• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 656

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 656 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 656
VỢ CHƯA CƯỚI GIẢ
Cố Niệm Chi có tìm hiểu quân hàm của nước Đức, biết quân hàm màu trắng bạc có ba ngôi sao, thêm tán hoa màu trắng bạc là cấp bậc Thượng tá lục quân.
Còn những người có quân hàm màu vàng kim, ở giữa có hai mũi tên màu trắng bạc là cấp bậc Trung tá, có lẽ là cấp dưới của vị Thượng tá kia.
Cố Niệm Chi liếc nhìn bọn họ một cái rồi dời mắt đi chỗ khác, vẫn ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Tay Thượng tá kia chắp tay sau lưng bước tới trước mặt cô, giơ tay ra, tự giới thiệu bằng tiếng Anh: “Tôi là Arth, Chi cục trưởng Chi cục 1 của Cục tình báo liên bang Đức, cấp bậc Thượng tá.”
Cố Niệm Chi từ từ ngẩng đầu lên, liếc người đang giơ tay kia một cái, nhưng không có ý bắt tay, trả lời bằng tiếng Anh: “Tôi không quen anh, anh vào nhầm phòng rồi.”
“Nhầm phòng à? Haha…” Arth mỉm cười, ngồi xuống ghế sofa đối diện Cố Niệm Chi, đôi tay đeo găng tay trắng chụm lại, nhìn cô đầy thú vị, “Niệm Chi, Cố Niệm Chi? Đây mới là tên thật của cô đúng không?”
Toàn thân Cố Niệm Chi hơi run rẩy, tuy cô vẫn nhìn vào tài liệu trước mặt mình nhưng bàn tay đã không cầm vững rồi.
Sao người này lại biết tên thật của cô chứ?!
Các nữ tu trong tu viện, Reinz và cả mẹ Hannah đều chỉ gọi cô là Cereus!
Nhìn thấy sắc mặt của Cố Niệm Chi đột nhiên trắng bệch, nụ cười của hắn ta càng thêm phần tinh quái, hơi cúi mình về phía trước, giơ bàn tay đeo găng tay màu trắng tới, nâng cằm Cố Niệm Chi lên, ép cô phải ngẩng đầu nhìn hắn ta: “… Cô Cố, người nhà cô không dạy cô khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt đối phương mới lịch sự à?”
Cố Niệm Chi giật cằm ra khỏi bàn tay của người đó, nhắm mắt lại, tức giận nói: “Người nhà tôi chỉ dạy tôi lễ phép với những người lịch sự. Còn với mấy người không có giáo dục thì không cần thiết.”
“Hả? Cô nói tôi không có giáo dục à? To gan đấy…” Hình như hắn ta chẳng tức giận, vẫn tận hưởng trò chơi mèo vờn chuột này. Một tay hắn ta nắm cằm Cố Niệm Chi xoay đầu cô lại, “Cô hãy ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không thì…”
Còn chưa nói xong thì đã có người đẩy cửa phòng bệnh ra ầm một tiếng, Reinz thở dốc xông vào.
Vì chạy gấp nên khuôn mặt anh ta đỏ bừng, đôi mắt xanh nheo lại, nhìn từ bàn tay đang giữ cằm Cố Niệm Chi của Arth đến gương mặt của hắn ta.
“Thả cô ấy ra.” Reinz nói tiếng Đức, anh ta chậm rãi bước tới, hất tay hắn ra, kéo Cố Niệm Chi từ ghế sofa lên, giấu cô ở phía sau mình, “Arth, cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đến làm gì ư? Anh giấu cô ta ở đây, làm tôi tìm hơi lâu đấy! Reinz, mặc dùng chúng ta là bạn bè, nhưng đây là việc công, mong anh đừng ngăn cản. Tôi phải đưa cô ta về tổ chức, thẩm vấn rõ ràng một lượt.” Arth ngẩng đầu lên, “Reinz, anh không phải người của chúng tôi, đừng có nhúng tay bừa vào.”
Cố Niệm Chi dỏng tai nghe hai người nói tiếng Đức.
Nhờ những gì cô điên cuồng học tập mấy ngày nay, cô đã hiểu được phần lớn, nhưng cô vẫn ra vẻ không hiểu gì.
Đôi mắt đen láy nhìn qua nhìn lại giữa Arth và Reinz.
Reinz nhìn Cố Niệm Chi một cái, đổi sang nói tiếng Anh: “Không, Arth, cậu không thể đưa cô ấy đến chỗ cậu được.”
“Không đến chỗ tôi ư? Nhưng cô ta không muốn ở cùng anh, lúc nào cũng muốn trốn thoát, anh có ngăn nổi không?!” Arth khoanh tay lại, đi quanh Cố Niệm Chi một vòng, nói tiếng Anh: “Cô Cố, cô nói xem?”
Cố Niệm Chi đặt sách xuống, bình tĩnh hỏi: “Nói gì cơ? Tôi không hiểu.”
Reinz nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, nói: “Bệnh viện nói bệnh của cô khỏi hẳn rồi, không cần tiếp tục nằm viện nữa.”
“Thế nên bây giờ có hai sự lựa chọn, một là theo tôi về Cục tình báo liên bang, hai là về nhà Reinz, nhưng anh ta phải đảm bảo cô sẽ không chạy trốn.” Arth nhếch mép nhìn Reinz.
Trong đầu Cố Niệm Chi là một mớ hỗn độn.
Cục tình báo liên bang Đức là chốn quỷ quái nào chứ?!
Sao bọn họ lại biết được thân phận thật sự của cô?!
Hay là bọn họ muốn bắt cô, uy hiếp Hoắc thiếu?!
Cô đoán Cục tình báo có liên quan đến Sở Mật vụ trong nước, hoặc một cơ quan nào đó tương tự với Cục tác chiến đặc biệt của Hoắc thiếu.
Thế thì là đối thủ xưa nay của Hoắc thiếu rồi.
Cố Niệm Chi cúi đầu xuống, để lộ cái cổ trắng như tuyết.
Đến Cục tình báo liên bang hay đến nhà của Reinz, điều này còn phải chọn sao?
Lẽ nào thật sự không phải đang ép cô đến nhà của Reinz sao?
Cố Niệm Chi mím môi.
Khi ngẩng đầu lên, cô đã thay đổi dáng vẻ yếu đuối, kéo kéo vạt áo của Reinz, “Reinz, tôi… tôi đi cùng anh.”
Reinz nhẹ nhàng đưa tay về sau nắm chặt lấy bàn tay đang níu vạt áo anh ta của Cố Niệm Chi. Bàn tay mềm mại như không có xương, trắng mịn ấm áp khiến trái tim anh ta dần dần trầm tĩnh trở lại, trong lòng bình an vui vẻ, chỉ muốn giữ chặt lấy tay cô.
Cho dù biết rằng cô đang lừa dối anh ta…
Cố Niệm Chi là người như thế nào, Reinz hiểu rõ hơn Arth nhiều.
Thật ra, khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt nhỏ bé lanh lợi của cô thì anh ta chỉ muốn bật cười…
Nếu anh ta không từng tận mắt chứng kiến trên núi Alps, Cố Niệm Chi giơ tay cầm súng, chỉ với một viên đạn đã có thể hạ gục xe mô tô của đối phương thì chắc chắn anh ta sẽ bị dáng vẻ lúc này lừa dối.
Reinz không hề biến sắc, trong lòng lại nổi lên một chút bất thường.
Hóa ra anh ta lại thích nhìn bộ dạng e ấp cần che chở của cô như vậy…
“Cô quyết định đi theo Reinz sao?” Arth liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau rồi bình thản như không quay đầu nhìn khung cửa sổ bị đóng chặt, khóe miệng hơi cong lên, “Cô là gì của anh ta? Sao anh ta có thể đưa mục tiêu của tôi ra khỏi tay tôi chứ?”
Khóe môi Cố Niệm Chi giật giật, trong đầu cô nhanh chóng phân tích lời nói của Arth có ý nghĩa gì.
“Cô nghe thấy gì không? Cô là gì của anh ta? Anh ta dựa vào cái gì để có thể đưa cô đi?” Arth quay lại, tiến đến sát mặt Cố Niệm Chi hỏi, “Theo quy định pháp luật, chỉ có quan hệ họ hàng trực thuộc mới có tư cách đưa người trong tay tôi đi.”
Trong lòng Cố Niệm Chi trầm xuống.
Quan hệ họ hàng trực thuộc ư?
Một nam một nữ không thân không thích làm sao có thể có quan hệ họ hàng trực thuộc chứ?
Chỉ có… quan hệ vợ chồng mới được tính là quan hệ họ hàng trực thuộc đúng không?
Đùa cái quỷ gì vậy?!
Cố Niệm Chi đỏ mặt định hất tay Reinz ra, nhưng Reinz lại nắm chặt tay cô một cách vô thức, anh ta nói với Arth: “Arth, đừng có dọa cô ấy. Cô ấy đã là vợ chưa cưới của tôi rồi, cô ấy đi cùng tôi, tôi đảm bảo cô ấy nhất định sẽ ở lại nước Đức.”
Cố Niệm Chi trợn tròn mắt, vội vã lắc đầu, “Tôi…”
Reinz ôm cô vào lòng, giữ chặt đầu cô, nói nhỏ bên tai: “… Kế sách tạm thời! Cô đừng nói gì cả!”
Cố Niệm Chi biết đây chỉ là câu chuyện bịa ra nhưng vẫn hơi bất an, hơn nữa, sao cô lại ở lại nước Đức chứ?
Cô là con dân Đế quốc Hoa Hạ!
Nhất định phải quay về!
Cô còn có việc chưa hoàn thành!
Cô không cam tâm ấn ngón tay vào ngực Reinz, ý bảo anh ta buông cô ra.
Reinz thả cô ra, dùng ánh mắt ra hiệu cô đừng nói nhiều nữa.
Cố Niệm Chi đành mím chặt môi, cúi đầu lùi lại phía sau lưng anh ta, không tiếp tục nhìn hai người đàn ông đó nữa.
Arth di chuyển ánh mắt, nhìn Reinz, cười lạnh nói: “Anh đảm bảo ư? Anh lấy gì ra để đảm bảo? Tính mạng của anh chắc?”
Reinz không lên tiếng một lúc lâu, biểu cảm trên gương mặt đẹp như tượng trở nên nghiêm túc.
Anh ta từ tốn gật đầu: “Đúng, tính mạng của tôi. Tôi lấy tính mạng mình để đảm bảo, cô ấy nhất nhất định sẽ không rời khỏi nước Đức.”
Cố Niệm Chi ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào lưng của Reinz, ánh mắt nóng rực, gần như muốn chọc thủng lưng của anh ta.
Cô muốn vùng vẫy nhưng Reinz càng giữ chặt tay cô hơn, ẩn ý từ cái siết tay rất rõ ràng.
Anh ta bảo cô bình tĩnh, bảo cô đừng ăn nói bừa bãi, bảo cô… cứ phó thác mọi chuyện cho anh ta.
Nhưng sao Cố Niệm Chi có thể phó thác mọi chuyện cho một người đàn ông mới quen chưa đến mười ngày cơ chứ?
Trên đời này, cô chỉ thật sự tin tưởng một người, không có người thứ hai.
Có điều, dưới cái nhìn chằm chằm như hổ đói của Arth, Cố Niệm Chi cũng biết nặng nhẹ, chỉ một chút sơ suất, cô sẽ bị giảm lỏng ở Cục tình báo liên bang. Nếu như vậy thì cô thật sự sẽ không còn đường thoát nữa.
Vì thế cô không nói gì, nhưng cô quyết định sẽ tìm cơ hội nói chuyện hẳn hoi với Reinz, không chỉ nói rõ việc cô là vợ chưa cưới của anh ta chỉ là kế sách tạm thời mà còn cả việc cô sẽ không ở lại nước Đức nữa.
Hơn nữa, lời nói của Arth vốn chẳng hợp lí, cô sẽ không nghe theo.
Không màng tới ánh mắt cảnh cáo của Reinz, Cố Niệm Chi bướng bỉnh ngẩng đầu nói với Arth: “Thưa ngài Thượng tá, ngài như thế này là không hợp lý, không tuân theo pháp luật. Tôi không phải công dân nước Đức các người, các người cưỡng chế tôi ở lại nước Đức là hành vi giam giữ phạm pháp. Người nhà và Tổ quốc của tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Arth bỗng quay người, đi đến trước mặt Reinz, đẩy anh ta ra, đối mặt với Cố Niệm Chi đứng phía sau lưng Reinz, cười chế nhạo, “Cô nói pháp luật với tôi ư? Cô biết tôi là ai không? Cô biết tôi làm việc cho tổ chức nào không?”
“Tôi không quan tâm anh là ai, cũng không quan tâm anh làm việc cho tổ chức nào. Bây giờ là thời kỳ hòa bình, Đế quốc Hoa Hạ và nước Đức không giao chiến thì anh không có quyền giam lỏng công dân nước khác. Arth, mặc dù anh là Thượng tá nhưng tôi vẫn phải nói, anh là một kẻ mù luật pháp. Anh tưởng anh là Thượng tá thì sẽ không phạm pháp chắc? Anh tưởng anh là nhân viên của Cục tình báo liên bang thì có thể đứng trên luật pháp ư? Anh dám nói những lời này trước Nghị viện, Chính phủ và nhân dân sao?!”
Cố Niệm Chi hơi ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi.
Arth nhìn cô, đột nhiên ngửa cổ bật cười: “Hahaha… Quả nhiên không hổ danh là đối tượng mục tiêu cấp A hàng đầu của Cục tình báo liên bang chúng tôi! Can đảm! Có học thức! Còn có tài ăn nói! Nhưng mà cô Cố biết không? Từ trước đến nay không có ai dám ăn nói như thế với tôi cả! Cô muốn là người đầu tiên ư?! Tôi hoàn toàn không thích bị người khác dắt mũi dạy dỗ đâu. Cô nói xem, có phải cô không muốn sống nữa không?”
Cố Niệm Chi thản nhiên lắc lắc đầu, “Thế thì đã sao nào? Giỏi thì anh giết tôi đi!”
“Giết cô ư? Cô có biết rằng chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến cô còn thảm hại hơn chết cả trăm nghìn lần không!” Arth tiến lên một bước, nắm chặt cằm của Cố Niệm Chi một lần nữa.
Lần này, hắn ta dùng năm phần sức lực, ngay lập tức, cằm của Cố Niệm Chi bị bóp cho đỏ ửng.
Reinz ở bên cạnh không chịu nổi nước, nắm lấy tay của Arth, “Đủ rồi! Arth, cậu đã nghe thấy tôi nói gì rồi đấy, tôi nói được làm được! Cậu còn làm khó cô ấy làm gì nữa?!”
Arth bỏ tay ra, Cố Niệm Chi dùng tay xoa xoa cằm, hằn học lườm anh ta một cái, trong lòng nghĩ thù này không báo không phải quân tử.
Chỉ cần cô còn sống trở về thì thù này cô nhất định sẽ trả!
“Cô nhìn cái gì mà nhìn? Cô tưởng tôi không dám đánh cô chắc?!” Arth trừng mắt nhìn cô, “Giết cô rồi chôn xác cô vào núi, chẳng lẽ lại có ai đến tìm tôi hỏi người à?”
Haha, Cố Niệm Chi liếc hắn ta một cái đầy khinh thường.
Nếu thật sự đơn giản như thế thì bọn họ đã giết luôn cô trong núi rồi.
“Tôi ở đây này, tay không tấc sắt, anh muốn giết tôi thì cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Người Đức có thể phát động đến hai cuộc chiến tranh thế giới, giết phụ nữ và trẻ em còn cần lý do gì chứ? Đúng là trò cười!” Cố Niệm Chi đảo mắt, khoanh tay, nói ra sự kiện lịch sự mà người Đức kị nhất.
Quả nhiên, sắc mặt của cả Arth và Reinz đều tối sầm lại, nhưng không một ai tranh cãi với cô, mấy cấp dưới cũng bất an nhìn nhau, rõ ràng lòng quân không ổn định.
Cố Niệm Chi càng yên tâm hơn.
Những người này thuộc quân đội Đức, cũng là nhân viên chính phủ, bọn họ không thể giống như đám đâm thuê chém mướn đuổi giết cô ở núi Alps, chỉ cần giết được cô bằng bất cứ giá nào, không quản danh dự.
Những người này sẽ không giết cô, thứ họ muốn không phải là mạng sống của cô.
Cố Niệm Chi suy nghĩ rất nhanh chóng, phân tích chính xác tâm lý của Arth đến tám chín phần.
Arth bị cô dồn cho suýt nữa thì không nói lên lời, hắn ta nhìn Reinz một cái, đưa nắm tay lên miệng hắng giọng, nói: “Được rồi, cô có nói năng lanh lẹ thế nào tôi cũng không để ý nữa. Nói đi, vợ chưa cưới của Reinz, cô muốn ngồi tù với tôi, hay đến nhà của Reinz?”
Nói xong, hắn ta lại bổ sung: “Nhưng cô hãy nhớ rằng, nếu cô chạy trốn thì Reinz cũng phải chịu tội liên đới.”
Reinz mím môi, nhìn ra phía ngoài, dường như không nghe thấy Arth đang nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không chọn ngồi tù, cô hừ một tiếng, nói: “Anh ngồi tù thì sao tôi phải theo anh chứ? Dĩ nhiên là tôi đi theo Reinz rồi.”
“Cô…!” Arth nổi giận đùng đùng, vung mạnh bàn tay giáng xuống mặt của Cố Niệm Chi.
Không ngờ rằng cô gái này miệng lưỡi lại lanh lợi sắc bén đến thế, muốn ăn đòn đây mà!
Reinz giữ giặt cánh tay của Arth lại, cảnh cáo hắn ta: “Arth! Đủ rồi!”
Arth hậm hực đẩy Reinz ra, cúi đầu, hầm hầm đi ra ngoài.
Thuộc hạ của hắn ta lần lượt đi theo, chẳng bao lâu đã tan hết.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Cố Niệm Chi và Reinz, các vệ sĩ rút ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại cho bọn họ.
Cố Niệm Chi nhắm mắt, cảm thấy chân tay mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế sofa, một lúc lâu không nói được lời nào.
Lúc này Reinz mới biết cô gái này vốn miệng hùm gan sứa ban nãy chỉ miễn cưỡng chống chọi mà thôi.
Nhưng thật sự những lời nói vừa rồi của cô cũng gây chấn động rất lớn cho anh ta.
Khi đối diện với cường quyền, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn khuất phục, cũng có người lựa chọn phản kháng, nhưng chỉ có cô lựa chọn tin vào pháp luật.
Reinz nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, một lúc sau, anh ta lấy điện thoại gọi điện, sau đó lấy một bình sữa trong tủ lạnh ra, đổ ra cốc rồi đặt vào lò vi sóng làm nóng, bê đến cho cô, “Cô uống ít sữa đi.”
Cố Niệm Chi đón lấy, uống một hơi hết sạch, cô cầm chiếc cốc thủy tinh trống không nhưng vẫn không nói gì.
Reinz đứng cạnh cô, một tay cầm cốc cà phê, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giọng nói rất nhẹ nhàng: “… Cereus này, cô đi với tôi, đến nhà tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Cố Niệm Chi giật giật khóe miệng, muốn nói tôi không cần anh bảo vệ, anh để tôi về nhà là được, nhưng lúc này mà tách khỏi Reinz thì điều đang chờ đợi cô chính là bị Arth đưa về Cục tình báo liên bang, đó mới là bắt đầu chuỗi ngày không nhìn thấy ánh sáng.
Cố Niệm Chi ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú mang nét đẹp tôn giáo của Reinz, và thần sắc dường như mọi niềm vui của thế giới đều không liên quan đến anh ta, khẽ thở dài, nói: “Reinz, cảm ơn anh.”
Reinz nhẹ gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng của Cố Niệm Chi.
Cô đã ở đây bảy tám ngày, mấy đồ dùng vụn vặt khá nhiều, đương nhiên đều do Reinz mua cho cô.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa.
Reinz mở cửa, Cố Niệm Chi ngó đầu nhìn, thì ra là có người đưa hai chiếc vali du lịch to tới.
Nhãn hiệu LV, kết cấu khỏe khoắn chắc bền, là món đồ thiết yếu khi đi du lịch.
Cố Niệm Chi nói với Reinz: “… Nhiều đồ đến thế cơ à? Phải dùng đến tận hai cái vali du lịch sao?”
Reinz không nói gì, mím đôi môi mỏng, giúp cô nhét tất cả đồ đạc vào trong vali du lịch, quả thật đã đầy cả hai cái.
Cố Niệm Chi cạn lời.
Mất mặt quá đi thôi, không ngờ lại đánh giá quá thấp chính mình.
Reinz dắt tay Cố Niệm Chi ra khỏi phòng bệnh, một vệ sĩ bước vào kéo hai chiếc vali du lịch theo sau.
Cố Niệm Chi hỏi Reinz: “Anh đã trả viện phí chưa?”
Reinz nhìn cô một cái, “Chưa trả thì cô trả à?”
“Tôi thấy nên để Arth trả, hoặc chính phủ nước Đức các anh trả cho tôi.” Cố Niệm Chi nhún nhún vai, “Các anh giữ tôi ở đây, lẽ nào đến viện phí cũng không chịu trả sao? Hơi keo kiệt đấy.”
Nghe những lời nói này, Reinz cảm thấy rất kỳ lạ. Anh ta bước vài bước, ánh mắt chăm chú, nói: “… Không ai bắt ép cô cả, cô ở đây vì cần đến sự bảo vệ của chúng tôi. Nếu thả cô ra thì không đến vài ngày cô sẽ bị người ta đuổi giết.”
Cố Niệm Chi nhíu mày, “Reinz, không ngờ anh lại có cùng một giọng điệu với Arth đấy.”
Cô cảm thấy sự tự do của bản thân bị khống chế, chỉ là nhà tù của cô từ ngồi tù thật của Cục tình báo liên bang bên phía Arth chuyển thành Reinz mà thôi.
Reinz mỉm cười, “Arth mà nghe thấy cô nói vậy thì nhất định sẽ rất vui mừng.”
Cố Niệm Chi mím môi, không nói thêm nữa, đi theo anh ta đến bãi đỗ xe.
Reinz bước tới bên cạnh chiếc xe Aston Martin màu đỏ, mở cửa xe, vừa cười vừa nói với Cố Niệm Chi: “Đây là xe của tôi, không cần ngồi taxi nữa.”
Lúc Reinz đưa Cố Niệm Chi đến bệnh viện khác thăm mẹ Hannah, anh ta gọi taxi. Khi ấy, Cố Niệm Chi còn hỏi anh có xe riêng không cơ chứ…
Cố Niệm Chi nhìn thấy chiếc xe thể thao sang trọng phong độ, rồi nhìn sang Reinz, lắc đầu nói: “Thật không hề nghĩ đến anh lại là một Reinz như thế này đây.”
Reinz ngây ra.
Con người anh ta không háo sắc không nghiện rượu không bài bạc không hút thuốc, chỉ có một sở thích bé tí như thế này thôi. Chẳng lẽ anh ta còn không thể lái một chiếc xe xịn sao?!
Hai người ngồi vào trong xe, người vệ sĩ đặt hai chiếc vali du lịch vào cốp sau của xe SUV, chiếc xe Aston Martin chạy từ bãi đỗ xe của bệnh viện Charlotte về hướng ngoại ô Berlin.
Hai chiếc xe đi lên đường cao tốc đi ra khỏi thành phố, không đến nửa tiếng sau đã đến trước mặt một tòa biệt thự nông thôn xinh đẹp.
Phòng ốc không quá rộng rãi, nhưng lớn hơn nhiều so với nhà của mẹ Hannah.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom