Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm
Thời gian nhàn nhạt trôi qua, ba tháng thấm thoát thoi đưa, cuối cùng ngày đó cũng đã sắp tới rồi, cái ngày mà anh sẽ được gặp cô, nhưng không phải là gặp như mọi người bình thường mà là gặp để bàn chuyện hợp tác.
Nghe thật nực cười, người ta muốn gặp nhau thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, hoặc là đi đến nhà đón là có thể gặp được nhau rồi, còn anh thì lại ngược lại.
Anh hoàn toàn không dám làm như vậy, có thể nói anh không đủ can đám để đối mặt với cô hoặc là anh không có lí do gì để xuất hiện trước mặt cô.
Mà cũng lạ, một người nói được làm được, không gì mà mình không giám làm như anh, người mà can đảm đầy mình có thừa như anh lại không có can đảm đứng trước mặt cô.
Đúng là quá lạ rồi.
Vậy là cách ba ngày nữa là đến ngày Thiên Ý và Khúc thị bàn chuyện hợp tác rồi.
Ngay trong ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị đồ đạc để đi đàm phán và đối mặt với anh rồi.
Bạn thân cô - Minh Thư ngăn cô lại:
"Hay để mình đi đàm phán đi, cậu ở xa hỗ trợ mình như mọi lần cũng được mà, có nhất thiết là cậu phải đi không? Cậu gặp lại anh ta mình sợ cậu sẽ đau lòng." Minh Thư xót xa nói với cô.
"Cậu lo gì chứ, mình nếu đã đi thì đồng nghĩa với việc mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ rồi. Vả lại, lần này mình đi đến đó để đàm phán bàn việc giúp ích cho tập đoàn ta, mình làm sao để mình chịu thiệt được, cậu yên tâm đi." cô nói với Minh Thư.
"Nhưng..." Minh Thư vẫn lo lắng.
Bởi vì Minh Thư hiểu cô hơn ai hết, vả lại, trong hơn hai năm, đúng hơn là hơn ba năm một chút này Minh Thư ở bên cô, nhìn thấy nỗi khổ cực của cô, nỗi đau lòng của cô, thậm chí cả nỗi nhớ thương của cô dành cho ai kia nữa.
Nếu Minh Thư để cho người bạn mình đi một mình thì chắc chắn cô bạn này khi gặp tên kia sẽ rất đau lòng.
Nghĩ đến đó, Minh Thư liền nói:
"Tiểu Lệ, cậu cho mình đi cùng cậu đi."
"Không được, mình mình đi thôi, tập đoàn không thể thiếu người được." cô nói.
"Cho mình đi cùng đi, chuyện tập đoàn ở đây có thể nhờ mẹ Lam giúp mà, mình thực sự không yên tâm, cho mình đi cùng đi, vả lại mình cũng muốn gặp tiểu Vĩnh, cho mình đi cùng đi mà." Minh Thư đáng thương năn nỉ.
"Không được, mình đi một mình được cậu không cần lo đâu." cô nói.
"Minh nhớ tiểu Vĩnh nữa, cho mình đi cùng đi."
"Không được, cậu ở nhà lo cho tập đoàn, vài ngày nữa mình cùng tiểu Vĩnh sẽ về, lúc đó cậu gặp thoải mái, không cần kêu nhớ đâu." Cô nói luôn để không cho Minh Thư.
"Cho mình đi đi, dù sao cũng đi có mấy ngày thôi mà." Vừa nói đôi mắt Minh Thư vừa long lanh, trực trào muốn rơi xuống.
Đây là chiêu cuối cùng, chiêu này lúc nào cũng hiệu quà đó là dùng nước mắt để thuyết phục người khác, mà một người hay mềm lòng như Cố Giai Lệ thì không thể nào từ chối được.
Cố Giai Lệ đang dọn đồ đạc quay lện thì thấy đôi mắt Minh Thư đỏ hoe, trong mắt ngập nước long lanh lấp lánh sắp trực trào, quả nhiên chiêu này lúc nào cũng có tác dụng với cô, cô mềm lòng rồi.
"Được rồi, cậu có thể đi cùng mình nhưng nhất định là đến đó không được làm loạn đó biết chưa?" cô bất đắc dĩ nói.
"Được, được, được." Minh Thư lau vội nước mắt.
"Mình về phòng dọn đồ đạc rồi đi ngay."
Chưa để Cố Giai Lệ kịp thích ứng Minh Thư đã chạy nhanh về phòng mình chưa đầy năm phút sau, trên tay Minh Thư túi lớn túi nhỏ.
Hóa ra Minh Thư đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Cậu..hóa ra cậu chuẩn bị từ trước rồi à?" cô bất ngờ hỏi.
"Đúng thế, cậu cho mình đi theo rồi, không được nuốt lời." Minh Thư vội nói.
"Haizz...hết nói, đi thôi."
Hai cô gái vui vẻ xuất phát. Sau khi xuống máy bay tư nhân, cô nhìn ngắm lại thành phố ấy, thành phố có anh, thành phố bắt đầu sự đau thương thực sự của cuộc đời cô.
Cô đã quay trở lại thành phố M hoa lệ. Sau vài năm, nơi đây thay đổi thật nhiều, rất nhiều tòa nha cao ốc được xây dựng, những hàng cây bên đường cũng cao lớn hơn trước rất nhiều, có một điều luôn không thay đổi đó là dòng xe cộ của nơi này vẫn tấp nập như vậy, và anh vẫn ở đây.
Nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm.
Sau khi bước xuống khỏi máy bay tư nhân cô bắt một chiếc taxi đi về Cố gia. Trên đường đi, cô liên tục nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn hàng cây bên đường, trong đầu cô suy nghĩ lần này về bàn chuyện hợp tác mong mọi thứ thuận lợi, cắt đứt quá khứ, cô thật sự đã quyết tâm rồi, quyết tâm buông bỏ, không trốn tránh, còn về việc của tiểu Vĩnh cô quyết định sẽ nói với anh, dù sao tiểu Vĩnh cũng là con của anh, anh biết mình có một đứa con liệu anh có vui không? anh có đón nhận đứa trẻ này không?
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình cũng là lúc chiếc xe taxi dừng lăn bánh trước cổng biệt thự của Cố gia.
Nghe thật nực cười, người ta muốn gặp nhau thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, hoặc là đi đến nhà đón là có thể gặp được nhau rồi, còn anh thì lại ngược lại.
Anh hoàn toàn không dám làm như vậy, có thể nói anh không đủ can đám để đối mặt với cô hoặc là anh không có lí do gì để xuất hiện trước mặt cô.
Mà cũng lạ, một người nói được làm được, không gì mà mình không giám làm như anh, người mà can đảm đầy mình có thừa như anh lại không có can đảm đứng trước mặt cô.
Đúng là quá lạ rồi.
Vậy là cách ba ngày nữa là đến ngày Thiên Ý và Khúc thị bàn chuyện hợp tác rồi.
Ngay trong ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị đồ đạc để đi đàm phán và đối mặt với anh rồi.
Bạn thân cô - Minh Thư ngăn cô lại:
"Hay để mình đi đàm phán đi, cậu ở xa hỗ trợ mình như mọi lần cũng được mà, có nhất thiết là cậu phải đi không? Cậu gặp lại anh ta mình sợ cậu sẽ đau lòng." Minh Thư xót xa nói với cô.
"Cậu lo gì chứ, mình nếu đã đi thì đồng nghĩa với việc mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ rồi. Vả lại, lần này mình đi đến đó để đàm phán bàn việc giúp ích cho tập đoàn ta, mình làm sao để mình chịu thiệt được, cậu yên tâm đi." cô nói với Minh Thư.
"Nhưng..." Minh Thư vẫn lo lắng.
Bởi vì Minh Thư hiểu cô hơn ai hết, vả lại, trong hơn hai năm, đúng hơn là hơn ba năm một chút này Minh Thư ở bên cô, nhìn thấy nỗi khổ cực của cô, nỗi đau lòng của cô, thậm chí cả nỗi nhớ thương của cô dành cho ai kia nữa.
Nếu Minh Thư để cho người bạn mình đi một mình thì chắc chắn cô bạn này khi gặp tên kia sẽ rất đau lòng.
Nghĩ đến đó, Minh Thư liền nói:
"Tiểu Lệ, cậu cho mình đi cùng cậu đi."
"Không được, mình mình đi thôi, tập đoàn không thể thiếu người được." cô nói.
"Cho mình đi cùng đi, chuyện tập đoàn ở đây có thể nhờ mẹ Lam giúp mà, mình thực sự không yên tâm, cho mình đi cùng đi, vả lại mình cũng muốn gặp tiểu Vĩnh, cho mình đi cùng đi mà." Minh Thư đáng thương năn nỉ.
"Không được, mình đi một mình được cậu không cần lo đâu." cô nói.
"Minh nhớ tiểu Vĩnh nữa, cho mình đi cùng đi."
"Không được, cậu ở nhà lo cho tập đoàn, vài ngày nữa mình cùng tiểu Vĩnh sẽ về, lúc đó cậu gặp thoải mái, không cần kêu nhớ đâu." Cô nói luôn để không cho Minh Thư.
"Cho mình đi đi, dù sao cũng đi có mấy ngày thôi mà." Vừa nói đôi mắt Minh Thư vừa long lanh, trực trào muốn rơi xuống.
Đây là chiêu cuối cùng, chiêu này lúc nào cũng hiệu quà đó là dùng nước mắt để thuyết phục người khác, mà một người hay mềm lòng như Cố Giai Lệ thì không thể nào từ chối được.
Cố Giai Lệ đang dọn đồ đạc quay lện thì thấy đôi mắt Minh Thư đỏ hoe, trong mắt ngập nước long lanh lấp lánh sắp trực trào, quả nhiên chiêu này lúc nào cũng có tác dụng với cô, cô mềm lòng rồi.
"Được rồi, cậu có thể đi cùng mình nhưng nhất định là đến đó không được làm loạn đó biết chưa?" cô bất đắc dĩ nói.
"Được, được, được." Minh Thư lau vội nước mắt.
"Mình về phòng dọn đồ đạc rồi đi ngay."
Chưa để Cố Giai Lệ kịp thích ứng Minh Thư đã chạy nhanh về phòng mình chưa đầy năm phút sau, trên tay Minh Thư túi lớn túi nhỏ.
Hóa ra Minh Thư đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Cậu..hóa ra cậu chuẩn bị từ trước rồi à?" cô bất ngờ hỏi.
"Đúng thế, cậu cho mình đi theo rồi, không được nuốt lời." Minh Thư vội nói.
"Haizz...hết nói, đi thôi."
Hai cô gái vui vẻ xuất phát. Sau khi xuống máy bay tư nhân, cô nhìn ngắm lại thành phố ấy, thành phố có anh, thành phố bắt đầu sự đau thương thực sự của cuộc đời cô.
Cô đã quay trở lại thành phố M hoa lệ. Sau vài năm, nơi đây thay đổi thật nhiều, rất nhiều tòa nha cao ốc được xây dựng, những hàng cây bên đường cũng cao lớn hơn trước rất nhiều, có một điều luôn không thay đổi đó là dòng xe cộ của nơi này vẫn tấp nập như vậy, và anh vẫn ở đây.
Nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm.
Sau khi bước xuống khỏi máy bay tư nhân cô bắt một chiếc taxi đi về Cố gia. Trên đường đi, cô liên tục nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn hàng cây bên đường, trong đầu cô suy nghĩ lần này về bàn chuyện hợp tác mong mọi thứ thuận lợi, cắt đứt quá khứ, cô thật sự đã quyết tâm rồi, quyết tâm buông bỏ, không trốn tránh, còn về việc của tiểu Vĩnh cô quyết định sẽ nói với anh, dù sao tiểu Vĩnh cũng là con của anh, anh biết mình có một đứa con liệu anh có vui không? anh có đón nhận đứa trẻ này không?
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình cũng là lúc chiếc xe taxi dừng lăn bánh trước cổng biệt thự của Cố gia.
Bình luận facebook