-
Chương 6: Center ra mắt
Hắc xà là một con rắn đen không được thông minh cho lắm, tuy rằng nó rất sợ Tư Mã Tiêu, cũng biết y là một chủ nhân cẩu bức, thế nhưng nếu nó có gặp khó khăn gì thì cũng sẽ tìm đến y đầu tiên.
Nó đã sống nhiều năm như vậy rồi, người cho nó ăn, trừ Tư Mã Tiêu ra thì cũng chỉ có Liêu Đình Nhạn mà thôi. Sau này nó còn muốn đi cọ nước nữa, nên lần này mới mạo hiểm mang người đang hôn mê tới tháp trung tâm
Nhưng mà Tư Mã Tiêu lại chẳng tốt bụng đến thế, danh hào của y là Từ Tàng đạo quân, là do một con lừa trọc đặt cho, nghe rất nực cười, đời này của y chẳng có gì là liên quan đến cái chữ “Từ” này cả.
Dù con súc sinh nuôi được một khoảng thời gian đánh bạo bò đến xè xè mấy tiếng, phản ứng của y cũng chỉ là phiền chán giơ tay quẳng nó ra ngoài.
Đại hắc xà bị chủ nhân cẩu bức ném ra bên ngoài, đập cái rầm một cái xuống đất, lập tức héo. Gan chó của nó còn chưa to đến mức lởn vởn cạnh Tư Mã Tiêu thêm nữa, chỉ đành lặng lẽ bò lên một cây cột gần đó, để lại Liêu Đình Nhạn bất tỉnh nhân sự nằm dưới mặt đất.
một lúc sau Liêu Đình Nhạn mới mơ màng khôi phục một chút ý thức, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh quá, thế là co ro kéo "tấm thảm" bên cạnh lại trùm lên người, sau đó lại không động đậy gì nữa.
Tư Mã Tiêu quay lại nhìn nàng một lần nữa, cảm thấy ả gian tế của Ma Vực này đúng là gan to bằng trời, ngay cả áo choàng của y mà cũng dám kéo.
không biết sao y lại thấy hứng thú, nâng mặt nàng lên nhìn một cái.
"Tới đây." Câu này là nói với hắc xà.
Hắc xà đang vắt vẻo trên cái cột vui vẻ trườn tới.
"Ả làm cái gì, sao mi lại muốn cứu ả?"
Đại hắc xà lắc đầu, chẳng rõ là không hiểu hay không biết.
"Mi vác ả tới đây làm gì?"
Đại hắc xà lại lắc đầu, giống như chỉ biết lắc đầu thôi vậy. Tư Mã Tiêu bực bội, mắng nó: "Cái gì cũng không biết mà còn dám vác đến trước mặt ta, mi muốn chết à."
Hắc xà run lẩy bẩy, sợ y lại nổi điên.
Tư Mã Tiêu bỗng kéo Liêu Đình Nhạn dậy, bàn tay lạnh lẽo vuốt bụng nàng, tư thế như đang chuẩn bị cứu người.
Hắc xà không biết chủ nhân buồn vui thất thường này của nó lại định làm gì, đành dè dặt nằm gọn một bên trông theo.
Tư Mã Tiêu chẳng thèm để cái trò vặt này của Ma Vực vào mắt, cũng chỉ là ít thủ đoạn khống chế người mà thôi. Nếu y muốn giải quyết thì có đầy cách, nhưng y chọn phương pháp đơn giản nhất.
Vạch miệng Liêu Đình Nhạn ra, nhét một ngón tay vào trong miệng rồi sờ vào răng nàng... Y bỗng dừng lại, mặt đầy khó lường rút tay về, kéo hắc xà đang nằm bên cạnh lại rồi dùng cách y hệt vạch miệng rắn ra, quen đường quen lối đụng vào răng rắn để nó cứa vào tay mình một cái, sau đó mới rút tay ra tùy tiện nhỏ một giọt vào mồm Liêu Đình Nhạn.
Y đút một giọt máu cho Liêu Đình Nhạn. Động tác nhét tay vào mồm nàng hoàn toàn là do thói quen, dù sao bao nhiêu năm rồi, mỗi lần y cho rắn ăn là toàn làm thế, chỉ là chưa kịp phản ứng rằng người khác rắn, răng người vô dụng đến nỗi còn không đâm rách nổi ngón tay của y.
Liêu Đình Nhạn không hề hay biết mình đang bị tổ tông không thích nói đạo lý này chê. Vốn là nàng ngất đi rồi mà vẫn cảm thấy người lạnh căm căm, đặc biệt là lúc đầu thì bụng đau quằn quại, khi không đau nữa lại bắt đầu tỏa ra khí lạnh, giống như có một tảng băng ở trong bụng, lạnh buốt cả người. Nhưng mà bỗng dưng miệng nàng nếm được cái gì đó rất ngọt, ngay sau đó là sự ấm áp ùa vào trong cơ thể.
Giống như một đội binh sĩ đang xông lên tiêu diệt hết sự lạnh lẽo trong bụng nàng. Chẳng những thế mà còn đánh một mạch đến căn cứ chính, tập trung lại chỗ lạnh nhất ở ổ bụng, ngọn lửa lạnh lẽo đang phách lối ở đó lập tức bị khí tức ấm áp này chèn ép, nhỏ dần nhỏ dần rồi cuối cùng bất động.
Rốt cuộc Liêu Đình Nhạn cũng thấy dễ chịu hơn, cả cơ thể ấm áp, tìm lại được giấc ngủ tuyệt vời của mình.
Tư Mã Tiêu chờ một lát, y định khi người tỉnh lại sẽ hỏi vài vấn đề, ấy thế mà đợi cả buổi rồi mà không thấy nàng tỉnh lại. Sao lại thế, chẳng lẽ máu y còn không trị được chút Ma Độc cỏn con này? Nàng hẳn phải tỉnh lại ngay lập tức chứ.
Sau đó y nhận ra, quả thật kẻ này đã không sao, chỉ là nàng không tỉnh dậy mà ngủ thiếp đi luôn, lại còn ngủ... rất ngon nữa, nếu lắng tai còn nghe thấy cả tiếng ngáy khò khè.
Mặt Tư Mã Tiêu biến sắc, hắc xà nằm bên cạnh rụt đầu lại, nếu như nó có tai, chắc giờ này nó đã quay tít như chong chóng tre rồi.
Xem ra kẻ này không phải gan lớn, mà là tâm lớn. Tư Mã Tiêu nhớ đến cái hôm nhìn thấy nàng tắm nắng ngủ trưa, trông dáng vẻ còn thảnh thơi hơn cả y, nét mặt càng thêm phần cổ quái. Ma Vực muốn cài người vào đây là rất khó khăn, cái kẻ trăm phương nghìn kế đưa vào... lại là cái dạng này ư?
Hẳn là mấy năm gần đây Ma vực đã suy tàn đến mức không có được một gian tế nào ra hồn nữa, cái loại không có chí tiến thủ thế này mà cũng dám dùng, còn chẳng tích cực bằng cái đám ở Canh Thần Tiên phủ kia.
Chỉ là y ngẫm nghĩ một lúc, lại thấy kẻ này rất là khó lường, chỉ sợ còn thông minh hơn cả đám ngu xuẩn ấy. Ả không chỉ không tới trước mặt y tìm chết, mà lại còn âm thầm mua chuộc con rắn ngu này, có lẽ chuyện hôm nay cũng là do ả cố tình sắp xếp mà ra, đúng là đủ lươn lẹo.
Tư Mã Tiêu suy nghĩ cẩn thận, gật gù lộ ra vẻ tán thưởng: "không tồi."
Tâm cơ thâm sâu như thế, quả là xứng với cái mặt yêu diễm tiện hóa kia.
Liêu Đình Nhạn tâm cơ thâm sâu yêu diễm tiện hóa cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra thấy vị tổ tông giết người như ngóe đang cúi xuống nhìn mình. Cái cảnh này để lại bóng ma cho nàng không thua gì cái hôm nửa đêm canh ba tỉnh dậy thấy đại hắc xà há mõm nhìn mình dạo trước, vậy nên phản ứng của nàng cũng rất chân thực, ôm ngực hít một ngụm khí lạnh, cái ngụm khí lạnh kia rất to, tiếng hít khí cũng rất vang dội.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng diễn, mặt tựa tiếu phi tiếu, thầm nghĩ: Kỹ xảo cũng khá đấy, trông rất chân thực.
Liêu Đình Nhạn suýt nữa thì cho y xem cảnh ngỗng kêu tại trận. Nàng không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ màng nhớ mình đau bụng kinh quá nên ngất đi, không phải, hình như chẳng phải là đau bụng kinh, làm gì có kinh nào sạch sẽ thế được. Giờ tại sao nàng lại ở tháp trung tâm của lão tổ tông thế này?
Nàng nhìn thấy cái cửa sổ sát đất đang mở toang ra đằng sau lưng lão tổ tông, khung cảnh bên ngoài chứng minh cho nàng biết mình đang ở nơi đây, chỉ là nàng không hiểu tại sao mình lại đến đây được, chẳng là nửa đêm mộng du bò lên à.
Liêu Đình Nhạn căng thẳng, sợ sệt kéo cái chăn trên người mình lên. Cái chăn... Là đuôi áo của tổ tông.
Liêu Đình Nhạn thấy mình sống không nổi nữa, chết chắc rồi.
Dưới ánh mắt đầy khó lường của y, nàng buông đuôi áo của tổ tông ra, phủi phủi, rồi sau đó thành khẩn nhận sai: “Sư tổ thứ tội.”
Tư Mã Tiêu ngồi ở đó, giống y một con rắn đang săn mồi —— không phải là loại rắn giả như đại hắc xà, mà là loài rắn độc đáng sợ. Y dùng giọng điệu như một giây sau là cuồng sát nàng khen ngợi: "Gan nhà ngươi cũng to đấy."
Liêu Đình Nhạn: "..." Éc??? Hình như đây đã lần thứ hai vị tổ tông này bảo nàng to gan rồi, nhưng mà y nhìn kiểu ra mà ra thế? Nếu nàng to gan thật, thì lúc này đã không thấy buồn đi cầu rồi.
Tư Mã Tiêu nhìn cái vẻ mặt mộng bức không hề giống giả bộ của Liêu Đình Nhạn, ánh mắt lạnh lẽo. Y không thích những kẻ diễn dở tệ, nhưng diễn tốt như này, y lại càng ghét hơn, chỉ muốn siêu độ ả luôn cho đỡ bức, thế là y phát ra câu hỏi tử vong: "Ngươi là đến đây làm gì?"
Liêu Đình Nhạn lưỡng lự một lúc, cuối cùng trả lời theo đáp án tiêu chuẩn, nói: "Đệ tử đến để phụng dưỡng sư tổ ạ."
Tư Mã Tiêu không hề thấy ngạc nhiên, nâng lên một ngón tay, chỉ vào mi tâm của nàng, hỏi lại: "Trả lời ta, ngươi đến đây làm gì?"
Liêu Đình Nhạn: "Đến điều hòa áp lực giữa làm việc và nghỉ ngơi, buông lỏng thể xác tinh thần." nói tóm lại là: nghỉ phép.
Liêu Đình Nhạn: Á á a a a cái gì đây! Tôi đang nói cái gì thế này! Chắc chắn là do con Khỉ này bày trò, thế giới huyền huyễn hại tôii! Giờ còn có cả loại buff nói thật này tồn tại nữa hả!
Vốn là Tư Mã Tiêu nghĩ mình sẽ nghe được mưu ma chước quỷ gì đó, kết quả lại nghe được câu trả lời chẳng liên quan tí gì. Y sững sờ, khó được mà lộ ra vẻ mặt bất ngờ, không nhịn được hỏi lại một lần nữa, kết quả Liêu Đình Nhạn vẫn trả lời y vậy.
Tư Mã Tiêu rất tin vào năng lực của mình, dưới sức mạnh của huyết mạch y, không ai có thể nói dối trước mặt y. Chí ít là kẻ trước mặt này không thể được, vậy nên nàng ta đang nói thật.
Thế nhưng mà, chính là vì nói thật nên mới khiến y câm nín.
Nàng vẫn đang nói tiếng người đấy à? Hồi trước y nghe nói ma tu ở Ma vực thường xuyên phá hỏng đầu kẻ khác. Lúc ấy còn tưởng rằng đó là tin đồn, là do bọn chính đạo thêu dệt nên, mãi tới tận bây giờ y mới thấy. Nghênh ngang chạy đến chỗ y nghỉ ngơi? Chỗ này của y như đầm rồng hang hổ, ngay cả mấy lão già ở Canh Thần Tiên phủ còn chẳng dám đến, phàm là những kẻ bình thường ở Ma vực thì chả ai muốn đến đây thả lỏng cả.
Nhưng y vẫn thấy nghi ngờ, thế là đi đến cạnh Liêu Đình Nhạn, nhấc cằm của nàng lên, ghé mắt mình lại gần: "Ngươi không muốn giết ta?" Nếu như là người của Ma Vực, nhiệm vụ duy nhất của nàng chắc cũng chỉ là cái này.
Liêu Đình Nhạn cứng mặt, lắc đầu phun ra hai chữ: "không muốn." Đây lại là cái câu hỏi kiểu gì thế này?
Tư Mã Tiêu càng thấy hoang mang hơn: "Sao ngươi lại không muốn giết ta?"
Liêu Đình Nhạn cảm thấy có vẻ đầu óc của vị tổ tông này có vấn đề thật, giờ y vẫn còn đang nói tiếng người đấy à? Sao nàng lại phải muốn giết y? Nàng cũng chỉ là một con cá muối vô tội thôi, tu vi thấp thế này, điên hay sao mà muốn đi giết y? Chẳng lẽ y có chứng vọng tưởng người bị hại? Bị giam ở đây khả năng là do tu luyện nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma cũng không chừng.
Trong đầu nàng lớn tiếng phun tào, ngoài miệng lại nói lít nha lít nhít, thầm thì trả lời vấn đề của Tư Mã Tiêu.
"Bởi vì không oán không cừu, vô duyên vô cớ."
Vì sao lại không muốn giết y? Bởi vì không oán không cừu, vô duyên vô cớ.
Nét mặt của Tư Mã Tiêu bỗng thay đổi, dường như y đang nhớ lại chuyện gì đó không tốt, thần sắc hơi dữ tợn: "trên đời này, muốn giết người, không cần oán thù, cũng chẳng cần duyên cớ."
Liêu Đình Nhạn: "..." Phải trả lời thế nào bây giờ, ta là công dân lớn lên trong xã hội pháp trị, thế giới quan chúng ta vốn không giống nhau cảm ơn.
Sát khí trên người Tư Mã Tiêu tỏa ra: "Ví như bây giờ, vô duyên vô cớ, không oán không cừu, ta muốn giết ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Miệng Liêu Đình Nhạn lại tiếp tục không kiểm soát được: "Ta thấy cũng được thôi, dù sao ta cũng không đánh lại ngài."
Liêu Đình Nhạn nói xong lập tức cảm thấy bất lực, cái buff nói thật này bao giờ mới hết thế, hãy để cho nàng có một cơ hội để xin tha đi được không? Nếu nghe câu này xong, con rùa này cho nàng một chưởng siêu sinh sớm thì không nói, nhưng nếu không chết thì nàng vẫn muốn tranh thủ cơ hội nhặt mạng về.
Tay Tư Mã Tiêu giơ lên, rồi lại thong thả buông xuống: "Ngươi muốn ta giết, ta lại không thích giết đấy."
Ha... Ngươi bị bệnh trung nhị à?
Vị tổ tông có vấn đề về thần kinh này tư duy rất ngoắt ngoéo, lúc thì muốn giết, tí thì chẳng muốn giết nữa, mà không chỉ không giết, y lại còn bảo với Liêu Đình Nhạn: "Ngày mai ngươi qua đây hầu hạ."
Liêu Đình Nhạn không hề muốn, nhưng tổ tông đã nói là không được phép phản đối. Ông ta giờ đang là sếp tổng đè đầu cưỡi cổ nàng, vì mạng sống, xã súc đành thỏa hiệp. Sếp bắt nàng sửa bản thiết kế mười lần, nàng có không muốn đi chăng nữa thì vẫn phải xách mông đi sửa, tổ tông bắt nàng tới phục vụ, sao nàng dám không nghe.
Thế là nàng ù ù cạc cạc trở thành đồng nghiệp của đại hắc xà, đồng thời cũng trở thành người đầu tiên thành công đến phục vụ tổ tông trong cả nữ đoàn.
Nó đã sống nhiều năm như vậy rồi, người cho nó ăn, trừ Tư Mã Tiêu ra thì cũng chỉ có Liêu Đình Nhạn mà thôi. Sau này nó còn muốn đi cọ nước nữa, nên lần này mới mạo hiểm mang người đang hôn mê tới tháp trung tâm
Nhưng mà Tư Mã Tiêu lại chẳng tốt bụng đến thế, danh hào của y là Từ Tàng đạo quân, là do một con lừa trọc đặt cho, nghe rất nực cười, đời này của y chẳng có gì là liên quan đến cái chữ “Từ” này cả.
Dù con súc sinh nuôi được một khoảng thời gian đánh bạo bò đến xè xè mấy tiếng, phản ứng của y cũng chỉ là phiền chán giơ tay quẳng nó ra ngoài.
Đại hắc xà bị chủ nhân cẩu bức ném ra bên ngoài, đập cái rầm một cái xuống đất, lập tức héo. Gan chó của nó còn chưa to đến mức lởn vởn cạnh Tư Mã Tiêu thêm nữa, chỉ đành lặng lẽ bò lên một cây cột gần đó, để lại Liêu Đình Nhạn bất tỉnh nhân sự nằm dưới mặt đất.
một lúc sau Liêu Đình Nhạn mới mơ màng khôi phục một chút ý thức, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh quá, thế là co ro kéo "tấm thảm" bên cạnh lại trùm lên người, sau đó lại không động đậy gì nữa.
Tư Mã Tiêu quay lại nhìn nàng một lần nữa, cảm thấy ả gian tế của Ma Vực này đúng là gan to bằng trời, ngay cả áo choàng của y mà cũng dám kéo.
không biết sao y lại thấy hứng thú, nâng mặt nàng lên nhìn một cái.
"Tới đây." Câu này là nói với hắc xà.
Hắc xà đang vắt vẻo trên cái cột vui vẻ trườn tới.
"Ả làm cái gì, sao mi lại muốn cứu ả?"
Đại hắc xà lắc đầu, chẳng rõ là không hiểu hay không biết.
"Mi vác ả tới đây làm gì?"
Đại hắc xà lại lắc đầu, giống như chỉ biết lắc đầu thôi vậy. Tư Mã Tiêu bực bội, mắng nó: "Cái gì cũng không biết mà còn dám vác đến trước mặt ta, mi muốn chết à."
Hắc xà run lẩy bẩy, sợ y lại nổi điên.
Tư Mã Tiêu bỗng kéo Liêu Đình Nhạn dậy, bàn tay lạnh lẽo vuốt bụng nàng, tư thế như đang chuẩn bị cứu người.
Hắc xà không biết chủ nhân buồn vui thất thường này của nó lại định làm gì, đành dè dặt nằm gọn một bên trông theo.
Tư Mã Tiêu chẳng thèm để cái trò vặt này của Ma Vực vào mắt, cũng chỉ là ít thủ đoạn khống chế người mà thôi. Nếu y muốn giải quyết thì có đầy cách, nhưng y chọn phương pháp đơn giản nhất.
Vạch miệng Liêu Đình Nhạn ra, nhét một ngón tay vào trong miệng rồi sờ vào răng nàng... Y bỗng dừng lại, mặt đầy khó lường rút tay về, kéo hắc xà đang nằm bên cạnh lại rồi dùng cách y hệt vạch miệng rắn ra, quen đường quen lối đụng vào răng rắn để nó cứa vào tay mình một cái, sau đó mới rút tay ra tùy tiện nhỏ một giọt vào mồm Liêu Đình Nhạn.
Y đút một giọt máu cho Liêu Đình Nhạn. Động tác nhét tay vào mồm nàng hoàn toàn là do thói quen, dù sao bao nhiêu năm rồi, mỗi lần y cho rắn ăn là toàn làm thế, chỉ là chưa kịp phản ứng rằng người khác rắn, răng người vô dụng đến nỗi còn không đâm rách nổi ngón tay của y.
Liêu Đình Nhạn không hề hay biết mình đang bị tổ tông không thích nói đạo lý này chê. Vốn là nàng ngất đi rồi mà vẫn cảm thấy người lạnh căm căm, đặc biệt là lúc đầu thì bụng đau quằn quại, khi không đau nữa lại bắt đầu tỏa ra khí lạnh, giống như có một tảng băng ở trong bụng, lạnh buốt cả người. Nhưng mà bỗng dưng miệng nàng nếm được cái gì đó rất ngọt, ngay sau đó là sự ấm áp ùa vào trong cơ thể.
Giống như một đội binh sĩ đang xông lên tiêu diệt hết sự lạnh lẽo trong bụng nàng. Chẳng những thế mà còn đánh một mạch đến căn cứ chính, tập trung lại chỗ lạnh nhất ở ổ bụng, ngọn lửa lạnh lẽo đang phách lối ở đó lập tức bị khí tức ấm áp này chèn ép, nhỏ dần nhỏ dần rồi cuối cùng bất động.
Rốt cuộc Liêu Đình Nhạn cũng thấy dễ chịu hơn, cả cơ thể ấm áp, tìm lại được giấc ngủ tuyệt vời của mình.
Tư Mã Tiêu chờ một lát, y định khi người tỉnh lại sẽ hỏi vài vấn đề, ấy thế mà đợi cả buổi rồi mà không thấy nàng tỉnh lại. Sao lại thế, chẳng lẽ máu y còn không trị được chút Ma Độc cỏn con này? Nàng hẳn phải tỉnh lại ngay lập tức chứ.
Sau đó y nhận ra, quả thật kẻ này đã không sao, chỉ là nàng không tỉnh dậy mà ngủ thiếp đi luôn, lại còn ngủ... rất ngon nữa, nếu lắng tai còn nghe thấy cả tiếng ngáy khò khè.
Mặt Tư Mã Tiêu biến sắc, hắc xà nằm bên cạnh rụt đầu lại, nếu như nó có tai, chắc giờ này nó đã quay tít như chong chóng tre rồi.
Xem ra kẻ này không phải gan lớn, mà là tâm lớn. Tư Mã Tiêu nhớ đến cái hôm nhìn thấy nàng tắm nắng ngủ trưa, trông dáng vẻ còn thảnh thơi hơn cả y, nét mặt càng thêm phần cổ quái. Ma Vực muốn cài người vào đây là rất khó khăn, cái kẻ trăm phương nghìn kế đưa vào... lại là cái dạng này ư?
Hẳn là mấy năm gần đây Ma vực đã suy tàn đến mức không có được một gian tế nào ra hồn nữa, cái loại không có chí tiến thủ thế này mà cũng dám dùng, còn chẳng tích cực bằng cái đám ở Canh Thần Tiên phủ kia.
Chỉ là y ngẫm nghĩ một lúc, lại thấy kẻ này rất là khó lường, chỉ sợ còn thông minh hơn cả đám ngu xuẩn ấy. Ả không chỉ không tới trước mặt y tìm chết, mà lại còn âm thầm mua chuộc con rắn ngu này, có lẽ chuyện hôm nay cũng là do ả cố tình sắp xếp mà ra, đúng là đủ lươn lẹo.
Tư Mã Tiêu suy nghĩ cẩn thận, gật gù lộ ra vẻ tán thưởng: "không tồi."
Tâm cơ thâm sâu như thế, quả là xứng với cái mặt yêu diễm tiện hóa kia.
Liêu Đình Nhạn tâm cơ thâm sâu yêu diễm tiện hóa cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra thấy vị tổ tông giết người như ngóe đang cúi xuống nhìn mình. Cái cảnh này để lại bóng ma cho nàng không thua gì cái hôm nửa đêm canh ba tỉnh dậy thấy đại hắc xà há mõm nhìn mình dạo trước, vậy nên phản ứng của nàng cũng rất chân thực, ôm ngực hít một ngụm khí lạnh, cái ngụm khí lạnh kia rất to, tiếng hít khí cũng rất vang dội.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng diễn, mặt tựa tiếu phi tiếu, thầm nghĩ: Kỹ xảo cũng khá đấy, trông rất chân thực.
Liêu Đình Nhạn suýt nữa thì cho y xem cảnh ngỗng kêu tại trận. Nàng không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ màng nhớ mình đau bụng kinh quá nên ngất đi, không phải, hình như chẳng phải là đau bụng kinh, làm gì có kinh nào sạch sẽ thế được. Giờ tại sao nàng lại ở tháp trung tâm của lão tổ tông thế này?
Nàng nhìn thấy cái cửa sổ sát đất đang mở toang ra đằng sau lưng lão tổ tông, khung cảnh bên ngoài chứng minh cho nàng biết mình đang ở nơi đây, chỉ là nàng không hiểu tại sao mình lại đến đây được, chẳng là nửa đêm mộng du bò lên à.
Liêu Đình Nhạn căng thẳng, sợ sệt kéo cái chăn trên người mình lên. Cái chăn... Là đuôi áo của tổ tông.
Liêu Đình Nhạn thấy mình sống không nổi nữa, chết chắc rồi.
Dưới ánh mắt đầy khó lường của y, nàng buông đuôi áo của tổ tông ra, phủi phủi, rồi sau đó thành khẩn nhận sai: “Sư tổ thứ tội.”
Tư Mã Tiêu ngồi ở đó, giống y một con rắn đang săn mồi —— không phải là loại rắn giả như đại hắc xà, mà là loài rắn độc đáng sợ. Y dùng giọng điệu như một giây sau là cuồng sát nàng khen ngợi: "Gan nhà ngươi cũng to đấy."
Liêu Đình Nhạn: "..." Éc??? Hình như đây đã lần thứ hai vị tổ tông này bảo nàng to gan rồi, nhưng mà y nhìn kiểu ra mà ra thế? Nếu nàng to gan thật, thì lúc này đã không thấy buồn đi cầu rồi.
Tư Mã Tiêu nhìn cái vẻ mặt mộng bức không hề giống giả bộ của Liêu Đình Nhạn, ánh mắt lạnh lẽo. Y không thích những kẻ diễn dở tệ, nhưng diễn tốt như này, y lại càng ghét hơn, chỉ muốn siêu độ ả luôn cho đỡ bức, thế là y phát ra câu hỏi tử vong: "Ngươi là đến đây làm gì?"
Liêu Đình Nhạn lưỡng lự một lúc, cuối cùng trả lời theo đáp án tiêu chuẩn, nói: "Đệ tử đến để phụng dưỡng sư tổ ạ."
Tư Mã Tiêu không hề thấy ngạc nhiên, nâng lên một ngón tay, chỉ vào mi tâm của nàng, hỏi lại: "Trả lời ta, ngươi đến đây làm gì?"
Liêu Đình Nhạn: "Đến điều hòa áp lực giữa làm việc và nghỉ ngơi, buông lỏng thể xác tinh thần." nói tóm lại là: nghỉ phép.
Liêu Đình Nhạn: Á á a a a cái gì đây! Tôi đang nói cái gì thế này! Chắc chắn là do con Khỉ này bày trò, thế giới huyền huyễn hại tôii! Giờ còn có cả loại buff nói thật này tồn tại nữa hả!
Vốn là Tư Mã Tiêu nghĩ mình sẽ nghe được mưu ma chước quỷ gì đó, kết quả lại nghe được câu trả lời chẳng liên quan tí gì. Y sững sờ, khó được mà lộ ra vẻ mặt bất ngờ, không nhịn được hỏi lại một lần nữa, kết quả Liêu Đình Nhạn vẫn trả lời y vậy.
Tư Mã Tiêu rất tin vào năng lực của mình, dưới sức mạnh của huyết mạch y, không ai có thể nói dối trước mặt y. Chí ít là kẻ trước mặt này không thể được, vậy nên nàng ta đang nói thật.
Thế nhưng mà, chính là vì nói thật nên mới khiến y câm nín.
Nàng vẫn đang nói tiếng người đấy à? Hồi trước y nghe nói ma tu ở Ma vực thường xuyên phá hỏng đầu kẻ khác. Lúc ấy còn tưởng rằng đó là tin đồn, là do bọn chính đạo thêu dệt nên, mãi tới tận bây giờ y mới thấy. Nghênh ngang chạy đến chỗ y nghỉ ngơi? Chỗ này của y như đầm rồng hang hổ, ngay cả mấy lão già ở Canh Thần Tiên phủ còn chẳng dám đến, phàm là những kẻ bình thường ở Ma vực thì chả ai muốn đến đây thả lỏng cả.
Nhưng y vẫn thấy nghi ngờ, thế là đi đến cạnh Liêu Đình Nhạn, nhấc cằm của nàng lên, ghé mắt mình lại gần: "Ngươi không muốn giết ta?" Nếu như là người của Ma Vực, nhiệm vụ duy nhất của nàng chắc cũng chỉ là cái này.
Liêu Đình Nhạn cứng mặt, lắc đầu phun ra hai chữ: "không muốn." Đây lại là cái câu hỏi kiểu gì thế này?
Tư Mã Tiêu càng thấy hoang mang hơn: "Sao ngươi lại không muốn giết ta?"
Liêu Đình Nhạn cảm thấy có vẻ đầu óc của vị tổ tông này có vấn đề thật, giờ y vẫn còn đang nói tiếng người đấy à? Sao nàng lại phải muốn giết y? Nàng cũng chỉ là một con cá muối vô tội thôi, tu vi thấp thế này, điên hay sao mà muốn đi giết y? Chẳng lẽ y có chứng vọng tưởng người bị hại? Bị giam ở đây khả năng là do tu luyện nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma cũng không chừng.
Trong đầu nàng lớn tiếng phun tào, ngoài miệng lại nói lít nha lít nhít, thầm thì trả lời vấn đề của Tư Mã Tiêu.
"Bởi vì không oán không cừu, vô duyên vô cớ."
Vì sao lại không muốn giết y? Bởi vì không oán không cừu, vô duyên vô cớ.
Nét mặt của Tư Mã Tiêu bỗng thay đổi, dường như y đang nhớ lại chuyện gì đó không tốt, thần sắc hơi dữ tợn: "trên đời này, muốn giết người, không cần oán thù, cũng chẳng cần duyên cớ."
Liêu Đình Nhạn: "..." Phải trả lời thế nào bây giờ, ta là công dân lớn lên trong xã hội pháp trị, thế giới quan chúng ta vốn không giống nhau cảm ơn.
Sát khí trên người Tư Mã Tiêu tỏa ra: "Ví như bây giờ, vô duyên vô cớ, không oán không cừu, ta muốn giết ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Miệng Liêu Đình Nhạn lại tiếp tục không kiểm soát được: "Ta thấy cũng được thôi, dù sao ta cũng không đánh lại ngài."
Liêu Đình Nhạn nói xong lập tức cảm thấy bất lực, cái buff nói thật này bao giờ mới hết thế, hãy để cho nàng có một cơ hội để xin tha đi được không? Nếu nghe câu này xong, con rùa này cho nàng một chưởng siêu sinh sớm thì không nói, nhưng nếu không chết thì nàng vẫn muốn tranh thủ cơ hội nhặt mạng về.
Tay Tư Mã Tiêu giơ lên, rồi lại thong thả buông xuống: "Ngươi muốn ta giết, ta lại không thích giết đấy."
Ha... Ngươi bị bệnh trung nhị à?
Vị tổ tông có vấn đề về thần kinh này tư duy rất ngoắt ngoéo, lúc thì muốn giết, tí thì chẳng muốn giết nữa, mà không chỉ không giết, y lại còn bảo với Liêu Đình Nhạn: "Ngày mai ngươi qua đây hầu hạ."
Liêu Đình Nhạn không hề muốn, nhưng tổ tông đã nói là không được phép phản đối. Ông ta giờ đang là sếp tổng đè đầu cưỡi cổ nàng, vì mạng sống, xã súc đành thỏa hiệp. Sếp bắt nàng sửa bản thiết kế mười lần, nàng có không muốn đi chăng nữa thì vẫn phải xách mông đi sửa, tổ tông bắt nàng tới phục vụ, sao nàng dám không nghe.
Thế là nàng ù ù cạc cạc trở thành đồng nghiệp của đại hắc xà, đồng thời cũng trở thành người đầu tiên thành công đến phục vụ tổ tông trong cả nữ đoàn.
Bình luận facebook