Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Bước hai thành công mĩ mãn
Do trong lòng bánh bao nhỏ háo hức nên cậu đã dậy sớm chuẩn bị đồ đạc để đi đến nhà ông bà ngoại, lúc mẹ cậu sang phòng cậu để gọi cậu ra ăn sáng thì đã thấy cậu đã chuẩn bị xong hết đồ đạc rồi, trong lòng cô vừa lo vừa buồn cười.
Tối ngày hôm qua cô đã gọi điện liên lạc với ông bà ngoại và bác Tư rằng mai tiểu Vĩnh sẽ đến chơi, cả ba đều rất vui.
Nhưng khi cả ba nghe tin tiểu Vĩnh đi một mình thì không khỏi lo lắng. Ông bà ngoại và cả bác Tư đề nghị sáng ngày mai bác Tư sẽ đến đón tiểu Vĩnh, để tiểu Vĩnh đi một mình cả ba đều rất lo lắng.
Cô muốn từ chối vì cả ba, mẹ, và chị cô đều rất bận. Nhưng họ kiên quyết đòi là chị cô sẽ đi đón tiểu Vĩnh, cô chỉ đành đồng ý mà thôi.
"Tiểu Vĩnh ơi, ra ăn sáng nào con." cô nhẹ nhàng nói.
"Vâng ạ." cậu nhanh nhảu đáp.
"Tiểu Vĩnh này, hôm nay con không cần đi một mình đâu."
"Sao lại thế hả mẹ?" cậu khó hiểu hỏi lại.
"Bởi vì hôm nay bác Tư sẽ đến đây đón con đó." cô nói.
"Thật vậy hả mẹ?" cậu vui mừng hỏi lại.
Cậu rất thích bác Tư, nếu được bác Tư đến đón thì còn gì bằng.
"Thật, một lát nữa bác Tư sẽ tới đây."
"Giờ thì chúng ta ra ngoài phòng ăn sáng thôi."
"Vâng ạ."
Nghe được tin bác Tư sẽ đến đón, cậu vui lắm, cậu vui đến nỗi chạy đằng trước mẹ mình chạy ra bàn ăn, cậu muốn ăn thật nhanh để bác Tư đến đón thì đỡ phải đợi cậu ăn mà sẽ đi luôn. Mục đính chính của chuyến đi lần này là để đến gặp mặt ba cơ mà.
Thấy con trai mình háo hức như vậy, trong lòng cô lại nghĩ được trở về thời trẻ con thật thích, vô lo vô nghĩ, hồn nhiên vui vẻ.
Một lúc sau, cậu ăn xong thì vừa hay bác Tư đến đón cậu, cậu nhanh chóng đem đồ đi lên đường, nghe lời mẹ dặn dò rồi nhanh chóng xuất phát.
Cả đường đi từ xe ra máy bay riêng và cả đoạn đường bay về đến tận nhà ông bà ngoại, tiểu Vĩnh và bác Tư nói chuyện rất nhiều.
Đến nhà ông bà ngoại, cả hai ông bà đã chờ cậu rất lâu, lúc thấy bóng dáng cậu bé xinh xắn ở ngoài cổng biệt thự, cả hai ông bà đã chạy nhanh tới chỗ cậu:
"Tiểu Vĩnh của ông bà về rồi nè." bà nói, vừa nói bà vừa cúi xuống ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu niềm vui hiện rõ ra mặt, cậu cũng vui khi nhìn thấy bà và cũng ôm chặt bà.
"Mình ôm lâu thế, đến lượt tôi với." ông ngoại vội vàng nói.
Thấy chồng mình nói vậy, bà ngoại bỏ cậu ra rồi nói:
"Đây, đến lượt ông."
Ông ngoại thấy vậy thì cúi xuống mà bế cậu lên đi luôn và nhà, bà ngoại liền đuổi theo ngay sau lưng.
Còn Cố Tư Tư thấy bố mẹ của mình tranh nhau như vậy thì không khỏi bật cười.
Cô đi vào nhà theo họ, tài xế xách đồ của tiểu Vĩnh vào căn phòng cũ mà lần trước cậu ở. Còn ông bà ngoại thì ríu rít vây lấy cậu.
"Tiểu Vĩnh của bà đi đường có mệt không? Con muốn ăn gì bà lấy cho con?" bà ngoại dịu dàng hỏi cậu.
"Phải là tôi hỏi chứ, mình không được giành của tôi." ông ngoại nói với bà.
"Cháu của tôi, tôi hỏi mới đúng chứ đúng không tiểu Vĩnh?" bà ngoại nói lại ông ngoại.
"Mình cháu của mình sao? Tiểu Vĩnh cũng là cháu của tôi, ông nói có đúng không tiểu Vĩnh của ông?" ông cũng không hề nhường lời nói lại bà đồng thời hỏi bánh bao nhỏ một cách trìu mến.
"Của tôi."
"Của tôi."
"Của tôi."
Hai ông bà tranh nhau khiến cho tiểu Vĩnh khó xử không biết làm thế nào, cũng may có bác Tư giải vây:
"Bố, mẹ, tiểu Vĩnh vừa về cháu còn mệt, bố mẹ cứ giằng co kéo đẩy qua lại như vậy tiểu Vĩnh ngất bây giờ."
Hai ông bà nghe thấy vậy liền ngừng hành động của mình lại vội vội vàng vàng xin lỗi như hai đứa trẻ mắc lỗi vậy.
"Bà xin lỗi con." bà nói.
"Ông xin lỗi tiểu Vĩnh." ông nói tiếp lời bà.
"Không sao đâu ông bà, thả con xuống, con lấy điện thoại gọi điện cho mẹ không mẹ lại lo ạ." cậu nói.
"Được, được, tiểu Vĩnh mau gọi cho mẹ rồi ra đây ăn hoa quả nha." bà ngoại nói.
"Vâng ạ." cậu ngoan ngoãn đáp lại.
Cậu bước về phòng lấy điện thoại gọi cho mẹ báo cho mẹ mình đã đến nhà ông bà ngoại xong rồi ra ăn hoa quả với ông bà.
Ăn xong cậu về phòng nghỉ ngơi, dù không muốn nhưng ông bà ngoại cũng để cho cậu đi nghỉ ngơi vì đường đi đến đây khá xa, cậu cũng mệt rồi.
Cậu bước vào phòng đóng cửa lại, cậu chưa đi nghỉ mà đi đến vali lấy laptop của mình rồi tiếp tục điều tra, đầu tiên cậu điều tra công ti mẹ của Khúc thị, rồi gmail của công ty, gmail của người đứng đầu Khúc thị là ba cậu Khúc Dạ Thành.
Riêng cái gmail của ba cậu, cậu phải tốn hơi nhiều thời gian mới có thể tra ra được, đúng là khó khăn, nhưng không khó khăn thì làm sao có thành công được.
Bước hai đã thành công mĩ mãn.
Về phía anh, Đình Khiêm đã tìm ra được một chút manh mối về cô vội báo cho anh biết, anh rất hồi hộp khi một video được gửi đến.
Anh vội vàng mở video ra xem.
Tối ngày hôm qua cô đã gọi điện liên lạc với ông bà ngoại và bác Tư rằng mai tiểu Vĩnh sẽ đến chơi, cả ba đều rất vui.
Nhưng khi cả ba nghe tin tiểu Vĩnh đi một mình thì không khỏi lo lắng. Ông bà ngoại và cả bác Tư đề nghị sáng ngày mai bác Tư sẽ đến đón tiểu Vĩnh, để tiểu Vĩnh đi một mình cả ba đều rất lo lắng.
Cô muốn từ chối vì cả ba, mẹ, và chị cô đều rất bận. Nhưng họ kiên quyết đòi là chị cô sẽ đi đón tiểu Vĩnh, cô chỉ đành đồng ý mà thôi.
"Tiểu Vĩnh ơi, ra ăn sáng nào con." cô nhẹ nhàng nói.
"Vâng ạ." cậu nhanh nhảu đáp.
"Tiểu Vĩnh này, hôm nay con không cần đi một mình đâu."
"Sao lại thế hả mẹ?" cậu khó hiểu hỏi lại.
"Bởi vì hôm nay bác Tư sẽ đến đây đón con đó." cô nói.
"Thật vậy hả mẹ?" cậu vui mừng hỏi lại.
Cậu rất thích bác Tư, nếu được bác Tư đến đón thì còn gì bằng.
"Thật, một lát nữa bác Tư sẽ tới đây."
"Giờ thì chúng ta ra ngoài phòng ăn sáng thôi."
"Vâng ạ."
Nghe được tin bác Tư sẽ đến đón, cậu vui lắm, cậu vui đến nỗi chạy đằng trước mẹ mình chạy ra bàn ăn, cậu muốn ăn thật nhanh để bác Tư đến đón thì đỡ phải đợi cậu ăn mà sẽ đi luôn. Mục đính chính của chuyến đi lần này là để đến gặp mặt ba cơ mà.
Thấy con trai mình háo hức như vậy, trong lòng cô lại nghĩ được trở về thời trẻ con thật thích, vô lo vô nghĩ, hồn nhiên vui vẻ.
Một lúc sau, cậu ăn xong thì vừa hay bác Tư đến đón cậu, cậu nhanh chóng đem đồ đi lên đường, nghe lời mẹ dặn dò rồi nhanh chóng xuất phát.
Cả đường đi từ xe ra máy bay riêng và cả đoạn đường bay về đến tận nhà ông bà ngoại, tiểu Vĩnh và bác Tư nói chuyện rất nhiều.
Đến nhà ông bà ngoại, cả hai ông bà đã chờ cậu rất lâu, lúc thấy bóng dáng cậu bé xinh xắn ở ngoài cổng biệt thự, cả hai ông bà đã chạy nhanh tới chỗ cậu:
"Tiểu Vĩnh của ông bà về rồi nè." bà nói, vừa nói bà vừa cúi xuống ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu niềm vui hiện rõ ra mặt, cậu cũng vui khi nhìn thấy bà và cũng ôm chặt bà.
"Mình ôm lâu thế, đến lượt tôi với." ông ngoại vội vàng nói.
Thấy chồng mình nói vậy, bà ngoại bỏ cậu ra rồi nói:
"Đây, đến lượt ông."
Ông ngoại thấy vậy thì cúi xuống mà bế cậu lên đi luôn và nhà, bà ngoại liền đuổi theo ngay sau lưng.
Còn Cố Tư Tư thấy bố mẹ của mình tranh nhau như vậy thì không khỏi bật cười.
Cô đi vào nhà theo họ, tài xế xách đồ của tiểu Vĩnh vào căn phòng cũ mà lần trước cậu ở. Còn ông bà ngoại thì ríu rít vây lấy cậu.
"Tiểu Vĩnh của bà đi đường có mệt không? Con muốn ăn gì bà lấy cho con?" bà ngoại dịu dàng hỏi cậu.
"Phải là tôi hỏi chứ, mình không được giành của tôi." ông ngoại nói với bà.
"Cháu của tôi, tôi hỏi mới đúng chứ đúng không tiểu Vĩnh?" bà ngoại nói lại ông ngoại.
"Mình cháu của mình sao? Tiểu Vĩnh cũng là cháu của tôi, ông nói có đúng không tiểu Vĩnh của ông?" ông cũng không hề nhường lời nói lại bà đồng thời hỏi bánh bao nhỏ một cách trìu mến.
"Của tôi."
"Của tôi."
"Của tôi."
Hai ông bà tranh nhau khiến cho tiểu Vĩnh khó xử không biết làm thế nào, cũng may có bác Tư giải vây:
"Bố, mẹ, tiểu Vĩnh vừa về cháu còn mệt, bố mẹ cứ giằng co kéo đẩy qua lại như vậy tiểu Vĩnh ngất bây giờ."
Hai ông bà nghe thấy vậy liền ngừng hành động của mình lại vội vội vàng vàng xin lỗi như hai đứa trẻ mắc lỗi vậy.
"Bà xin lỗi con." bà nói.
"Ông xin lỗi tiểu Vĩnh." ông nói tiếp lời bà.
"Không sao đâu ông bà, thả con xuống, con lấy điện thoại gọi điện cho mẹ không mẹ lại lo ạ." cậu nói.
"Được, được, tiểu Vĩnh mau gọi cho mẹ rồi ra đây ăn hoa quả nha." bà ngoại nói.
"Vâng ạ." cậu ngoan ngoãn đáp lại.
Cậu bước về phòng lấy điện thoại gọi cho mẹ báo cho mẹ mình đã đến nhà ông bà ngoại xong rồi ra ăn hoa quả với ông bà.
Ăn xong cậu về phòng nghỉ ngơi, dù không muốn nhưng ông bà ngoại cũng để cho cậu đi nghỉ ngơi vì đường đi đến đây khá xa, cậu cũng mệt rồi.
Cậu bước vào phòng đóng cửa lại, cậu chưa đi nghỉ mà đi đến vali lấy laptop của mình rồi tiếp tục điều tra, đầu tiên cậu điều tra công ti mẹ của Khúc thị, rồi gmail của công ty, gmail của người đứng đầu Khúc thị là ba cậu Khúc Dạ Thành.
Riêng cái gmail của ba cậu, cậu phải tốn hơi nhiều thời gian mới có thể tra ra được, đúng là khó khăn, nhưng không khó khăn thì làm sao có thành công được.
Bước hai đã thành công mĩ mãn.
Về phía anh, Đình Khiêm đã tìm ra được một chút manh mối về cô vội báo cho anh biết, anh rất hồi hộp khi một video được gửi đến.
Anh vội vàng mở video ra xem.
Bình luận facebook