• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 621

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 621 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 621 KHÔNG GẶP KHÔNG VỀ
Bác sĩ mặc áo blouse trắng mặt lạnh nhạt gật đầu, nói, “Nhiệm vụ cả thôi, hai người cứ hỏi đi.”


Smith liếc nhìn Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi lấy bảng câu hỏi đã chuẩn bị từ trước ra hỏi bác sĩ từng câu một.


“Xin hỏi bệnh nhân của anh ở đây là ai?”


“Seth, được tòa án Munich đưa tới tối qua.”


“Anh ta mắc bệnh gì?”


“Bị thương do ẩu đả, phần đầu chấn động não cấp 2, vùng mắt bầm tím, thị lực mắt trái bị tổn thương, gần như mù, xương ống chân trái bị gãy, cánh tay cũng bị nứt xương với các mức độ khác nhau.” Bác sĩ nói tiếng Đức, hơn một tháng tự học tiếng Đức của Cố Niệm Chi cuối cùng cũng có tác dụng.


Nhưng có rất nhiều từ chuyên ngành y cô không hiểu lắm, Smith ở bên cạnh phiên dịch, cô mới nghe được đại khái.


“… What a pity (thật đáng tiếc)…” Sao không đánh chết hắn luôn đi?


Cố Niệm Chi và Smith cùng cảm thán.


Bác sĩ không biết phải nói gì.


Ghi lại những gì bác sĩ nói xong, Cố Niệm Chi đưa lại bảng câu hỏi cho bác sĩ, “Anh xem qua đi, nếu không có sai sót gì nữa thì phiền anh ký tên xác nhận ở bên dưới.”


Bác sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu liếc nhìn cô, hình như anh ta chưa từng phải ký những thứ như vậy bao giờ.


Ở Mỹ, Smith thường xuyên làm việc này. Anh ta chỉ vào chỗ ký tên, “Chỗ này này, ký xong chúng tôi sẽ đi.”


Bác sĩ nhìn Smith vẻ nghi ngờ, cuối cùng cẩn thận xem lại từ đầu đến cuối bảng câu hỏi hai lần rồi mới ký tên mình vào cuối tờ giấy.


Bác sĩ trả bảng câu hỏi cho Cố Niệm Chi, lại nhìn cô một cái nữa rồi mới đi đến trước giường bệnh của Seth, cúi xuống kiểm tra tình trạng vết thương của hắn.


Seth vẫn đang gào khóc thảm thiết, giọng hắn thô khàn cực kì khó nghe.


Cố Niệm Chi cất bảng câu hỏi đi, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.


“Anh Smith, chúng ta đi thôi.” Cố Niệm Chi nhìn Smith ra hiệu.


Smith gật đầu, cũng không chào hỏi với bác sĩ mà dẫn Cố Niệm Chi đi thẳng ra khỏi phòng bệnh của Seth.


Lúc hai người ngồi trên xe riêng, Cố Niệm Chi mới hỏi Smith, “Anh cảm thấy tình trạng vết thương của Seth rốt cuộc là thế nào?”


Smith cười cười không mấy để tâm, “Không cần biết hắn bị thương thật hay giả, có chúng ta canh chừng rồi thì hắn đừng hòng được bảo lãnh.”


Bác sĩ đã ký tên trên bảng câu hỏi, nếu anh ta làm giả, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.


Cố Niệm Chi yên tâm, khoanh tay tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, lần đầu tiên cảm thấy hơi cô đơn.


Nghĩ kĩ lại thì tuy ký ức của cô bắt đầu từ năm mười hai tuổi, nhưng bảy năm qua, bên cạnh cô luôn có Hoắc thiếu, hoặc Giáo sư Hà.
Hai người đàn ông này đều có thể cho cô cảm giác an toàn, tất nhiên, Hoắc Thiệu Hằng càng khiến cô thấy tin cậy, yên lòng hơn.


Cô có thể nhìn ra được, Hà Chi Sơ vẫn có điều che giấu cô.


Nhận ra mình đang nghĩ gì, Cố Niệm Chi hơi chau mày.


Tâm trạng chợt hào hứng lên, nghĩ đến Hà Chi Sơ đã rời khỏi nước Đức, mặc dù Hoắc thiếu đang ở Đức nhưng cô lại không biết đi đâu tìm anh.


Nhưng nếu anh ở Đức, nhất định sẽ biết cô cũng đã tới đây.


Vụ án Lê Hải Thanh gần như chấn động toàn nước Đức, đặc biệt đoàn luật sư biện hộ cho nguyên cáo được mời đến từ nước Mỹ đều đang rất có danh tiếng.


Mặc dù Cố Niệm Chi không xuất hiện trên video đó, nhưng chỉ cần người quen thuộc cô nhìn thấy video, nhất định có thể nghe thấy giọng của nữ luật sư chính là cô.


Cô cho rằng Hoắc thiếu đã biết cô đến Đức.


Nhưng mấy ngày nay vẫn chưa đến tìm cô, có lẽ là do nhiệm vụ quá cẩn mật chăng…





Trong phòng bệnh của Seth, sau khi mấy người Cố Niệm Chi ra về, bác sĩ đi tới tháo bỏ thanh nẹp ở chân trái của hắn ra quan sát.


Vết thương trên chân trái sưng to, nhìn rất đáng sợ.


Seth không gào khóc nữa, chỉ trừng bác sĩ, khàn giọng nói: “Đau chết được, anh không thể cho tôi thuốc giảm đau à?!”


“Thuốc giảm đau ư?” Bác sĩ quay đầu lại, trợn tròn mắt, “Nếu không phải tôi rạch một dao trên chân cậu thì hôm nay cậu đã lộ sơ hở rồi. Đám luật sư nước Mỹ đó thật sự rất thông minh. Một khi bị bọn họ phát hiện thương thế của cậu không nghiêm trọng đến vậy, cậu biết hậu quả thế nào không?”


“Tôi cần chó gì phải quan tâm hậu quả là gì!” Seth nghiến răng nghiến lợi nện xuống giường, “Tôi hận không thể xé nát con ranh đó ra! Thực sự quá đáng hận!”


“Cậu vẫn nên an phận ở đây đi. Ba mẹ cậu vất vả như vậy mới đưa được cậu ra khỏi trại tạm giam, ngoan ngoãn mà nghe lời bọn họ, đừng gây sự nữa.” Nói xong, bác sĩ gọi y tá vào đổi thuốc cho Seth, đồng thời tiêm một mũi thuốc an thần cho hắn, để hắn ngủ một giấc.


Tuy vết thương trên người Seth không nghiêm trọng như trên bệnh án đã viết nhưng vẫn bị thương thật, cuộc ẩu đả cũng không phải giả.


Vì để nhìn càng giống thật, bọn họ cũng nghiến răng dốc sức rồi, thật sự đánh Seth một trận. Đương nhiên, lúc đánh cũng đã tránh mấy vị trí quan trọng, chỉ chọn nơi da dày thịt béo để đánh, làm cho mặt mũi bầm dập, cũng tiện che giấu tai mắt người khác.





Sau khi Cố Niệm Chi và Smith rời khỏi bệnh viện, Smith đưa cô về khách sạn Hilton trước, sau đó đến chi nhánh văn phòng luật để họp.


Ba luật sư khác đã chờ ở đó.


Một mình Cố Niệm Chi ở trong phòng của khách sạn chỉnh sửa lại biên bản ghi lại tiến trình xét xử trên tòa án mấy ngày nay, tra tìm bổ sung những điểm thiếu sót, đồng thời tra tư liệu viết lời biện hộ cho án dân sự.


Cô bận bịu đến đêm muộn, đến khi cảm thấy đói mới giơ tay nhìn đồng hồ.


Thì ra đã mười giờ tối rồi.
Cô muốn nhắn tin, gọi điện thoại, nói chuyện phiếm với Mã Kỳ Kỳ.


Nhưng giờ này, trong nước đang là năm giờ sáng, chắc chắn Mã Kỳ Kỳ vẫn còn đang ngủ, cho nên cô cũng không thể gọi điện thoại được.


Cố Niệm Chi nhất thời hứng khởi, mở ứng dụng nhắn tin nhanh, gửi tin nhắn cho Mã Kỳ Kỳ.


Niệm Tư Tại Tư: Kỳ Kỳ, vẫn đang ngủ à? Tớ rất nhớ cậu, cậu nhớ tớ không?


Sau khi gửi đi, biết Mã Kỳ Kỳ tạm thời chưa trả lời được, nên cô buông điện thoại xuống.


Ngày hôm sau, Mã Kỳ Kỳ trả lời tin nhắn của cô.


Kỳ Kỳ đáng yêu nhất: Niệm Chi, cậu có đó không?


Niệm Tư Tại Tư: Tớ đây, Kỳ Kỳ, có việc gì à?


Kỳ Kỳ đáng yêu nhất: Niệm Chi, bao giờ cậu về thế? Trường khai giảng rồi, hôm nay ngày đầu tiên họp lớp, mọi người đều đang bàn luận về cậu đấy!


Niệm Tư Tại Tư: Bàn luận về tớ á? Có gì để nói đâu nhỉ? Vụ án bị tòa án áp xuống mãi không tuyên án, án dân sự còn đang xếp hàng dài, ài, một lời khó nói hết.


Kỳ Kỳ đáng yêu nhất: Hả? Sao lại như vậy? Đám người Đức này! Thật đúng là lũ hai mặt!


Niệm Tư Tại Tư: Ừ, hai ba mặt luôn ấy, rặt một đám chó má!


Hai người cùng nhau mắng người Đức chó má. Bọn họ rêu rao nước mình phổ cập nhân quyền, thế mà ngay một vụ giết người nước ngoài cũng không dám công khai minh bạch, đúng là toàn cứt chó cả!


Cố Niệm Chi với Mã Kỳ Kỳ mắng thả cửa một hồi, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.


Mấy ngày kế tiếp, một mình Cố Niệm Chi ở trong khách sạn sắp xếp lại biên bản của tòa án, đọc lại tư liệu vụ án mà cảnh sát cung cấp, thậm chí tưởng tượng nếu mình là luật sư bị cáo thì mình sẽ làm thế nào để bào chữa cho bị cáo, sau đó lại đứng trên lập trường của luật sư nguyên cáo, tấn công điểm biện luận mà mình tìm được.


Mỗi lần xem, cô lại có thu hoạch mới, phát hiện mới.


Trong trạng thái toàn tâm toàn ý làm việc liên tục, cô quên mất thời gian, mỗi ngày trôi qua vô cùng phong phú mà cũng khá bận rộn.


Cố Niệm Chi rất thích cuộc sống như thế này, điểm trừ duy nhất chính là, bên cạnh cô không có Hoắc Thiệu Hằng.


Nỗi nhớ của cô về anh càng ngày càng tăng, lại không có người để kể ra.


Mỗi lần có người gọi điện đến, trái tim cô đều nhảy lên điên cuồng, nhưng khi bắt máy nghe thì đều không phải anh.


Lại một buổi tối, Cố Niệm Chi đã lên giường, mơ màng ngủ thiếp đi, nghe thấy di động “ting” một tiếng.


Cô theo bản năng cầm lấy di động, mở ra nhìn, hóa ra là Mã Kỳ Kỳ gửi tin tới.


Kỳ Kỳ đáng yêu nhất: Niệm Chi, bao giờ cậu về?


Cố Niệm Chi dụi mắt, nằm trên giường cầm di động trả lời tin nhắn của Mã Kỳ Kỳ. WebTru yenOn linez . com


Niệm Tư Tại Tư: Kiện cáo xong thì về thôi, chắc phải sau khi có kết quả của phiên tòa sơ thẩm đã.
Kỳ Kỳ đáng yêu nhất: Đám người Đức đó thật đáng ghét, cứ lần chần có giải quyết được vấn đề không? Đúng là lũ đà điểu, tưởng vùi đầu mình xuống cát thì người khác không nhìn thấy cái mông xấu xí của bọn họ à!


Niệm Tư Tại Tư: Phì hahahaha… Kỳ Kỳ cậu so sánh hay đấy!


Hai người nói chuyện một hồi thì Mã Kỳ Kỳ đi học. Cố Niệm Chi hoàn toàn tỉnh táo hẳn, đang định dậy đọc sách một lát thì cô lại nhận được một tin nhắn.


Dãy số của người gửi rất lạ, tin nhắn cũng rất đơn giản, chỉ có một câu: Nhận được khăn chưa?


Trái tim Cố Niệm Chi lập tức đập điên cuồng.


Tay cô run lẩy bẩy, ngón tay không nghe theo sự sai bảo của cô nữa, lúc nhắn tin chọn sai chữ rất nhiều lần.


Thử mấy lần, cô mới gửi được đi một câu: Anh là ai?


Bên kia im lặng một hồi, gửi lại một mặt cười: Em nói xem?


Sau đó lại dặn cô: Đừng nói cho người khác biết, em hiểu mà.


Cố Niệm Chi gật đầu cật lực, trong mắt đột nhiên có nước mắt, lồng ngực cô bị một cảm xúc không gọi thành tên lấp đầy. Cô áp chiếc điện thoại vào ngực, nhắm mắt lại, cảm giác Hoắc Thiệu Hằng đang ở cạnh bên.


Cô thử gọi cho dãy số đó, phát hiện số điện thoại này không tồn tại, còn đang nghi hoặc, bên kia lại gửi một tin nhắn: Anh không tiện nghe điện thoại, đừng gọi.


Vậy là anh thấy cuộc gọi của cô.


Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, mặc dù bên kia không nhìn thấy, cô vẫn rất thận trọng xin lỗi, gửi đi một tin nhắn: Vâng ạ, anh chú ý an toàn nhé.


Bên kia lại lặng im một hồi rồi trả lời cô: Anh nhớ em.


Nước mắt Cố Niệm Chi như muốn trào ra, cô vội ngẩng đầu lên mới ngăn nước mắt lại được.


Anh không ở bên cạnh, cô khóc cho ai xem đây?


Dần dần cũng quen không khóc nữa.


Ngón tay Cố Niệm Chi vuốt trên di động hồi lâu, mới gửi lại một tin: Em cũng vậy…


Bên kia cũng chờ một lát, rồi nói: Anh muốn gặp em, mai em có rảnh không?


Có có có!


Cố Niệm Chi vội vàng trả lời, ngón tay luống cuống, mấy lần bấm sai chữ, xóa lại sửa, mới gửi được ba chữ này đi.


Đừng nói ngày mai cô vốn rảnh, kể cả không rảnh, cũng chắc chắn sẽ rảnh!


Cô nhớ dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ mưa, nhưng mưa thì sao?


Cho dù là mưa bom bão đạn, cô cũng vẫn đi như thường!


Không ai có thể ngăn cản cô đi gặp người mình yêu thương.


Bên kia lại dừng một chút mới gửi sticker ôm ôm: Ừ, vậy mười giờ sáng mai em đến hồ Quốc Vương ở chân núi Alps, anh chờ em.


Cố Niệm Chi không chút do dự nhắn lại: Không gặp không về!


Bên kia không gửi tin nhắn nữa, nhưng Cố Niệm Chi kích động đến mức không ngủ được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom