• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 631

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 631 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 631 THÁNH NÉ TRÁNH
Bốn tên mặc đồng phục cảnh sát này được người ta thả dây cáp từ trên đường quốc lộ xuống, đầu đội mũ cảnh sát, vành mũ kéo thấp xuống che khuất nửa gương mặt. Trên mặt mỗi người còn đeo một cặp kính đen rất to, che đi đôi mắt của họ.


Chỉ vừa nhìn thoáng qua, Cố Niệm Chi đã có thể kết luận được rằng cặp mắt kính này không phải là mắt kính bình thường, nhất định là kính hồng ngoại nhìn trong đêm.


Bốn tên mặc đồng phục cảnh sát đó cảnh giác nhìn xung quanh, tay cầm súng, ôm ý định thấy có chút động tĩnh nhỏ nào là sẽ nổ súng ngay.


Bọn họ thật sự là người tới cứu cô sao?


Cố Niệm Chi nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn bốn gã cảnh sát cầm súng đang từ từ đáp xuống ở giữa không trung. Cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hô một tiếng: “Help”, sau đó nhanh chóng bổ nhào sang chỗ khác, lăn vào trong rừng.


Bốn gã kia vừa nghe thấy có người hô “cứu mạng” bèn quay đầu súng lại, nổ súng bắn pằng pằng pằng pằng không chút do dự, nhằm thẳng vào chỗ Cố Niệm Chi vừa phát ra tiếng kêu.


Làn đạn trút xuống từ giữa trời không, tảng đá lớn lập tức vỡ vụn, bắn tung tóe, đập vào người cũng rất đau đớn.


Tuy Cố Niệm Chi đã lăn tới chỗ khác nhưng lưng vẫn bị mảnh đá văng vào, đau rát.


Có điều chỉ là mảnh đá mà thôi, vẫn tránh được đạn, nếu không thì cô đã thật sự phải chết một cách không rõ ràng ở đây rồi.


Giờ thì rốt cuộc Cố Niệm Chi đã xác định được đám cảnh sát này không phải tới cứu cô, mà tới để lấy mạng của cô!


Đã như vậy thì đừng trách cô ra tay độc ác!
Thực ra, cô đã sớm đoán được rằng ba dượng của tên Seth tội ác tày trời kia chính là một cảnh sát cấp cao.


Vụ án của Lê Hải Thanh khó buộc tội như vậy, hóa ra là vì tay York đó thiên vị cản trở sự công chính của tư pháp.


Sao cô có thể đần độn như vậy chứ? Vẫn còn đi gửi gắm hy vọng cầu cứu vào cảnh sát nữa à?!


Người muốn hại cô chính là Seth, mà York, ba dượng của Seth lại là quan chức cấp cao của hệ thống cảnh sát.


Ban đầu cô còn tưởng rằng cảnh sát của Munich không liên quan gì tới York, nhưng nhìn thấy bốn gã mặc đồng phục cảnh sát cầm súng tiểu liên bán tự động này, vừa nghe thấy có người hô “cứu mạng” đã lập tức nổ súng xả đạn thì Cố Niệm Chi không dám tiếp tục liều lĩnh như vậy nữa.


Vừa nghĩ tới khả năng bị rơi vào tay ba dượng của Seth, Cố Niệm Chi không nhịn được rùng mình một cái…


Cô hạ quyết tâm, nhanh chóng đeo chiếc túi trống nhỏ của mình ở sau lưng, lặng lẽ nằm rạp xuống mặt đất, sau đó bò trên mặt đất một cách cực kì chậm chạm.


Phía bên này của tảng đá lớn có rất nhiều cây, ánh trăng cũng không chiếu vào được, tối hơn vùng đất trống bên kia sông rất nhiều.


Thừa dịp những kẻ này vẫn còn treo trên không trung, không thấy rõ bóng tối bên dưới, cô bò ra từ phía sau tảng đá lớn, nhanh chóng đẩy mấy đống củi mà ban ngày mình mới gom được tới gần hơn một chút, tạo thành một đống củi lớn nhấp nhô trập trùng.


Ở đây có rất nhiều cây, loại nào cũng có. Từ cây tùng cao lớn, bụi cỏ thấp lùn đến hoa lá, cây ăn quả, và còn nhiều loại khác nữa.


Nhưng giờ đã là cuối mùa hè đầu mùa thu, ngoại trừ cây thường xanh ra, mấy loại cây thông thường khác đều đã rụng lá.


Chỗ này ít có ai lui tới, bởi vậy có một đống cành và lá cây khô tích tụ trên bãi cỏ thành một lớp rất dày, tất cả đều bị Cố Niệm Chi gom lại thành những đống củi đủ kích cỡ.


Hiện tại, Cố Niệm Chi đang gom mấy đống củi nhỏ lại một chỗ tạo thành một đống củi khổng lồ, còn cao gấp đôi đống củi cô gom được vào ban ngày, cao tới khoảng đầu gối của cô. Cả một đống củi to như gò đất nhỏ, nằm ngay phía dưới bốn tên mặc đồng phục cảnh sát kia.


Cố Niệm Chi đoán những người này được thả xuống bằng dây kéo buộc ngang thắt lưng, như vậy điểm đặt chân của bọn chúng là vị trí đã được xác định từ trước.


Hơn nữa trước khi rơi xuống đất, bọn chung không thể cởi dây kéo trên người mình ra.


Cố Niệm Chi lấy bật lửa ra, sắc mặt rất lạnh lùng, nhanh tay đốt đống cành và lá cây khô héo kia, sau đó vội vàng nằm xuống mặt đất lăn về phía sau tảng đá lớn kia ẩn nấp tiếp.


Mặt đất tối đen bỗng bùng lên ánh lửa một lần nữa. Lần này, ánh lửa còn sáng hơn cả lần trước. Không chỉ sáng hơn mà nhiệt độ cũng tăng lên rất nhiều, ngọn lửa càng lúc càng bốc cao.
Ánh lửa bắn ra bốn phía không ngừng vươn tới bầu trời đêm, gần như sắp với tới sát lòng bàn chân của bốn tên mặc đồng phục cảnh sát kia rồi.


Bốn gã kia đồng loạt ngây người, chỗ bọn chúng sắp đặt chân xuống lại bùng lên ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực thế kia là sao?!!


Làm thế nào bây giờ?!


Bọn chúng chỉ còn cách mặt đất khoảng hai ba mét, nếu như bây giờ cởi dây kéo đang buộc ngang thắt lưng ra thì chúng sẽ ngã thẳng vào trong đống lửa mất.


Nhưng nếu không gỡ, bọn chúng cũng sẽ bị dây kéo thả vào trong đống lửa thôi


“Hùng Ưng! Hùng Ưng! Hồ Ly gọi Hùng Ưng! Bên dưới có lửa, không thể tiếp đất được, Hồ Ly yêu cầu đổi vị trí tiếp đất!”


Có người bắt đầu nói chuyện với người trên mặt đất, thông báo tình huống ở đây.


Thế nhưng, khi người trên mặt đất nhìn thấy cảnh tượng ngọn lửa lớn bốc cháy thông qua camera gắn trên đầu những gã này, kẻ đó lập tức đấm mạnh một phát, nói: “Ngọn lửa này là do con người tạo ra, nữ luật sư kia hẳn vẫn đang ở dưới đó. Cô ta chưa chết!”


“Nhưng mà lửa to quá, hiện tại chúng tôi không thể xuống dưới được!” Bốn gã bị treo trên không trung kia đang cực kì căng thẳng.


Vốn cho rằng lợi dụng lúc ban đêm trời tối để tới đây tìm kiếm sẽ không phải là nhiệm vụ khó khăn gì, ai ngờ được là lại gặp phải người to gan tới vậy, dám phóng hỏa ở chỗ này.


“Không cao lắm đâu, các cậu mau tranh thủ nhảy xuống đi. Tôi chỉ có thể dịch vị trí lệch đi một chút thôi, nhưng cũng có thể sẽ không tránh được đống lửa kia. Hay là các cậu nhảy lên cái cây bên cạnh đi.”


Bởi vì khoảnh đất trống phía dưới chỉ vẻn vẹn có một khoảng bé xíu vậy thôi, nếu không thì phải đáp xuống cây, rồi bò từ trên cây xuống.


Thấy bốn người kia dường như đã đổi hướng, muốn đáp xuống rừng cây bên này, Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, chắp tay lại, lẩm bẩm trong lòng: “Các anh cây chị cây à, tôi xin lỗi. Nếu tôi không đốt các vị, bọn chúng sẽ giết tôi. Tôi đốt các vị rồi, kiểm lâm sẽ tới đây, các vị sẽ được cứu thôi…”


Lẩm bẩm mấy lời này xong, Cố Niệm Chi nhanh chóng lấy ví tiền, chùm chìa khóa có dao găm Thụy Sĩ, gói băng vệ sinh nhỏ và mấy thanh chocolate đựng trong chiếc túi trống Hermes của mình ra, nhét đại vào túi áo, sau đó lại lấy bật lửa ra, đốt bụi cỏ ở phía sau lưng.


Bụi cỏ vừa khéo lại là cây gỗ dầu, không những cực kì dễ cháy, mà còn cháy vô cùng bền bỉ.


Đốt bụi cỏ này xong, Cố Niệm Chi lập tức nhào người về phía trước, nhanh chóng lăn về phía dòng sông nhỏ bên kia, lặng lẽ rơi vào trong dòng sông để ẩn nấp.


Ngọn lửa trên bụi cỏ bên kia thoáng chốc đã bén tới cây cối xung quanh, ngọn lửa lớn cứ thế lan tràn rộng ra.


Bầu trời đêm đen như mực ở ngọn núi Alps lập tức sáng rực bởi ánh lửa. Ngọn lửa nhảy múa xinh đẹp dưới bầu trời đêm tối mịt, rất nhiều người Đức và các nữ tu sĩ dòng Đức Mẹ trong tu viện ở giữa cánh rừng đều nhìn thấy trận lửa lớn này.


Tiếng chuông lập tức được gõ vang, kiểm lâm nhận được cấp báo, vội vàng leo lên máy bay trực thăng, bay về phía ánh lửa.
Mấy tên mặc đồng phục cảnh sát đang dừng ở trên không trung thấy rừng cây bên cạnh cũng bốc cháy, trong lòng hoảng hốt đến tột cùng.


Chúng còn đang thảo luận với người ở bên trên xem có thể để bọn chúng đặt chân ở dòng sông nhỏ bên kia không thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng ầm ầm của mấy chiếc máy bay trực thăng.


Chùm ánh sáng khổng lồ chiếu xuống từ trên máy bay trực thăng, chiếu rõ ràng bốn tên kia đang treo lơ lửng giữa trời.


“Người phóng hỏa bên dưới nghe đây! Mau bỏ vũ khí xuống, đặt tay ra sau đầu, mấy người đã bị bao vây rồi!”


“Ơ? Là cảnh sát à? Mấy người thuộc ngành nào? Báo số hiệu đi!”


Thì ra đó chính là máy bay trực thăng của kiểm lâm khu vực núi Alps. Kiểm lâm vừa kêu gọi đầu hàng, vừa phun nước dập lửa.


Chẳng mấy chốc, vô số thứ giống như bọt biển màu trắng được rắc xuống từ trên máy bay trực thăng, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa lớn vừa mới bùng lên.


Nhưng lúc này, bốn tên mặc đồng phục cảnh sát đang treo trên không trung lại quay họng súng lại, xả đạn về phía máy bay trực thăng của kiểm lâm, đồng thời sốt ruột hô to vào bộ đàm, “Lui lại! Lui lại! Hồ Ly gọi Hùng Ưng! Mau chóng lui lại đi!” Chúng muốn gọi người bên trên mau chóng kéo bọn chúng lên. Nguồn : ngontinh hay.com


Thế nhưng người ở trên đường quốc lộ vừa thấy máy bay trực thăng của kiểm lâm bay tới đây thì đã lập tức ném cần cẩu, lái xe của mình chạy biến đi mất…


Kiểm lâm trên máy bay trực thăng cũng có súng, thấy tình thế như vậy liền biết rõ mấy người này là cảnh sát giả.


Nhìn thấy chiếc máy bay thân yêu của mình bị bắn phá, họ lập tức giơ súng bắn trả.


Bốn tên cảnh sát giả lơ lửng trên không trung kia lập tức trở thành bia ngắm sống.


Pằng pằng pằng pằng!


Sau khi một tràng súng vang lên, trong bốn tên đó, có ba tên bị bắn thẳng vào đầu, chết ngay tại chỗ.


Một tên khác bị bắn trúng cánh tay, khẩu súng trong tay gã rơi xuống, rơi vào trong đống tro tàn của ngọn lửa vẫn còn âm ỉ trên mặt đất, nòng súng nổ tung, phát ra một tiếng “ầm” vang dội…


Lúc này, mấy vị kiểm lâm kia không hề có ý định xuống máy bay. Có thể là họ lo lắng ở đây vẫn còn những tên cảnh sát giả đang mai phục, bọn họ không dám xuống dưới lấy cứng chọi cứng, cũng có thể là họ muốn tìm thêm người tới giúp đỡ cùng xử lý tình hình ở đây. Tóm lại, mấy chiếc máy bay trực thăng đó chỉ bay lượn vài vòng giữa không trung rồi lái đi, để lại ba xác chết và một người bị thương lắc lư xoay vòng giữa bầu trời.
Cố Niệm Chi trốn trong dòng sông, kinh hồn bạt vía nhìn cảnh tượng này, âm thầm thấy may mắn vì mình đã cảnh giác kịp thời.


Nếu như lúc bốn tên mặc đồng phục cảnh sát kia vừa xuất hiện, cô đã chạy ngay ra để lộ vị trí của mình thì bây giờ xác chết nằm ở đó chính là cô rồi.


Haiz, ngay cả sự tin tưởng giữa người với người cũng không có, mệt lòng quá đi mất…


Cố Niệm Chi hơi sợ hãi gục đầu xuống nước, lưu luyến không nỡ nhưng vẫn phải ném chiếc túi trống Hermes của mình đi, lặn xuống dòng sông.


Chiếc túi trống đó không thể khóa kín được, một khi rơi xuống hồ sẽ ngấm đầy nước, nặng trịch như tảng đá. Tuy Cố Niệm Chi rất thích nó, nhưng mà vào thời khắc sống còn như thế này, cô vẫn phải quả quyết ném nó đi.


Hiện tại chạy trốn quan trọng hơn.


Chắc chắn mấy vị kiểm lâm kia sẽ quay lại, nhưng cô không dám tiếp xúc với kiểm lâm trên những chiếc máy bay trực thăng ấy.


Nhìn bọn họ nổ súng giết người dứt khoát như vậy, mặc dù là đánh trả tự vệ, nhưng cô vẫn thấy sợ hãi.


Còn mấy tên mặc đồng phục cảnh sát kia nữa, ai biết được bọn chúng là cảnh sát thật hay cảnh sát giả?!


Từ điểm này suy rộng ra, ai biết được những kiểm lâm quay lại sau đó là thật hay giả?!


Hơn nữa, hiện tại cô giống như con chim sợ cành cong, một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng vậy, nhìn ai cũng giống như tới giết mình, cô không thể tin nổi bất cứ người nào.


Trừ khi Hoắc thiếu có thể xuất hiện ngay lúc này, nếu không thì Giáo sư Hà cũng được, thế nhưng hiện tại cả hai người họ đều không ở bên cạnh cô.


Cố Niệm Chi dùng hai tay rẽ nước sông lạnh như băng, bơi về phía trước. Trong tình thế cấp bách như thế này, hiển nhiên cô có thể phát huy khả năng của mình lợi hại hơn hẳn bình thường, hăng hái bơi nhanh ra xa khỏi bãi sông.


Không biết đã bơi bao lâu, đến khi có phần sức cùng lực kiệt rồi, Cố Niệm Chi mới lật ngược lại trong nước sông, bắt đầu bơi ngửa, thuận tiện nhìn thử nơi cô vừa mới rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom