• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 618

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 618 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 618 TRÁCH NHIỆM CAO CẢ
Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia suýt chút nữa là chống nạnh cười to rồi. Cô nhỏ giọng nói: “Đáng đời! Loại cặn bã này đáng bị xử lý như thế!”


“Em nghĩ là hắn đáng bị đánh à?”


“Đương nhiên rồi ạ.” Cố Niệm Chi nhấc một chân lên trên ghế sofa, đá hai cái vào không khí, “Nếu em ở đấy thì chắc chắn sẽ tiện thể đá cho hắn thêm mấy cước nữa ấy!”


Hà Chi Sơ bật cười khẽ, “Nếu bị đánh thật thì đã tốt.”


“Chẳng lẽ còn có thể là giả sao ạ?” Nụ cười của Cố Niệm Chi lập tức thu lại, “Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ muốn mượn việc bị thương để trốn tránh hình phạt ư?!”


“Không biết được, ngày mai đi xem thử là hiểu ngay.” Hà Chi Sơ thản nhiên nói, “Bây giờ truyền thông đã chờ ở cổng bệnh viện rồi, bọn họ muốn bảo lãnh do trọng thương cũng không phải dễ.”


“Bảo lãnh do trọng thương ư?” Cố Niệm Chi kinh ngạc, “Trừ khi thật sự bị thương nặng đến mức không thể cử động được, nếu không thì không thể…”


“Ừ, nên tôi mới bảo mai phải đến bệnh viện xem thử.” Nói xong, Hà Chi Sơ liền cúp điện thoại.


Không lâu sau khi anh ta đặt điện thoại xuống thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.


Lần này là điện thoại gọi từ quê nhà anh ta.


Anh ta hơi ngạc nhiên, trượt mở ra nghe.


“Dì Tần à?” Là điện thoại của dì Tần.
“A Sơ, ba cháu không cho dì nói, nhưng dì thấy không thể giấu cháu được.” Giọng dì Tần run rẩy, còn có chút nghẹn ngào đang cố gắng che giấu, “Hôm… hôm qua ba cháu bị ngã ở trong vườn hoa, gáy bị đập đúng vào một hòn non bộ nhỏ dưới đất, bị ngất đi luôn, chiều nay mới tỉnh lại, bây giờ yếu lắm…”


Hà Chi Sơ lập tức đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch, “Đập vào gáy ư?! Có nặng lắm không ạ?”


“Bác sĩ Tiểu Tần nói ba cháu bị tụ máu não, họ đang bàn bạc xem có nên phẫu thuật không.” Giọng của dì Tần từ từ trấn tĩnh lại, “A Sơ ơi, cháu có muốn về xem thử xem thế nào không?”


Hà Chi Sơ nhìn lịch trình hằng ngày của mình, mấy ngày gần đây nhất đều là công việc của văn phòng chi nhánh, việc tuyển người có thể để bốn trợ lý phân công xử lý, những văn bản pháp luật phải ký thì đều đã ký xong rồi, vụ án của Lê Hải Thanh hôm nay mới vừa nộp đơn kiện dân sự, còn cách thời gian mở phiên tòa hai tuần nữa, cho nên hẳn là anh ta có đủ thời gian để về một chuyến.


Hà Chi Sơ ngồi thẳng người trên ghế sofa, một lúc lâu không nói nên lời.


Từ trước đến nay, mối quan hệ của anh ta với ba không quá gần gũi, nhưng bất luận có gần gũi hay không thì ông ấy vẫn là ba của anh ta. Ông cụ Hà đã xảy ra chuyện thì Hà Chi Sơ căn bản không thể bỏ mặc được.


“A Sơ ơi? Cháu vẫn nghe chứ?” Dì Tần không nghe thấy giọng của Hà Chi Sơ một lúc lâu, không kìm được liền thì thầm khuyên anh ta: “Hay là cháu về một chuyến đi… từ khi mẹ cháu mất, cháu chính là người quan trọng nhất trong lòng ba cháu. Mặc dù từ trước đến nay ông ấy không nói, nhưng dì hiểu tâm tư của ông ấy, không ai quan trọng hơn cháu, cháu hãy… tha thứ cho ba cháu đi.”


Hà Chi Sơ vẫn không nói gì, một tay đang buông thõng lặng lẽ nắm chặt lại.


“A Sơ, dì nghi là… nghi là…” Dì Tần ấp a ấp úng, câu tiếp theo mãi mà không thể nói ra được.


Lúc này Hà Chi Sơ mới hỏi: “Nghi gì ạ?”


“Dì nghi là ba cháu… không muốn sống nữa, muốn đi theo mẹ cháu…” Dì Tần ép giọng nói rất nhỏ giống như sợ người khác nghe thấy, che ống nghe, “Không chỉ một lần dì phát hiện ra rằng mỗi khi bị bệnh, ông ấy không bao giờ uống thuốc. Dì hỏi thì ông ấy nói là quên, bây giờ lại ngã đến mức này khi đang đi dạo trong vườn hoa nữa. Cháu thử nghĩ mà xem, làm sao có thể như vậy được? Chưa bao giờ bên cạnh ông ấy không có người, nhiều người đi theo như thế mà ông ấy lại có thể ngã đến mức đó được sao?”


“Hay là có người hại ông ấy?” Hà Chi Sơ tỉnh táo lại, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn cảnh đêm ở Munich. Ánh mắt anh ta mắt thâm trầm, còn đen hơn cả bóng đêm.


“Hả? Cháu nghĩ có khả năng này sao? Vậy thì cháu càng phải về điều tra thử xem, dì không thể kiểm soát được những chuyện bên ngoài như thế này được.” Giọng nói của dì Tần rất hoang mang, “Bây giờ trong nhà không có ai là đàn ông nữa, Sơ à, cháu về đi đã… dì lo lắm…”


Hà Chi Sơ khẽ nhắm mắt lại, day day ấn đường, nghĩ một lúc rồi nói, “Cháu sẽ lên đường luôn.”
Dì Tần thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, dáng vẻ rõ ràng giống như đã trút được gánh nặng, “Ôi, A Sơ, cháu có thể về được thì tốt quá, dì thật sự không chịu nổi nữa rồi.”


“Không sao đâu ạ.” Hà Chi Sơ an ủi dì Tần một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó lập tức tra cứu thông tin chuyến bay, phát hiện ra vừa đúng lúc có chuyến bay đến New York vào một giờ sáng.


Hà Chi Sơ đặt xong vé máy bay khoang hạng nhất, nghĩ lại tình hình một lần nữa, sau đó gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, em qua đây, tôi có chuyện cần nói với em.”


Cố Niệm Chi vừa mới đắp mặt nạ xong, đang nằm trên giường đối chiếu từ điển tiếng Đức để học những điều khoản pháp luật kia.


“Dạ, chuyện quan trọng lắm ạ? Em sắp đi ngủ rồi, ngày mai nói được không thầy?” Cô hơi mơ màng buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp một cái.


“Không được.” Hà Chi Sơ nói khẽ, “Mau qua đây, đừng có lười.”


Cố Niệm Chi làm mặt quỷ, bò từ trên giường dậy, thay áo ngủ, mặc một bộ quần áo thường ngày vào, xỏ dép lê đi sang gõ cửa phòng Hà Chi Sơ.


Hà Chi Sơ mở cửa cho cô vào, thấy cô vẫn chưa gỡ mặt nạ xuống, thản nhiên liếc nhìn cô một cái, “Thế này mà em ngủ được à?”


Anh ta đã vạch trần lời nói dối lúc nãy của Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi cũng không xấu hổ, bướng bỉnh cười nói, “Gỡ xuống là có thể đi ngủ ngay mà thầy, tiện lắm ạ, không cần rửa lại.”


Hà Chi Sơ bước đến trước bàn trà, lấy lịch trình hằng ngày của mình lúc nãy đưa cho Cố Niệm Chi: “Đây là lịch trình hằng ngày trong hai tuần tới của tôi, cả bảng tiến độ của vụ án nữa, em cầm lấy đi.” Vietwriter.vn


Cố Niệm Chi sửng sốt, nhận lấy hai bảng biểu từ trong tay Hà Chi Sơ xem qua một lượt, rồi lại bóc mặt nạ trên mặt xuống ném vào thùng rác, quay người nhìn anh ta.


Dưới đèn chùm thủy tinh hình nhánh cây, làn da vừa mới đắp mặt nạ xong của cô đã ngậm đủ nước, trắng nõn mềm mại đàn hồi giống như đậu hũ Bạch Ngọc, lại có cả cảm giác ấm áp như ngọc mỡ dê. Đôi mắt đen như biết nói nhìn anh ta chăm chú, “Giáo sư Hà, việc này nghĩa là sao ạ?”


“Ba tôi có chút chuyện, tôi phải lập tức về thăm ông ấy.” Hà Chi Sơ nói qua loa, nhưng Cố Niệm Chi có thể cảm nhận được điều gì đó khi nhìn bàn tay phải vẫn luôn nắm chặt của anh ta.


Có lẽ không phải là việc nhỏ…


Cố Niệm Chi thu lại dáng vẻ cười đùa cợt nhả, nghiêm túc gật đầu, “Gia đình là quan trọng mà. Giáo sư Hà đừng lo lắng chuyện ở đây, em và bốn đồng nghiệp sẽ làm việc thật tốt, không để Giáo sư Hà mất mặt đâu ạ.”
Hà Chi Sơ đi đến bên cạnh Cố Niệm Chi, yên lặng nhìn cô.


Ánh mắt của anh ta vừa thâm sâu vừa mênh mông, giống bầu trời sao của hố đen ẩn giấu trong đêm tối. Không chỉ không nhìn được biên giới, mà còn không thể nhìn thấy đáy nữa.


Cố Niệm Chi không dám đối mặt với anh ta, dời ánh mắt đi theo bản năng, “Giáo sư Hà còn gì dặn dò không ạ?”


Yết hầu của Hà Chi Sơ nhấp nhô lên xuống, nuốt một ngụm nước bọt, nuốt câu nói trở lại.


Anh ta khẽ xoa đầu Cố Niệm Chi, nói: “Được rồi, không còn việc gì nữa đâu, có gì thì bàn bạc với mấy đồng nghiệp, nếu không quyết định được thì trì hoãn chờ tôi quay lại.”


Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, cảm thấy trên vai mình như đang gánh trách nhiệm cao cả.


Nhưng sự trưởng thành của con người chính là từ những trách nhiệm ngày càng nặng nề hơn như thế này.


Hơn một tháng ở Đức, cô đã chững chạc hơn khi ở trường rất nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom