nghiêm trọng thì sẽ bị cấm vĩnh viễn không được thi lại nữa.


Sau đó, chắc chắn cô sẽ phải đề nghị tòa án lập án, tố cáo anh ta kỳ thị chủng tộc, sỉ nhục nhân phẩm người khác. Bất kể là đến lúc nào phiên tòa này mới có thể mở, dù sao cô cũng chỉ muốn treo một thanh kiếm dài Damocles trên đầu anh ta, để cho từng giờ từng phút tim anh ta đều bị treo ngược lên cành cây, không để anh ta sống yên ổn thôi.


Đương nhiên, điều quan trọng nhất là chắc chắn luật sư bên bị sẽ phải đổi người, như vậy mới có thể đả kích được khí thế của đối phương ở mức độ cao nhất.


Không cho cái gia đình đê tiện không chừa phần cho người khác của tên bị cáo Seth này một bài học, thì chúng sẽ không biết vì sao đóa hoa lại đỏ như vậy…


Dưới sự kiên trì của Cố Niệm Chi, thẩm phán tuyên bố loại bỏ tư cách đại diện của luật sư bên bị, bị cáo cần phải chọn một luật sư khác, ngày khác sẽ tiếp tục phiên tòa.


Ngày đầu tiên thụ lý vụ án, dưới sự trợ công thần sầu của Cố Niệm Chi, bên kiểm sát đã loại bỏ được luôn luật sư của đối phương.


Sau khi thẩm phán tuyên bố tạm dừng phiên tòa, bên phía bị cáo sa sầm mặt mũi xuống, đặc biệt là nam bị cáo Seth. Hắn ta luôn trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, ánh mắt vừa ác độc vừa thô bỉ đỏ rực lên, nhìn cô chằm chằm như thể một kẻ thần kinh vậy.


Cố Niệm Chi hoàn toàn không hề sợ sệt. Cô đưa hai ngón tay ra, làm động tác “cắt” một cái.


Nếu không phải còn e ngại đang ở trên tòa, thì Cố Niệm Chi chỉ hận không thể làm một dấu tay hình khẩu súng chĩa vào gã bị cáo kia thôi…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom